Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 177




Nhậm Diệc nhập viện đến mức tự phát ngại, đặc biệt là đối diện với sự trách móc từ y bác sĩ, anh không dám phản bác dù chỉ một câu, ngoan ngoãn phối hợp kiểm tra và điều trị.

Sau khi trở lại bệnh viện, Nhậm Diệc biết phiền phức của mình đã được giải trừ, cảnh sát trông chừng anh cũng chuyển đi. Không biết giờ này ở phân cục Hồng Võ đang trải qua gió tanh mưa máu thế nào, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được đại đội trưởng Triệu với ông quan chức cấp cao Trịnh Bồi này sẽ đấu đá nhau ra sao, chẳng phải anh là một con tốt thí ư?

Trong hai ngày nay, rất nhiều chuyện anh đều đã nghĩ rõ ràng. Thì ra trong tình huống anh không biết chuyện, bọn họ đã bày ra một vở kịch. Hoàng Diễm đã bị bắt từ lâu, Cung Ứng Huyền đã lợi dụng đặc điểm gần như không biết mặt nhau của các thành viên trong tà giáo để đồng nghiệp đi nằm vùng. Từ khách sạn đã bắt đầu diễn rồi, sử dụng Bạch Diễm làm mồi nhử, câu ra con cá lớn vẫn đang ẩn náu mà không chịu lộ mặt Tử Diễm này, đồng thời cố ý phô ra sơ hở của phe mình, thu hút những người thừa nước đục thả câu vẫn ngấm ngầm quấy nhiễu bọn họ lật lại bản án, còn có thể khiến Cung Ứng Huyền lẫn Khưu Ngôn thực hiện công việc một cách âm thầm mà không bị khuôn phép cứng nhắc của đội cảnh sát hạn chế, có thể nói là một mũi tên trúng tới ba con chim.

Đến lúc chân tướng đã sáng tỏ, tất cả đều là hành động bất đắc dĩ vì phá án, cuối cùng đã thu được thành quả tốt đẹp, nghe nói đã bắt được cả vài thành viên phạm pháp trên Seraph trong phạm vi Trung Quốc. Ngay cả trong quá trình phá án cũng có những chỗ không hợp quy định thì sẽ lấy công chuộc tội, cấp trên cũng truy cứu được bao nhiêu đâu?

Cung Ứng Huyền đã tính toán kỹ càng trước sau, nhưng có lẽ thứ hắn không ngờ được chính là sự chấp nhất của anh, là do anh cố ý muốn theo dõi Nhạc Tân Cốc tới khách sạn, cũng là anh khăng khăng muốn bám theo hắn tới nhà kho, nên hắn đành phải tương kế tựu kế.

Cung Ứng Huyền dường như không làm sai gì cả, là một cảnh sát, công tác bảo mật cũng là một phần trong đó. Bởi vậy, chỉ có thể coi như mình xui xẻo thôi? Anh cứ một mực cuốn vào nội tình, một mực lấy lý do để giúp Cung Ứng Huyền. Bất kể là vì Cung Ứng Huyền, Cung Phi Lan, hay vì anh em của mình, anh vẫn là vì chính nghĩa, cứ thế có giá trị lợi dụng.

Nhậm Diệc cảm giác bản thân thực sự quá nực cười. Bất cứ khi nào anh muốn tín nhiệm Cung Ứng Huyền, anh lại phát hiện mình chưa bao giờ có được sự tin tưởng của hắn. Chỉ cần có một lý do đầy đủ và chính đáng, cảm nhận của anh chính là nhỏ nhặt không đáng kể trong mắt Cung Ứng Huyền, ít nhất cũng hy sinh được.

Anh không biết Cung Ứng Huyền có thể tưởng tượng cảm giác phải chịu đựng bị người mình yêu nhất phản bội và hại chết bằng hữu của chính mình là tâm trạng thế nào không, hắn cũng chẳng để ý mà đẩy thúc ép anh vào trong bóng tối, sau đó lại lôi anh ra ngoài như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bảo anh rằng - "Đùa thôi".

Còn có rất nhiều chuyện Nhậm Diệc nghĩ không ra, mà anh cũng chẳng muốn nghĩ nữa. Từ trước anh cảm thấy vụ án này có quan hệ mật thiết với mình là bởi anh thích Cung Ứng Huyền, và cũng vì năm đó cha anh có tham gia cứu viện cho vụ án. Anh dần dần cảm thấy sứ mệnh của Cung Ứng Huyền đã biến thành của cả chính anh, anh nhất định phải giúp hắn bắt được hung thủ, điều tra rõ chân tướng. Sau khi tỉnh ngộ, anh phát hiện bản thân thực sự đã bị tẩy não, vụ án này có liên quan gì tới anh đâu? Cung Ứng Huyền một mặt lợi dụng anh để điều tra, một mặt lại giấu giếm anh, dùng xong là ném đi. Ngay cả hắn cũng biết rõ vụ án này đúng là chẳng liên quan gì tới anh.

