Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 143




Xe hai người bị tuyến phong tỏa chặn lại, Cung Ứng Huyền trình giấy chứng nhận ra, sau đó dẫn Nhậm Diệc chạy về hướng nhà máy.

Từ xa xa, bọn họ đã nhìn thấy một nhóm học sinh và công nhân đang hốt hoảng sơ tán.

Cung Ứng Huyền bảo Nhậm Diệc: "Anh tìm đội trưởng để tìm hiểu tình huống đi, tôi tìm Phi Lan."

Nhậm Diệc gật đầu, nắm lấy tay hắn thật chặt, hy vọng có thể lan tỏa cho hắn sức mạnh từ những tiếp xúc tuy ngắn ngủi mà mạnh mẽ này.

Phía trong và ngoài nhà máy đều có đường dành riêng cho xe cứu hỏa, lúc này đã có gần 10 chiếc đỗ lại, dự kiến vẫn còn thêm xe cứu hỏa đang trên đường. Nhậm Diệc tìm đến xe cứu hỏa trong cùng - ắt hẳn là cái đến sớm nhất - cũng chính là trung đội của Lương Uy.

Nhậm Diệc chặn một chiến sĩ cứu hỏa lại: "Đội trưởng Lương của các cậu đâu?"

"Đã vào lâu rồi."

"Có đội trưởng nào ở đây không?"

"Cũng ở bên trong, anh là..." Chiến sĩ kia nhìn Nhậm Diệc kỹ một chút, dường như đã phát hiện gì đó, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái.

Nhậm Diệc cuống đến mức không chú ý đến sự bất thường của cậu ta: "Người anh em, cho tôi mượn bộ đàm của cậu đi, để tôi liên lạc đội trưởng của các cậu."

Chiến sĩ kia không hề khách khí, gạt tay anh ra: "Bộ đàm của chúng tôi sao lại cho người ngoài được."

"Tôi cũng là lính cứu hỏa, tôi với đội trưởng các cậu..."

"Tôi biết anh là ai." Chiến sĩ quay người, "Đừng có ngáng đường công việc của chúng tôi."

Nhậm Diệc ngẩn người, anh một phát bắt được cánh tay của chiến sĩ kia, nghiêm nghị nói: "Người anh em, tôi mặc kệ cậu đang nhìn tôi bằng ánh mắt thế nào, nay sự tình nghiêm trọng, tôi nhất định phải biết được tình huống bên trong. Nếu đây là phạm tội có kế hoạch, sẽ rất nguy hiểm cho anh Uy."

Nghe vậy, chiến sĩ tức thì cũng hơi mông lung.

"Nhậm Diệc."

Nghe được tiếng gọi quen thuộc truyền đến từ sau lưng, Nhậm Diệc xoay người.

Chẳng biết Nghiêm Giác đã đến hiện trường từ lúc nào, vẫy tay với anh: "Qua bên này với tôi."

Nhậm Diệc nhanh nhẹn chạy qua, Nghiêm Giác đưa bộ đàm đã chỉnh kênh của mình cho anh. Nhậm Diệc cảm kích nhìn anh ta, tập tức ghé vào sát tai: "Anh Uy, anh Uy, em Nhậm Diệc đây, anh nghe được không?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng luồng điện rè rè: "Nhậm Diệc? Cậu đến..."

"Anh Uy, tình huống bên trong thế nào?" Nhậm Diệc lo lắng hỏi, "Học sinh đã sơ tán xong cả chưa, đã phát hiện điểm nổi lửa chưa, có gì bất thường không?"

"Nhậm... Anh ở bên trong... Ở kho lạnh..."

"Cái gì? Anh Uy, em nghe không rõ, tín hiệu chỗ anh kém quá."

"Tôi ở..." Một lát sau, hình như Lương Uy đã đổi địa phương, cuộc trò chuyện mới trở nên trôi chảy, "Nhậm Diệc, cậu vừa nói cái gì, anh nghe không rõ."

"Đã sơ tán xong học sinh chưa?"

"Vẫn chưa, cả khối mấy đứa đều đến, tương đối nhiều người, nên thứ tự thời gian tham quan của các lớp lẫn lộn hết cả. Có một tiểu đội đang ở ngay trong kho lạnh, bọn anh đang phải tổ chức sơ tán công nhân cùng học sinh, tổng hơn hai ngàn người, bây giờ đang thiếu nhân lực nghiêm trọng."

