Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 163




Nhậm Diệc ngồi bên một bồn hoa trong quảng trường khu mua sắm, nhìn chằm chằm bản đồ điện tử trên điện thoại di động, con trỏ màu vàng nho nhỏ kia đã dừng ở một chỗ.

Bây giờ hẳn là Cung Ứng Huyền đang ở ngay đây, có lẽ nào Bạch Diễm cũng vậy không nhỉ? Lúc này hắn có được an toàn không?

Nhậm Diệc thở thật dài. Anh đặt điện thoại di động xuống, nhìn nền trời đêm trên quảng trường, rồi từng cặp tình nhân có đôi có cặp đi qua đi lại trước mắt mình, trong lòng không khỏi chua xót.

Anh cũng muốn được như bọn họ, muốn được cùng Cung Ứng Huyền ra ngoài ăn cơm và xem phim trong một buổi tối thứ bảy, chính là một mối quan hệ rất đỗi bình thường.

Ai mà nghĩ ngay cả điều này cũng thật xa xỉ.

Đang bận nghĩ ngợi, một bàn tay đột ngột vỗ lên bả vai, Nhậm Diệc sợ hết hồn, lập tức căng người.

Một hương thơm nữ tính thoang thoảng bay tới chóp mũi anh, Nhậm Diệc ngẩng đầu thì thấy Khưu Ngôn đang ở bên cạnh mình. Anh hít một hơi: "Cô cũng nhanh thật."

"Tôi ở cách đây không xa." Khưu Ngôn nhìn quanh một chút, "Anh có mã theo dõi không?"

"Tôi nghĩ tạm thời bọn họ cũng không biết tôi ở đâu, còn cô thì sao?"

"Không có." Khưu Ngôn thu tầm mắt, chị nhìn Nhậm Diệc một chút, vẻ mặt cười mà như không cười, "Anh không soi gương trước khi ra ngoài à?"

Nhậm Diệc vuốt mặt một cái, "Sao thế?"

"Một gương mặt túng dục quá độ, thêm cả những dấu hôn này nữa, đến giờ này mà hai người vẫn nhàn hạ thoải mái quá nhỉ." Khưu Ngôn chỉ chỉ lên cổ của mình.

Nhậm Diệc lập tức dựng thẳng cổ áo lên, lúng túng nói: "Không... Không để ý."

"Đùa anh thôi." Khưu Ngôn mỉm cười.

"... Đến tận lúc này rồi, đứng đắn một chút được không?" Nhậm Diệc hờn dỗi nói, nhưng nghĩ ngợi xong lại hỏi, "Sao cô lại biết chúng tôi đã gặp nhau?"

"Trên người anh có một chút hương vị của nó, tôi cũng không biết hình dung như thế nào, nhưng tôi rất mẫn cảm với mùi hương. Hơn nữa, anh mạo hiểm hẹn tôi ra ngoài, ắt hẳn là anh có thông tin gì đó." Khưu Ngôn nói, "Nó ở đâu rồi? Dẫn tôi tới gặp nó đi."

"Hai ngày trước cậu ấy tới tìm tôi, mấy tiếng trước đã đi rồi." Nhậm Diệc kể lại chuyện đã xảy ra trong hai ngày vừa rồi cho Khưu Ngôn.

Khưu Ngôn nghe xong thì trầm mặc.

Nhậm Diệc cũng hơi sốt sắng nhìn chị.

"Cho tôi xem nào."

Nhậm Diệc đưa điện thoại cho Khưu Ngôn, chị nhìn màn ảnh thì tiếp tục im lặng.

Mãi đến khi Nhậm Diệc không chịu nổi sự im lặng ấy nữa, chuẩn bị mở miệng dò hỏi thì Khưu Ngôn nói: "Tất cả những tư liệu về vụ án phóng hỏa nhà họ Cung năm đó, anh xem cả rồi sao?"

"Chưa, nhiều quá nên tôi chỉ chọn xem mấy phần quan trọng thôi."

"Tôi đã nhờ hai thực tập sinh giúp tôi tổng hợp và chỉnh lý tư liệu, trong đó quả thực có vài chỗ bị khuyết hoặc tổn hại, nhưng tôi cho rằng là do ảnh hưởng của năm tháng. Nếu lời Bạch Diễm nói là thật, vậy có người có chút khả nghi."

"Ai?"

"Báo cáo xuất cảnh của ông ta không được hoàn chỉnh lắm, nhưng phân tích từ những báo cáo xuất cảnh của người khác, ông ta là người đầu tiên tới gara dưới hầm." Khưu Ngôn nhìn vào mắt Nhậm Diệc, "Trung đoàn trưởng của các anh, Trần Hiểu Phi."

Nhậm Diệc nhất thời ngưng thở.