Cho nên đối với những điểm đáng ngờ kia, anh không muốn suy nghĩ linh tinh nữa. Anh phải mau chóng dưỡng thương cho tốt đã, anh còn muốn về trung đội mà.

Chỉ là, tuy đã tự nhắc nhở mình đừng nghĩ về vụ án nữa, Nhậm Diệc lại chẳng có cách nào không nhớ về đủ loại chuyện giữa anh và Cung Ứng Huyền. Bao nhiêu dấu ấn hồi ức trong sâu thẳm linh hồn anh chỉ e là đời này cũng không thể xóa mờ, nhưng đồng thời, những chuyện phát sinh mấy ngày qua cũng khiến anh suốt đời khó quên. Những tâm tư mâu thuẫn cứ liên tục khiến anh bận lòng, anh cảm giác mình chưa từng đau buồn như thế bao giờ, dường như một thân nhiệt tình của mình bị đẩy xuống nước đá, làm thế nào cũng chẳng ấm lên nổi.

Nhậm Diệc kháng cự tất cả những người ghé thăm trong mấy ngày qua. Bất kể là Cung Ứng Huyền, Khúc Dương Ba, hay cả những người khác, anh không muốn gặp bất cứ ai cả. Nhất định anh phải cho bản thân một thời gian để chạm trổ một chiếc mặt nạ thật chân thực thì mới có thể đối mặt những người khác.

- --

Vài ngày sau, cuối cùng bác sĩ cũng cho Nhậm Diệc xuất viện, Khúc Dương Ba tới đón anh.

Vừa thấy mặt, hai người đều có chút lúng túng, sau đó lại bị vẻ lúng túng ấy trên mặt đối phương chọc cười, cuối cùng không nhịn được mà cười với nhau.

Từ nụ cười này, bọn họ đã tìm lại được cảm giác quen thuộc về nhau, cùng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khúc Dương Ba trêu: "Làm thẻ ở bệnh viện Hồng Võ đấy à?"

"Ờ, VIP chí tôn kim cương, ở mười ngày được tặng hai ngày."

Khúc Dương Ba cười mắng: "Phắn đi thằng đầu bu*i, cậu đếu muốn sống nữa chứ gì."

"Sao tôi lại không muốn sống chứ, tôi thèm sống lắm đây này." Nhậm Diệc vịn vai Khúc Dương Ba, "Chưa được thấy anh cưới vợ sinh con, bố đây chết không nhắm mắt."

Khúc Dương Ba giơ nắm đấm, dí vào cằm Nhậm Diệc: "Cậu đúng là đang coi như bây giờ tôi không dám đánh cậu mà, cứ yên tâm, trận đánh này hai ta ghi lại, sau đó tính sổ một thể."

Khúc Dương Ba giúp Nhậm Diệc xách hành lý rời khỏi phòng bệnh. Thủ tục trong viện đã xong xuôi, hai người đi thẳng tới bãi đậu xe, nhưng còn chưa ra tới cửa lớn của bệnh viện đã thấy bóng dáng cao lớn kia đang chờ ở cửa. Trong cảnh tượng kẻ đến người đi tấp nập xô bồ như của bệnh viện, người kia mang vỏ bọc chẳng khác nào một thiên thần tuyệt sắc, toàn thân mang vẻ vững vàng, ung dung như chẳng thuộc về thế gian này mà đợi bọn họ.

Chỉ mới nhìn thấy Cung Ứng Huyền thôi, Nhậm Diệc đã cảm giác trái tim nhói đau, đồng thời chợt nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ. Đây mới là Cung Ứng Huyền, lúc nào cũng sạch sẽ, cao quý, không vương chút bụi trần. Còn người mang trên mình đầy vết máu, vô cùng nhếch nhác và bẩn thỉu kia, có chỗ nào là Cung Ứng Huyền chứ. Vì diễn kịch mà Cung Ứng Huyền có thể trả giá đến mức đó, quả là chẳng dễ dàng gì.

Cung Ứng Huyền thấy Nhậm Diệc thì tháo khẩu trang xuống, đi về phía bọn họ.

Khúc Dương Ba thở dài, cảm thấy có chút ngán ngẩm trước ân oán giữa hai người, y nói: "Không thì tôi lên xe chờ cậu nhé."