"Trong kho lạnh còn có một tiểu đội à? Vậy bây giờ tình huống nổi lửa sao rồi?"

"Thấy ngọn lửa trần bùng lên rồi, lửa đang thiêu từ bên trong tường kép, cực kỳ khó dập tắt. Bây giờ bọn anh đang nghiên cứu xem phải dỡ từ chỗ nào." Lương Uy nói, "Không có thời gian nói cho cậu đâu, tìm em gái cậu nhanh đi."

Nhậm Diệc ngẩng đầu nhìn làn khói dày đặc từ phía xa xa, trái tim quặn lại. Cung Phi Lan đã ra ngoài chưa? Ngay cả có ra ngoài, hiện trường hỗn loạn như thế, lại còn lắm người đến vậy, chỉ sợ là không thể tìm thấy trong chốc lát, Cung Ứng Huyền nhất định sốt ruột lắm rồi.

Nhậm Diệc biết lo lắng gì cũng vô ích, hiện giờ việc khẩn thiết nhất là dập tắt lửa, ngăn cản sự cố lớn hơn xảy ra, vậy mới có thể để mọi người ra về an toàn.

Nghiêm Giác nhìn vẻ mặt Nhậm Diệc, lo lắng hỏi: "Tôi không biết cậu còn có cả em gái đấy, nó ở bên trong à?"

"Là em họ của Cung Ứng Huyền." Nhậm Diệc hít sâu một hơi, "Tôi không biết bây giờ con bé đang ở đâu, điện thoại không gọi được. Đây vốn là một chuyến tham quan rất bình thường, nhưng một nam sinh cùng trường với con bé lúc trước lại có liên hệ với tổ chức tà giáo, bây giờ chúng tôi rất lo nó đang có mục tiêu."

Nghiêm Giác an ủi: "Trước mắt cậu đừng cuống, biết đâu con bé ra rồi thì sao, bây giờ số học sinh đã sơ tán được một nửa. Cậu gửi ảnh nó cho tôi đi, sau khi tôi vào sẽ lưu ý."

"Cho tôi vào cùng đi."

Nghiêm Giác cau mày nói: "Nhậm Diệc, hiện giờ cậu đang bị đình chức đấy."

"Anh không nghe anh Uy bảo bên trong thiếu người sao, giờ này cứ quản việc đình chức làm gì, quan trọng nhất chính là sơ tán quần chúng mà."

Nghiêm Giác khó xử nhìn anh vài giây, gọi chiến sĩ của mình qua: "Lập tức chuẩn bị cho đội trưởng Nhậm một bộ trang bị."

"Nghiêm Giác, cảm ơn." Nhậm Diệc nghiêm túc nói.

Nghiêm Giác sửa sang trang bị của chính mình: "Nhanh lên, chúng ta cùng nhau vào."

Nhậm Diệc còn đang tự trang bị, liền thấy Cung Ứng Huyền đang vừa chạy tới vừa ngó nghiêng. Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, hiển nhiên đang tìm kiếm gì đó, còn có tài xế riêng theo sau.

"Ứng Huyền!" Nhậm Diệc lớn tiếng hô. Nhìn vẻ mặt của Cung Ứng Huyền, anh đã biết ngay là vẫn chưa tìm được Phi Lan.

Cung Ứng Huyền quay đầu về phía tiếng gọi, chạy về bên Nhậm Diệc, nói với giọng run run: "Vẫn chưa tìm được Phi Lan, tôi xác nhận rồi, cả lớp của nó vẫn chưa hề ra."

Nhậm Diệc bưng mặt Cung Ứng Huyền lên: "Đừng nóng vội, cậu nhìn vào mắt tôi này. Cậu nhất định phải bình tĩnh, hiện giờ đang sơ tán theo từng nhóm một, có khi con bé ở ngay mặt sau thôi, bây giờ tôi sẽ vào tìm nó ngay."

"Lớp nào thế?" Nghiêm Giác hỏi.

Trải qua chuyện lần trước, vốn dĩ hai người gặp nhau cũng chẳng mấy dễ chịu, nhưng hiện giờ bọn họ có nhiều chuyện quan trọng hơn là mâu thuẫn, khiến hai người tạm không có thời gian để khó xử.

