Diêu Phức Vân là người mà ai cũng có thể làm quen, thái độ với Đinh Kiêu ban đầu còn có chút lạnh nhạt, nhưng chỉ mấy câu sau, hai người đã thân quen.
Người chồng trước của Vân Cẩn này mặt mũi hay tính cách đều không thể chê vào đâu cả, hơn nữa còn rất lễ phép, làm sao mà Vân Cẩn có thể ly hôn với anh ta được.
Thế nào Diêu Phức Vân cũng không thể hiểu được, cô cảm thấy gia đình Đinh Kiêu như vậy, chỉ cần không có tật xấu gì quá lớn, bình thường cũng sẽ không ly hôn, có phải Vân Cẩn có gì hiểu nhầm hay không.
Trong khi hai người đang nói chuyện thì Vân Cẩn đã làm xong việc trở về, thấy Đinh Kiêu ngồi ở bàn làm việc của cô, Vân Cẩn lại thấy phiền, làm sao mà anh tìm được tới đơn vị của cô, chyện như này có thể nói được ở đơn vị hay sao? Đúng là hồ đồ!
“Làm sao anh lại đến đây?” Vân Cẩn không vui nháy mắt với Đinh Kiêu ý bảo anh hãy cùng mình đi ra ngoài. Đinh Kiêu lại ngồi im: “Làm sao anh lại không thể đến?”
Vân Cẩn cũng không muốn cãi nhau với anh, không vui nói: “Có chuyện gì xuống dưới nói đi.” “Nói luôn ở đây cũng được.” Đinh Kiêu lấy giấy thông báo của luật sư ra, ném lên bàn.
Diêu Phức Vân tò mò đưa cổ ra muốn nhìn, nhưng cũng biết được đây là chuyện cô không nên tham dự, cười nịnh nọt: “Tôi có chút chuyện, đi ra ngoài trước, hai người cứ tự nhiên nói chuyện, tôi đóng cửa cho hai người.” Nói xong mau chóng chạy chốn.
Vân Cẩn sau khi đóng kín cửa, đi đến đối diện Đinh Kiêu, cố gắng nói thật nhỏ để không gây chú ý cho người phòng bên cạnh, chân vấn Đinh Kiêu: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Đây là đơn vị, anh đem chuyện như thế này đến đây không nghĩ sẽ có hậu quả gì hay sao, bố mẹ chồng không bị anh làm cho tức chết mới là lạ.”
“Vậy cái này sẽ không làm cho bọn họ tức chết hay sao?” Đinh Kiêu hếch cằm, ý bảo cô xem thông báo của luật sư đang để trên bàn.
Lúc này Vân Cẩn mới biết được dụng ý của anh đến đáy, ngồi xuống: “Tại không luôn kéo dài thời gian không chịu làm thủ tục, em không còn cách nào khác chỉ có thể mời luật sư, Tung Tung cũng lớn rồi, chuyện này cứ kéo dài đối với nó cũng không tốt.”
“Anh còn chưa nói xong đây, lần trước ở nhà bà nội không phải đã nói xong rồi hay sao, vậy mà bây giờ em lại muốn náo loạn với anh là có ý gì?”
Đinh Kiêu cảm thấy Vân Cẩn mời luật sư chỉ là do tức giận nhất thời, dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng cô đứng núi này trông núi nọ, nhưng trong lòng Đinh Kiêu không muốn phải thừa nhận nguyên nhân thứ hai, bất kỳ nguyên nhân nào có thể khiến anh hoài nghi sức hấp dẫn của mình anh sẽ không thừa nhận.
“Không phải là anh không bỏ được người phụ nữ bên ngoài kia sao, vậy em chủ động cho chúc phúc cho hai người, không phải chỉ là một cái danh phận hay sao, em nhường cô ta.” Vân Cẩn nghiêng đầu cũng không muốn nhìn mặt Đinh Kiêu.
Đinh Kiêu bị cô nói làm cho hồ đồ, tức giận nói: “Cái gì mà người phụ nữ ở bên ngoài, em đang nói ai đó? Em đừng nói chắc chắn như vậy? Em có chứng cớ không , nếu không có chứng cớ thì cũng đừng xử oan cho anh.”
“Đinh Kiêu, anh đừng cãi chày cãi cối nưa, là một người đàn ông, cũng là một người cha, anh không thể giữ lại cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng hay sao, anh nói lời này mà không thấy xấu hổ hay sao?” Vân Cẩn bị anh làm cho tức giận, ngực không ngừng thở phập phồng.