"Tôi nghĩ Cung Ứng Huyền cũng từng nghĩ tới ông ta rồi, chẳng qua nó không có cách nào nói với anh." Khưu Ngôn cau mày nói, "Hơn nữa, cái này cũng chỉ là một loại suy đoán thôi, vẫn không có chứng cứ thật, trừ khi chúng ta tìm ra bản thảo của báo cáo ban đầu đã bị Trương Văn giấu đi."

Nhậm Diệc cúi đầu, lần này đến lượt anh trầm mặc. Anh quả thực không biết nên nói gì nữa, thậm chí còn không biết giờ khắc này mình đang nghĩ ra sao.

Vụ án đã điều tra đến nước này rồi, anh đã không còn vì bất cứ chuyện gì mà cảm thấy kinh ngạc nữa. Anh chỉ cảm thấy tê liệt, nhọc lòng, chỉ hy vọng tất cả mau lộ chân tướng, mong sao bi kịch trong hơn 20 năm ròng này có thể đi tới hồi kết, làm điều ác thì phải đền tội, đừng tổn thương thêm nhiều người nữa.

Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Nếu cô thấy đội trưởng Trần đáng nghi thì cứ đi thăm dò, không cần quá chú ý tới tôi. Căn cứ vào hiểu biết của tôi với đội trưởng Trần, ông ấy không phải người như vậy, nhưng tôi lẫn mọi người đều muốn biết chân tướng như nhau."

"Đương nhiên tôi sẽ điều tra, nhưng quan trọng nhất trước mắt là phải giải quyết phiền toái của Cung Ứng Huyền đã." Khưu Ngôn lo lắng nói, "Hoàng Diễm là một nhân vật hết sức nguy hiểm, khi chúng tôi tìm gốc gác của hắn ta thì phát hiện có khả năng hồi trước hắn ta từng có tiền án."

Nhậm Diệc vừa định hỏi dò, đột nhiên lại sửng sốt: "Các cô điều tra bối cảnh của Hoàng Diễm? Khoan đã, bối cảnh của Hoàng Diễm không phải là Bạch Diễm nói cho Cung Ứng Huyền à?"

Khưu Ngôn cũng ngây ngẩn, con ngươi của chị chuyển động, biết mình đã lỡ lời.

"Khi đó Cung Ứng Huyền dẫn theo Bạch Diễm mất tích, sao cô lại biết? Hai người từng liên lạc à?" Nhậm Diệc nhìn Khưu Ngôn, hùng hổ hỏi, "Đến cùng chuyện là sao? Không phải mấy người đang đùa với tôi chứ?"

Khưu Ngôn bất đắc dĩ nói: "Anh đừng kích động, không phải như anh nghĩ đâu."

"Vậy là như thế nào? Hai người lại giấu tôi cái gì?" Nhậm Diệc cảm giác mình còn chưa hiểu hết chuyện Trương Văn đã thêm cả chuyện Hoàng Diễm, anh biết đã làm cảnh sát thì bọn họ không có nghĩa vụ phải kể hết mọi chuyện cho anh, nhưng anh đã dây vào còn sâu sắc hơn thế rồi, còn phải bị ngăn cách với chuyện bên ngoài nữa sao?

Khưu Ngôn giải thích bằng chất giọng mềm mỏng: "Đội trưởng Nhậm, không phải như anh nghĩ đâu, chúng tôi thực sự không biết Cung Ứng Huyền sẽ rời đi cùng Bạch Diễm, sau vụ đó tôi cũng không liên lạc được nó."

"Vậy tại sao các cô lại biết Hoàng Diễm trước, đây căn bản..." Một ý tưởng lóe lên trong đầu Nhậm Diệc, trong nháy mắt anh đã đoán ra gì đó, "Lẽ nào... Vụ ở TTTM Văn Huy, là do hắn ta làm ra." Giọng của anh hơi run rẩy.

Khưu Ngôn mím môi, không còn cách nào mà phải thừa nhận: "Đúng vậy, trải qua khoảng thời gian điều tra này, chúng tôi đã khoanh vùng nghi phạm, nhưng mãi tới ngày đó ở khách sạn Kiến Hưng, chúng tôi mới xác định được nghi phạm phóng hỏa ở TTTM Văn Huy cùng đồng bọn đào tẩu cùng Bạch Diễm là một người."

Nhậm Diệc lập tức mở to mắt, cơn cuồng nộ khắp người tăng vọt, anh cắn chặt hàm răng, sự thù hận cuộn trào mãnh liệt: "Chính là hắn ta hại chết Tôn Định Nghĩa."

"Đây là nguyên nhân chính khiến Cung Ứng Huyền không muốn cho anh tham gia, nó sợ anh sẽ gặp nguy hiểm nếu bị kích động."