"Lớp 3." Cung Ứng Huyền nói, "Cho tôi vào cùng đi."

"Không được." Nghiêm Giác và Nhậm Diệc đồng thanh.

Nhậm Diệc giải thích: "Ứng Huyền, cậu không vào được đâu, ngay cả chúng tôi có đồng ý thì cậu cũng không thể vào. Phía trước có phong tỏa của bên phòng cháy, cậu nhất định phải xin chỉ thị của lãnh đạo. Cậu chờ tôi, bây giờ tôi sẽ đi tìm Phi Lan, nhất định tôi sẽ tìm ra con bé."

Cung Ứng Huyền cắn môi dưới, nhìn Nhậm Diệc bằng ánh mắt khó có thể diễn tả. Nhậm Diệc nhận ra điều đó, tim anh nhói đau.

Nhậm Diệc mạnh mẽ gật đầu với hắn, bắt kịp đội ngũ của Nghiêm Giác, tiến vào nhà máy.

Toàn bộ nhà máy đều có người từ bên trong đang sơ tán. Vì có lính cứu hỏa dẫn dắt, vẫn chưa từng xảy ra hỗn loạn gì, nhưng lượng người di chuyển quá lớn, khó tránh khỏi hiệu suất bị giảm, chỉ nhìn biển đầu người đen nhánh thôi cũng khiến lòng người hoảng hốt.

Lúc đến kho lạnh, Nhậm Diệc tìm Lương Uy trước. Lương Uy đang cùng mấy trung đội trưởng và tiểu đội trưởng của bọn họ bàn bạc chiến thuật.

Lương Uy nhìn thấy Nhậm Diệc, vội hỏi: "Tìm thấy em gái cậu chưa?"

Nhậm Diệc lắc đầu: "Nó ở lớp 3, rất khả năng vẫn còn ở đó..."

"Lớp 3 chính là lớp ở trong kho lạnh kia." Lương Uy thở dài, "Đội trưởng Quách đã phái hai ban chiến đấu vào sơ tán bọn họ, nhưng khói bên trong càng lúc càng lớn, hiện giờ rất dễ lạc đường. Mấy đứa nhỏ trong đang hoảng hốt, chạy tán loạn khắp nơi, có mấy đứa còn tản ra rồi."

Nhậm Diệc chỉ thấy trước mắt biến thành một màu đen, anh biết tản ra hay đi lạc ở đám cháy là một chuyện nguy hiểm cỡ nào. Anh nhìn lối vào kho lạnh đang liên tục có lính cứu hỏa với học sinh ra, bèn chạy tới túm lấy một học sinh: "Cháu có thấy Cung Phi Lan không, con bé có ở bên trong không?"

Bạn học sinh kia đầy vẻ kinh sợ, cậu ta bưng miệng mũi, bị sặc đến không ngừng ho khan, lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không thấy."

"Bên trong còn có bao nhiêu người?"

"Chắc, khụ khụ, còn có hai, ba mươi gì đó."

Chiến sĩ dẫn cậu ta ra kêu: "Quách đội, Lương đội, hiện giờ tầm nhìn bên trong càng ngày càng thấp, phải dựng mốc chỉ đường."

Nhậm Diệc rất muốn lao vào ngay, nhưng anh khắc chế kịp thời, cũng tự buộc mình phải tỉnh táo lại. Dùng tư duy chuyên nghiệp của một trung đội trưởng để suy nghĩ, anh biết hiện giờ dù là ai cũng không nên liều lĩnh tiến vào.

Kho lạnh là một môi trường vô cùng đặc thù, rất nhiều chiến thuật dập lửa dùng trong kiến trúc thông thường đều vô dụng ở đây.

Ở trên đường, Nhậm Diệc đã hiểu được đại khái về cấu tạo của kho lạnh này. Đây là một kho lạnh được lắp ghép theo quy chuẩn, kết cấu chủ thể không phải là bê tông cốt thép, mà là được ghép bằng các tấm kim loại, giống một cái container, song kết cấu lại phức tạp hơn so với container, rắn chắc hơn rất nhiều. Vì để đạt được tác dụng giữ nhiệt ổn định, các bức tường đều được trang bị tấm cách nhiệt nhiều lớp, giữa các lớp còn được nhồi xốp polystyrene.