“Tóm lại anh con mẹ nó không thừa nhận giấy tờ này, anh muốn con của anh, em đưa con cho anh, nếu không cũng đừng nói.” Đinh Kiêu lấy tiểu bảo bối Tung Tung ra, lúc trước nếu anh cãi nhau không thắng được Vân Cẩn thì Tung Tung chính là đòn sát thủ của anh.
“Con trai thuộc về ai sẽ do tòa phán xét, nó mới ba tuổi, nếu như anh nhẫn tâm để nó phải ra tòa bị thẩm vấn thì cứ làm đi.” Vân Cẩn trả lời một cách mỉa mai.
Đinh Kiêu trợn mắt há mồm, không nghĩ đến lần này cô lai quyết tâm như vậy, ngay cả con trai cũng không để ý nữa rồi, cũng không biết phải làm thế nào mới phải, muốn anh lấy Tung Tung ra lợi dụng, anh có thể không làm được.
“Bác sĩ kia đã cho em ăn bùa mê thuốc lú gì? Chủ ý này là do anh ta bày cho em? Mạnh Vân Cẩn, em ở sau lưng anh dám quyến rũ người đàn ông khác, em không muốn sống nữa sao?” Vân Cẩn nghĩ chắc chắn Vân Cẩn không thể nghĩ ra được chiêu này, nhất đinh là do tên Thiệu Cảnh Hiên kia bày kế cho cô, nhất định là Thiệu Cảnh Hiên kia dạy hư Mạnh Thịt Thịt nhà bọn họ.
Vân Cẩn bất đắc dĩ phất tay: “Anh đủ rồi đó, chuyện giữa em và anh không nên kéo người khác vào, em và bác sĩ Thiệu một chút quan hệ cũng không có, hoàn toàn là do em tự quyết định, em mệt muốn chết rồi, Đinh Kiêu đừng cãi nhau nữa, về nhà em còn phải chăm sóc con, anh nên biết phải trái mà trở về đi thôi, ở đơn vị nhiều người nhiều miệng, để truyền ra ngoài cũng không phải là chuyện hay ho gì, thanh danh cả đời của bố mẹ chồng cũng sẽ bị hủy trên tay anh đó.”
“Rốt cuộc là anh làm sao mà em nhất định phải ly hôn với anh, còn tìm cả luât sư, anh thật sự phạm vào tội ác tày trời nào hay sao?” Đinh Kiêu nhìn ra được cảm xúc của Vân Cẩn có chút không đúng,, không muốn dời đi mà nhất định phải làm đến nơi đến chốn, nếu chuyện này không thể nói rõ ràng thì không phải là yên lòng.
Vân Cẩn biết anh mà chưa làm sáng tỏ chuyện này nhất định sẽ chưa thôi, chưa thấy quan tài nhất định sẽ chưa đổ lệ mà, đem mọi chuyện nói thẳng ra rằng đã nhìn thấy anh và một người phụ nữ cùng nhau đi vào khách sạn, người phụ nữ kia còn khoác áo của anh nữa.
Cô vừa nói thế, Đinh Kiêu nhớ lại, nhất định là lần anh đưa Mạc Sơ Nguyên vào khách sạn đó đã bị Vân Cẩn bắt gặp, dù anh thông minh cỡ nào cũng không phải thần cơ diệu toán ( thần thánh) không thể nghĩ ra được mọi chuyện lại trùng hợp như vậy.
Đinh Kiêu đem mọi chuyện Mạc Sơ Nguyên bị đe dọa kể lại cho Vân Cẩn nghe. Vân Cẩn cũng không bày tỏ thái độ gì, đợi anh nói xong hết, mới nói: “Nói xong rồi?”
“Thế nào? Anh giải thích như vậy còn chưa đủ rõ ràng?” Đinh Kiêu cũng không nghĩ rằng sau khi Vân Cẩn nghe anh giải thích xong lại tỏ thái độ như thế này.
Vân Cẩn chỉ vào cửa: “Bây giờ anh có thể đi rồi, đối với lời giải thích của anh, em không có bất cứ lời nào muốn nói, những lời muốn nói em cũng đã nói rồi.”