"Cậu ấy sợ tôi kích động? Chẳng phải cậu ấy còn kích động hơn hẳn tôi sao?" Nhậm Diệc bực mình nói, "Bất luận làm sao, cậu ấy cũng không nên một thân một mình đi mạo hiểm như thế!"

"Đúng vậy, bởi vậy anh tìm tôi là đúng rồi. Bây giờ người Cung Ứng Huyền có thể tin được quá ít, chúng ta nhất định phải mau tìm được nó, giúp nó bắt được Hoàng Diễm."

"Vậy nhanh lên tôi, vị trí này trên bản đồ rất có khả năng là nơi cậu ấy nhốt Bạch Diễm, mấy ngày đó cậu ấy mất tích ắt hẳn là có một chỗ trọ."

"Đi thôi."

- ---

Trên đường, Nhậm Diệc ổn định lại tâm tình, hỏi han Khưu Ngôn về Cung Phi Lan.

Anh không dám tưởng tượng Cung Phi Lan sẽ phải gánh chịu đả kích đến mức nào, bị tập kích ở kho lạnh đã khiến cô bé rơi vào trong nỗi hoảng sợ mà không thể thoát khỏi chỉ trong thời gian ngắn, tiếp theo ba ruột của mình lại chết thảm. Chỉ cần nghĩ tới nụ cười hồn nhiên ngây thơ trên mặt Cung Phi Lan từ đó lại phải biến mất, anh liền đau lòng cực kỳ.

Khưu Ngôn trầm trọng nói: "Rất không ổn, nguyên nhân cho cái chết của ba con bé thì chúng tôi đã chế ra một lý do, nhưng nó là một con bé rất thông minh, cũng chẳng biết có thể giấu được bao lâu. Bà mẹ giờ đang ở bên con bé, chờ khi tâm trạng của nó ổn định trở lại sẽ đưa sang nước ngoài."

Nhậm Diệc hít sâu.

"Đôi lúc tôi cứ nghĩ, nhà bọn họ bị nguyền rủa hay sao ấy." Khưu Ngôn khó chịu nói, "Nhà Ứng Huyền, tới giờ lại đến ba của Phi Lan..."

"Ứng Huyền vẫn đang cố gắng bảo vệ Phi Lan, ngay cả có hận Nhạc Tân Cốc, hay dù cho ông ta chính là hung thủ phóng hỏa năm đó, cậu ấy cũng sẽ không trừng trị riêng ông ta đâu. Bởi vậy, ông ta không thể nào do Ứng Huyền giết được."

"Đương nhiên chúng tôi tin tưởng Ứng Huyền." Khưu Ngôn nói, "Tôi nghe xong ghi âm rồi, những câu nói kia chỉ đơn thuần là trong tình huống tức giận mới nói ra lời cay độc, căn bản không thể làm chứng cứ. Nhưng phần tài liệu kia ở phòng Trương Văn thuê quả thực rất gây bất lợi cho Ứng Huyền, dù gì Thái Cường cũng đã bị thương vì vụ nổ."

"Trịnh Bồi nắm bắt hai điểm này thì có thể để Cung Ứng Huyền bị truy nã, còn cô bị đình chức sao?"

"Một mình ông ta thì đương nhiên không có năng lượng lớn tới vậy. Ông ta là do cấp trên trong ngành điều xuống để chuyên môn điều tra vụ này, có quyền lực của tầng lớp cao hơn hẳn đang điều động. Trong quá trình chúng tôi bí mật điều tra vụ án phóng hỏa nhà họ Cung có sử dụng tài nguyên của cảnh sát, cái này vốn dĩ không có gì phải chê trách, nhưng nếu muốn làm căng hơn nữa thì quả thực không phù hợp quy định, dù sao vụ án này cũng không có phiên án. Chúng tôi cũng không dám nhắc tới phiên án là bởi lo gặp phải lực lượng cản trở mà không báo trước, hy vọng là sau khi có chứng cứ xác thực và chuẩn bị đầy đủ xong sẽ nói. Kết quả giờ là bị ông ta tóm được nhược điểm, bảo chúng tôi dùng của công vào việc riêng, lạm dụng tài nguyên của cảnh sát. Hơn nữa Nhạc Tân Cốc lại tử vong, Cung Ứng Huyền bị nghi là giúp Bạch Diễm chạy trốn, sự tình mới ra nông nỗi này."

"Vậy, nếu Cung Ứng Huyền có thể bắt được Hoàng Diễm, thậm chí là Tử Diễm, là liền có thể chứng minh bản thân trong sạch phải không?"

Khưu Ngôn lắc đầu: "Tình huống hiện giờ quá phức tạp, rất có khả năng còn nhiều tình huống chúng tôi không lường trước nổi sẽ phát sinh. Bởi vậy, bây giờ tôi cũng không dám nói gì cả, tìm được nó rồi nói tiếp."