Cái kho lạnh này dài 200 mét, rộng 77 mét, cao 12 mét, chiều ngang và diện tích đều lớn, bên trong được xếp rất nhiều vật liệu, rồi giá hàng, thiết bị, cùng với mấy phân xưởng làm lạnh, địa hình hết sức phức tạp. Nhằm giảm thiểu sự tản nhiệt, kho lạnh thông thường chỉ có chừng hai lối ra, cái này cũng chỉ có một, ngay cả cửa sổ cũng không có. Bây giờ bên trong kho lạnh ngập ngụa khói đen, tầm nhìn quá thấp, ai mà vào thể nào cũng sẽ lạc đường.

Đã từng có một trường hợp thực tế xảy ra ở nước ngoài, cũng là kho lạnh cháy. Sáu lính cứu hỏa tiến vào tìm kiếm cứu nạn thì bị lạc đường, mãi đến khi bình oxy bị hao hết vẫn không tìm được lối ra, toàn bộ đều hy sinh.

Vì vậy, ở một môi trường kiến trúc dễ lạc đường và có diện tích lớn, bọn họ phải dựng mốc chỉ đường, đặt đèn chiếu sáng hoặc đánh dấu phản quang, đồng thời buộc dây dẫn đường nối liền theo nhóm, đề phòng đi lạc.

Vừa nãy khi mấy ban đi vào, khói bên trong vẫn chưa lớn như vậy, bọn họ mới có thể tìm được lối ra. Hiện giờ nhất định phải hợp tác theo tập thể, tuyệt đối không thể hành động một mình.

Nghĩ đến đây, Nhậm Diệc lại trở về bên cạnh Lương Uy, nói với giọng van nài: "Đội trưởng Quách, anh Uy, cho bọn em vào đi, có nhiều trẻ nhỏ ở trong quá, còn cả em gái em nữa."

Trung đội trưởng của Tây Thành nói: "Bây giờ tôi đang phải phân công nhiệm vụ. Lương Uy, nhiệm vụ thoát khói và làm mát kết cấu thép giao cho cậu. Dựa theo kế hoạch của chúng ta ban nãy, một người sẽ bật nguồn điện của ống thông gió, hai người lên nóc nhà mở lỗ thoát khói, những người khác phá tường thuận theo hướng gió xuôi. Hai súng bắn nước đặt ở mặt phía bắc, phải hạ bằng được nhiệt độ khung thép xuống."

"Trung đội Song Kiều phụ trách đóng van và vật liệu, kiểm tra tình trạng rò rỉ của đường ống amoniac, quan sát sức bền của kết cấu thép, dự đoán nguy cơ nổ tung và sụp đổ, nhân viên thì tự các cậu bố trí đi."

"Tiểu Từ, hai ban của cậu chịu trách nhiệm cấp nước. Hệ thống của công ty cấp nước đã tăng áp suất cho mạng lưới ngầm chưa?" Đội trưởng Quách hỏi, "Cái này cần một lượng lớn nước đó."

"Đã tăng lên rồi, tôi bảo đảm chắc chắn nước dùng trong đám cháy sẽ không bị gián đoạn."

"Tốt, Nghiêm Giác, cậu dẫn đội tiến vào tìm kiếm cứu nạn đi. Phải làm thật tốt vụ đánh dấu, nhất quyết không được cho ai đi lại một mình."

Đội trưởng Quách nhìn mọi người xung quanh, nghiêm nghị nói: "Tôi phải nhấn mạnh lần thứ hai với các cậu, nhiệm vụ này sẽ có biết bao gian khổ và quan trọng. Hiện giờ đám cháy đã thải ra rất nhiều khói độc, amoniac lỏng rò rỉ từ đường ống vỡ lúc nào cũng có nguy cơ nổ tung, kết cấu khung thép bị hun, còn có khả năng sụp xuống. Nghiêm trọng hơn, hàng trăm tấn amoniac lỏng vẫn đang được trữ trong phòng máy kế kho lạnh. Nếu như chúng ta không giữ được kho lạnh, toàn bộ nhà máy sẽ nổ tung."

Các chỉ huy và chiến sĩ im lặng nhìn đội trưởng Quách.

"Các cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ không?"

Mọi người đồng thanh hô to, cao giọng quát: "Có thể."