“Em!” Đinh Kiêu bị chọc giận, nhưng trong đầu chợt léo lên một ý tưởng, vợ anh đây chính là ghen nha, cảm thấy anh đối xử với những người phụ nữ khác quá tốt nên mới ghen, mặc kệ anh đối với Mạc Sơ Nguyên có phải hay không xuất phát từ lòng tốt bụng, nhưng anh lại đi giúp bạn gái trước như vậy, đây chính là sự thật, cô hoàn toàn có thể lý giải là do anh đối với bạn gái trước chưa dứt tình.
“Anh không muốn làm em tức giận nến nói tìm chú và dì nhỏ đến giúp cô ấy, mới tìm Đinh Ký xử lý vụ án này, cô ấy ở khách sạn nhiều ngày như vậy anh cũng không đến thăm cô ấy, chỉ liên lạc bằng điện thoại thôi, cũng không thể để cô ấy bị giết người diệt khẩu được, anh làm sao có thể làm ngơ được?” Đinh Kiêu đè nén tức giận, không muốn nói quá to làm ảnh hưởng đến những phòng khác.
Vân Cẩn lạnh lùng nhìn anh một cái, xoay mặt ra chỗ khác, tự nói với bản thân mình, không thể mềm lòng với anh nữa, nếu không cứ hai ba ngày lại xảy ra chuyện như vậy, rồi lại trăm ngàn lý do, mình mềm lòng một lần thì sẽ có lần nữa, tiếp tục như vậy bao giờ mới là lần cuối?
Thấy vẻ mặt chán ghét của cô, Đinh Kiêu cũng không có cách nào khác, vì không muốn cãi nhau khiến mọi người đều biết cũng chỉ có thể dời đi trước. “Anh không ly hôn, Mạnh Vân Cẩn, anh sẽ không ly hôn đâu.” Lúc Đinh Kiêu dời đi còn ném lại một câu như thế.
Diêu Phức Vân ở phòng bên cạnh nghe được tiếng đóng cửa nặng nề, đoán rằng hai người ở đó đã nói chuyện xong rồi, vội vàng chạy đến xem, lại thấy Đinh Kiêu đang dời đi, mà Vân Cẩn lại đang ngồi ở đó không nói gì.
“Nếu không phải chuyện gì lớn chứ tại sao mãi vấn không thể ly hôn được? Chị thấy anh ta dáng vẻ cũng không tệ, nói chuyện cũng rất lễ phép, không giống như người xấu.” Ấn tượng của Diêu Phức Vấn đối với Đinh Kiêu cũng không tệ, cảm thấy người thanh niên này tuy xuất thân gia đình khá giả nhưng cũng không ra vẻ gì, nói chuyện cũng không tỏ vẻ ngạo mạn.
“Người xấu thì có thể đem hai chữ người xấu viết ở trên mặt hay sao, làm gì có người nào nhìn giống người xấu chứ, anh ấy nhìn dánh dấp không tệ, anh ấy mới…Anh ấy đồng tính, anh ấy thích đàn ông, chị hiểu không?” Vân Cẩn không suy nghĩ mà nói.
“A, không thể trách được, chị đã nói rồi mà, anh ấy dáng dấp tốt như vậy, nhưng tại sao em mãi vấn không thể ly hôn được, cha mẹ anh ta không chấp nhận được chuyện anh ta đồng tính luyến ái cho nên mới bảo anh ta cưới em để che giấu, đúng không?” Diêu Phức Vân bừng tỉnh nói.
Vân Cẩn nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của chị ấy, tuy đúng là dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cũng thấy thoải mái, thở ra một hơi, không cần phải giải thích nhiều nữa.
“Đúng là vậy.” Vân Cẩn nói thêm một câu.
Nào biết, Diêu Phức Vân nhếch miệng, tức giận nói: “Chị là đồ ngốc mới tin em, anh ta thật sự là đồng tính luyến ái thì em có thể sinh con trai cho anh ta sao, sứ mạng của em đã kết thúc, anh ta cần gì phải sống chết theo đuổi mong em quay về làm gì, anh ta cũng không phải là không cưới được vợ, muốn cưới mười bình hoa về cũng không phải là không được.”
Vân Cẩn thấy dáng vẻ căm phẫn của chị ấy, cười mỉa: “Chị còn hiểu rõ hơn cả em.”