Dựa theo hiển thị từ máy theo dõi, bọn họ tìm được một tòa nhà bốn tầng cũ kỹ trên đường vành đai 5. Tầng 1 có mở vài cửa tiệm, quán cơm nhỏ, trên lầu treo những bảng hiệu hỗn độn.

Nhậm Diệc ngửa đầu nhìn tòa nhà này, không thể tưởng tượng nổi Cung Ứng Huyền lại nghỉ ngơi ở một nơi như vậy, bảo sao ngủ không yên giấc.

Khưu Ngôn không xuống xe ngay, mà dựa lưng vào ghế ngồi: "Đội trưởng Nhậm, tôi muốn hỏi anh một câu này, đừng chê tôi nhiều chuyện nhé. Thực ra tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi, chẳng qua mãi chưa tìm được thời cơ mà thôi."

Nhậm Diệc có thể linh cảm được Khưu Ngôn muốn hỏi gì, anh thản nhiên "Ừ" một tiếng.

"Anh với Ứng Huyền hiện giờ là quan hệ gì?" Khưu Ngôn hỏi thẳng.

"Tình nhân, người yêu." Nhậm Diệc đáp không chút do dự.

Khưu Ngôn nhìn thật chăm chú vào sâu trong đôi mắt Nhậm Diệc, chị thấy từ trong đó một sự kiên định, chân thành, và cả can đảm. Chị đột nhiên nở nụ cười, đó là một vẻ vui tươi như trút được gánh nặng, ranh mãnh nháy mắt một cái: "Hai người ai trên ai dưới?"

Nhậm Diệc ấp úng nói: "Không, không quan trọng."

"Quan trọng chứ, tôi với bác Thịnh đã đánh cược, đánh cược xem Cung Ứng Huyền bao nhiêu tuổi sẽ thoát được kiếp xử nam. Một vòng này tôi thua rồi, tôi cho rằng cả đời này nó cũng chẳng có hy vọng." Khưu Ngôn tắt máy, rút chìa khóa ra, "Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi chút thôi mà."

Nhậm Diệc nhớ lại Khưu Ngôn từng trêu anh vụ dấu hôn, nghĩ thầm nhỡ bị chị biết rồi thì thể nào cũng sẽ bị cười nhạo, bèn không thèm để ý nữa, trực tiếp đi về phía một cửa tiệm nhỏ.

Khưu Ngôn rút một tờ tiền 100 đồng ra, quay sang cậu bé trông cửa tiệm hỏi: "Anh bạn nhỏ, mấy ngày nay cháu có thấy một chú đeo khẩu trang, vóc dáng rất cao không?"

Cậu bé gật đầu: "Có ạ, lần nào cũng đeo khẩu trang và găng tay."

"Lần cuối cháu thấy cậu ấy là khi nào? Cháu có biết cậu ấy ở đâu không?"

"Cháu quên rồi, chắc là hai ngày trước. Có khi bây giờ chú ấy ở trên lầu đấy."

"Ừ, cảm ơn nhé."

Hộ dân ở đây không nhiều, ngay cả có tìm từng nhà một thì cũng không lâu lắm. Hai người đang chuẩn bị rời khỏi quầy bán quà vặt để lên lầu nhìn, nhưng lại chứng kiến một bóng người cao ráo chân dài đi ra từ trong hành lang, bên cạnh còn có một người đàn ông cao gầy đi theo.

Là Cung Ứng Huyền và Bạch Xích Thành!

Hai người ăn ý lui về quầy bán quà vặt, không ai hé răng một lời.

Cung Ứng Huyền xách theo một cái ba lô lớn, túm lấy vai Bạch Xích Thành, hai người lần lượt lên một chiếc xe không mấy đáng chú ý.

Khưu Ngôn nói: "Mau nhìn xem máy theo dõi còn trên người nó không đi."

Nhậm Diệc lấy điện thoại ra nhìn: "Không di chuyển, tôi đính cái đó vào một hộp đựng bóng đèn, cậu ấy sẽ không phát hiện, nhưng cũng không mang theo."

"Vậy thì phải bám theo." Khưu Ngôn vừa lên xe, vừa nói, "Cũng may là bình thường tôi không lái chiếc xe này, nó không quen mắt đâu, chẳng qua vẫn phải kéo dài khoảng cách, tính cảnh giác của nó mạnh vô cùng."

Nhậm Diệc nhìn chiếc xe phía trước đang sắp sửa chuyển hướng, lo âu nói: "Cô có cảm thấy cậu ấy đi tìm Hoàng Diễm không?"

"Chắc là thế." Khưu Ngôn khởi động chân ga, nhanh chóng đuổi theo.