"Không cần." Nhậm Diệc nói, "Đi thôi, tôi muốn mau được về trung đội."

Vẻ mặt của Cung Ứng Huyền bứt rứt, hắn thấp giọng nói: "Nhậm Diệc, để em đưa anh về đi."

"Không cần." Nhậm Diệc cực kỳ bình tĩnh, vừa không bực dọc lại vừa chẳng oán hận, cứ thư thể chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ nói với Cung Ứng Huyền bằng thái độ với người quen, "Có người đón tôi rồi."

"Em muốn nói chuyện với anh, em có rất nhiều chuyện muốn giải thích cho anh." Đáy mắt của Cung Ứng Huyền sâu thẳm như biển khơi, lấp lánh như sao trời, tràn ngập bên trong đều là bóng hình Nhậm Diệc.

"Không cần." Nhậm Diệc lại nhất quyết không nhìn thẳng Cung Ứng Huyền, chỉ liếc qua hắn một cái, "Tôi hiểu cho cậu, phá án thật chẳng dễ dàng gì, hy vọng các cậu có thể bắt được Tử Diễm sớm một chút." Anh đẩy Khúc Dương Ba một cái, "Đi thôi."

Cung Ứng Huyền bắt lấy cánh tay Nhậm Diệc, hắn từng tưởng tượng ra vô vàn thái độ của anh đối với mình, có thể là đùng đùng tức giận, cũng có thể là lạnh lẽo cứng rắn cứ như lần trước, nhưng không phải vậy, không phải lạnh lùng như thể tất cả quá khứ của bọn họ - bất kể là tốt hay xấu cũng như chưa từng xảy ra, điều này khiến lòng hắn càng thêm hoảng loạn.

Nhậm Diệc liếc nhìn tay Cung Ứng Huyền, khẽ nói: "Tôi vừa mới được xuất viện, vẫn chưa thoải mái lắm đâu, nên muốn được về trung đội nhanh chóng. Có chuyện gì thì để lần sau nói đi."

Cung Ứng Huyền ngắc ngứ, dần dần chậm rãi buông lỏng tay ra.

Nhậm Diệc kéo Khúc Dương Ba đi tới bãi đậu xe.

Lên xe, Khúc Dương Ba lấm lét nhìn Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc cười nói: "Nhìn cái quần què, lái xe đi."

Khúc Dương Ba khởi động xe: "Nhậm Diệc, đã có ai nói với cậu chưa, cậu không giỏi giấu tâm trạng cho lắm ấy."

"Có." Nhậm Diệc gật đầu, "Vừa hay mấy ngày trước mới có người nói với tôi, tôi không giỏi nói dối, nghĩ cái gì gần như đều viết lên mặt." Vì thế cái gì cũng phải gạt anh, sợ anh làm lộ bí mật. Anh rất nghi ngờ, chẳng lẽ không có biện pháp nào tốt hơn nữa ư?

"Vậy tôi cứ nói thẳng nhé." Khúc Dương Ba nói với vẻ bất đắc dĩ, "Nhìn cậu tã lắm, gầy hơn nhiều, sắc mặt rất kém. Ngay cả khi cậu giả vờ như đang ổn, bọn tôi có thể nhận ra cậu đang rất không ổn."

Nhậm Diệc cười giễu, "Tôi là bệnh nhân đấy, anh không thể nhẹ nhàng một chút à."

"Tôi nói cái này chỉ muốn cho cậu biết là khỏi cần phải giả vờ trước mặt tôi, dạo này cậu trải qua lắm chuyện như thế, đổi lại là ai cũng phải sụp đổ, sa sút, xấu hổ, không thì mất mặt, chỉ cần vực dậy lần nữa là ổn thôi."

"Tôi biết rồi."

"Câu này của cậu lấy lệ lắm, biết không?" Khúc Dương Ba lắc đầu, "Tôi không biết chuyện giữa cậu và Cung Ứng Huyền cụ thể là sao, nhưng đại khái cũng đoán được. Tôi cũng không muốn khuyên nhủ cậu, bởi trước mắt chuyện quan trọng nhất là cậu khôi phục thân thể, sau đó biểu hiện tích cực. Bây giờ đội trưởng Trần vẫn đang vào việc, muốn cho cậu đi học tập nửa năm, trở về đúng lúc kết thúc đình chức, có thể trở lại cương vị, đây mới quan trọng. Còn về Cung Ứng Huyền, nếu cậu thấy khổ sở quá, thì... Cứ quên đi, tin tôi, người tiếp theo sẽ còn tốt hơn."