“Không phải là chị hiểu rõ hơn em, mà là chị ăn cơm còn nhiều hơn em mười mấy năm, nhìn nhiều mười mấy năm thì cũng có cách nghĩ khác, không phải chuyện gì bất đắc dĩ chị khuyên em tuyệt đối không nên ly hôn, nhất là đã có con rồi, nhưng rồi sẽ như nào, cho dù ly hôn rồi, nhưng nhìn người chồng trước đó của em cũng không phải là không làm nên chuyện gì, làm sao em có thể sống yên được.” Diêu Phức Vân mặc dù thấy Đinh Kiêu cũng không tệ, nhưng cũng cảm giác được tên tiểu tử đó mà tức giận lên thì cũng không phải là chuyện nhỏ.
“Chính là vậy đó.” Vân Cẩn thừa lúc Diêu Phức Vân không chú ý, đem tờ giấy thông báo của luật sư Đinh Kiêu ném ở trên bàn vội vàng thu vào.
Sau khi bà ngoại xuất viện thì người nhà họ Mạnh đón về, Vân Cẩn cũng thường mang con về đó thăm, Đinh Kiêu cũng muốn đi nhưng lại bị cô từ chối.
Đang lúc Vân Cẩn hạ quyết tâm muốn ly dị với Đinh Kiêu thì em trai của cô Mạnh Tiểu Bạch lại xảy ra chuyện.
Buổi tối, khi Vân Cẩn vừa đón con trai ở nhà trẻ về, đang lái xe trên đường thì nhận được điện thoại của mẹ Bạch Ngọc Tiên.
Trong điện thoại giọng nói của Bạch Ngọc Tiên rất lo lắng nói với cô, Mạnh Tiểu Bạch lúc chiều đã bị cảnh sát gọi đi rồi, chuyện cụ thể thế nào cũng không rõ nhưng cảnh sát cũng chưa thả cho về nhà, cũng không cho người nhà vào thăm.
Đã sớm nói với tên Mạnh Tiểu Bạch kia đừng làm những chuyện khiến người khác lo lắng nữa, bây giờ thì gây ra chuyện rồi, nhưng dù nói thế nào thì đó cũng là em trai duy nhất của cô, cô không thể thấy nói gặp chuyện không may lại ngồi yên được.
“Mẹ, mẹ đừng vội, để con tìm người hỏi thăm một chút.” Vân Cẩn cố gắng không lo lắng, gọi điện thoại cho Đinh Ký em họ Đinh Kiêu.
Đinh Ký nhận được điện thoại của chị dâu nhờ giúp đỡ ngay lập tức bắt tay vào điều tra, đồng thời cũng gọi cho Đinh Kiêu. Đinh Kiêu nghe thấy em rể gặp chuyện không may nhanh chóng đi đến nhà mẹ vợ.
Nhà họ Mạnh, người nào cũng sốt ruột đi qua đi lại, không cho người thân vào thăm, chỉ cho luật sư đi vào, điều này khiến cho nhà họ không cách nào biết được tình hình của Mạnh Tiểu Bạch, thậm chí bọn họ còn không biết được rốt cuộc là Mạnh Tiểu Bạch đã phạm phải tội gì.
Lúc Đinh Kiêu đến, khiến người trong nhà như bắt được vị cứu tinh, con rể chính là người họ tin tưởng nhất, nhất là bà ngoại, hai mắt đẫm lệ nắm chặt tay Đinh Kiêu: “Cháu rể, cháu mau cứu em trai Vân Cẩn đi, Tiểu Bạch là cháu trai duy nhất của bà, nếu nó thật sự phải ngồi tù bà không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt ông nó nữa.”
“Bà ngoại, bà đừng vội, nhất định là Tiểu Bạch sẽ không có chuyện gì đâu, em họ cháu đã qua bên đó tìm hiểu tình hình rồi, nếu có tiến triển gì sẽ liên lạc với chúng ta” Đinh Kiêu nói chuyện với bà ngoại nhưng ánh mắt lại dò tìm Vân Cẩn.
Vân Cẩn đang ngồi trên salon, thấy Đinh Kiêu nhìn mình cũng nhìn lại anh, ánh mắt ý bảo anh vào trong phòng cùng mình gặp mặt nói chuyện. Đinh Kiêu theo cô vào căn phòng lúc trước của cô.
Hai người đóng cửa Vân Cẩn mới hỏi: “Chuyện của Tiểu Bạch có nguy hiểm gì không?”
“Khó mà biết được, cảnh sát còn đang tra hỏi, vụ án không được tiết lộ ra ngoài, Đinh Kiêu bị liên quan cũng không hỏi được gì, hình như có một hợp đồng liên quan đến công ty của nó.” Đinh Kiêu cẩn thận nói.
Vân Cẩn khổ sở cúi đầu, hồi lâu mới nói: “Bất kể như thế nào, Tiểu Bạch cũng là em trai của em, em không hy vọng nói gặp chuyện không may…Đinh Kiêu, anh giúp nó một chút đi, bất kể nói xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh chịu giúp nó thì nó cũng sẽ không gặp chuyện gì lớn cả.”
Hai mắt Đinh Kiêu nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt cô che phủ một lớp nước khiến anh rất đau lòng, nhưng nghe cô nói như vậy, lại cảm thấy dường như cô có hàm ý khác, không lập tức phát biểu ý kiến, mà chờ cô nói tiếp, quả nhiên, Vân Cẩn vừa khóc vừa nói: “Chỉ cần anh giúp Tiểu Bạch vượt qua khiếp nạn này, em sẽ đưa Tung Tung cho anh.”
Ánh mắt Đinh Kiêu dần dần chuyển sang âm hiểm, sắc bén mà thâm thúy, nhưng trong thâm thúy đó lại bao hàm cả hận ý, dường như là cắm răng cắn lợi nói: “Em định đem con anh làm gì? Coi như anh nợ em thì nói nó cũng không nợ em cái gì.”
Không cần cô mở miệng anh nhất định cũng sẽ giúp em rể, nếu không muốn giúp hôm nay anh cũng không đến nhà họ Mạnh, nhưng Vân Cẩn lại dùng con trai ra để trao đổi với anh, những lời này thật khiến anh tổn thương, khiến anh có cảm giác với cô anh chỉ là một người xa lạ, mà không phải là người thường ngày cận kề bên gối.
Em trai của cô, chính cô cũng không phải không biết, bình thường ở bên ngoài luôn lấy nhà họ Đinh ra rêu rao, anh không chỉ một lần nghe thấy bạn bè nói về chuyện này, bạn bè anh đều nói, ngộ nhỡ có ngày Mạnh Tiểu Bạch chọc ra chuyện gì phiền toái không phải sẽ mất mặt nhà họ Đinh hay sao, nhưng vì nghĩ đến mặt mũi và cảm nhận của cô, anh cũng không nói với cô những chuyện bên ngoài của Mạnh Tiểu Bạch, thỉnh thoảng còn phá lệ, tìm cách giúp Mạnh Tiểu Bạch, lần trước chuyện của lão Trương rối tinh rối mù lên không phải có anh giúp đỡ dọn dẹp thì Mạnh Tiểu Bạch có thể sạch sẽ mà rút lui không?
Hiện tại xảy ra chuyện như vậy lại dám lấy con anh ra làm điều kiện, Đinh Kiêu có cảm giác như trước giờ mình tận lực như vậy nhưng lại không được người khác biết ơn.
Dĩ nhiên Vân Cẩn có thể nghe ra được ý của anh, nhưng cũng không để ý giải thích, vì chuyện này cha mẹ và bà ngoại đã sắp điên mất rồi, Đinh Kiêu là cái phao cuối cùng của bọn họ, nếu không cầu xin anh cũng không còn cách nào khác, cô khóc không ra tiếng: “Đinh Kiêu, anh giúp em trai em đi, đứa nhỏ Tiêu Bạch kia gây ra chuyện lớn như vậy, nếu nó ngồi tù, cha mẹ và bà ngoại em sẽ không chịu được đả kích này, anh giúp nó chút đi.”
“Hai chúng ta ở chung bao nhiêu năm, nhà em xảy ra chuyện gì làm sao anh có thể không giúp được, em cần phải nói những lời như vậy với anh sao?” Đinh Kiêu lạnh lùng nói, trong lòng đang rất tức giận.
Vân Cẩn chỉ lo khóc, ôm cánh tay Đinh Kiêu cầu khẩn: “Anh cứu em trai em, Đinh Kiêu, cứu em trai em, nếu nó ngồi tù, cái nhà này sẽ bị hủy mất.” mặc dù Đinh Kiêu rất tức giận những cũng biết cô vì chuyện của em trai mà đau lòng, nhịn xuống không vui, đẩy cửa đi ra.
Vân Cẩn không đuổi theo anh, chỉ lo lắng đứng lặng ở đó. Tính khí Đinh Kiêu cô cũng biết, nhất định anh sẽ giúp cô