Nhậm Diệc im lặng trong phút chốc, khẽ nói: "Là vô cùng khổ sở, hai chúng tôi vốn là người của hai thế giới, tính cách có khác biệt lớn quá."

"Tới giờ này cậu mới biết à?"

"Trước đây tôi cảm thấy, chỉ cần chúng tôi thích nhau thì không có vấn đề khó nào là không giải quyết được, bây giờ lại không dám nghĩ thế nữa, có một số chuyện, tôi thực sự là..." Nhậm Diệc nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, "Tôi cũng chẳng biết nói thế nào nữa."

"Cậu muốn nói thì cứ nói, không thì thôi, trọng điểm của tôi là thế đấy." Khúc Dương Ba nhìn Nhậm Diệc không chớp mắt, "Trung đội cần cậu, các anh em cần cậu, tôi cũng cần cậu, cậu phải quay về."

Viền mắt Nhậm Diệc nóng lên, vì để che giấu, anh cúi đầu mỉm cười: "Tôi biết ngay mấy người không có tôi là không được, nói thừa, đương nhiên tôi phải về rồi. Tôi muốn trở về bằng mọi giá, nếu cấp trên để tôi đi, tôi sẽ xin vào làm đầu bếp của trung đội."

Khúc Dương Ba cười khúc khích: "Ai dám ăn cơm cậu làm chứ."

"Sao nào, tôi nấu cơm khéo lắm đấy."

Hai người cười đùa vài câu là trở về trung đội.

Trước khi xuống xe, Nhậm Diệc nhận được một tin nhắn, vừa mở ra nhìn thì là Cung Ứng Huyền gửi tới, là mấy chữ có vẻ đang rất kiềm chế: Nhậm Diệc, đối mặt với em đi.

Trái tim Nhậm Diệc thắt lại, anh cất điện thoại di động đi, ngẩng đầu nhìn về cửa lớn trung đội.

Đã một tháng rồi chưa trở về, xưa nay anh chưa từng nghỉ lâu như thế - đương nhiên là bị ép. Từ hồi vào trung đội tới giờ, anh sẽ chẳng khi nào rời khỏi đây quá mười ngày, lúc bấy giờ lại trở về sau khi vắng bóng nhiều ngày như thế, dĩ nhiên cũng có chút xa nước lạ cái.

Anh biết rõ bản thân đã mang đến biết bao nhiêu hỗn loạn cho trung đội, cũng hơi hổ thẹn với bọn họ.

Khúc Dương Ba vỗ vỗ sau lưng anh mang ý thúc giục, cũng là cổ vũ: "Đi nào."

Hai người xuống xe, trên sân tập không một bóng người. Bình thường vào lúc này không phải là giờ tập thể dục buổi sáng sao?

Nhậm Diệc linh cảm tới gì đó, anh theo Khúc Dương Ba vào ký túc xá.

Một tràng tiếng reo hò vang lên, ký túc xá có hai cửa ra vào, một là phòng tiếp khách, một là dể tới gara. Chiến sĩ của toàn trung đội đều đứng chen chúc từ hai cửa này, trong tay nâng hoa tươi, cờ màu, bóng bay, vây quanh Nhậm Diệc, mồm năm miệng mười kêu đội trưởng.

Nhậm Diệc cười nói: "Lại bày vẽ mấy thứ vô dụng này."

"Nhưng nhìn anh vui thế mà, giả bộ gì nữa." Đinh Kình cười nói.

"Đúng đấy, cười mà miệng cũng méo luôn."

"Đây là vùng bị thương trên mặt mà." Nhậm Diệc ngán ngẩm nói.

Xung quanh lập tức im lặng như tờ, lúng túng đến cực điểm.

Nhậm Diệc cười lớn: "Đùa mấy đứa thôi, ông đây bị thương chỗ nào cũng chừa mặt ra, đây là khuôn mặt mà ngay cả ông trời cũng không nỡ, ha ha ha ha ha."

Mọi người lại ồn ào trở lại.

Cao Cách hô lớn: "Nhậm đội đã về rồi."

"Nhậm đội đã về rồi---"

Các chiến sĩ nhao nhao lên, không chút che giấu niềm vui sướng từ tận đáy lòng. Trong lòng Nhậm Diệc vô cùng cảm động, anh lén nhìn Khúc Dương Ba một chút, Khúc Dương Ba cũng đáp lại anh bằng ánh mắt đầy khẳng định.

Anh về rồi, đây là nơi để anh trở về, là mái ấm của anh. Bất luận có phải trả giá bao nhiêu cho lỗi lầm của chính mình, nhận lấy bao nhiêu sự trừng phạt, anh sẽ không bao giờ đi nữa.

- ----