Lục Thành Khang thấy Tỉ Mỉ đỏ mặt, tiếp tục trêu chọc cô: “Em lấy gì để trả, bán nhà, bán xe, hay là bán mười con heo kia, nhà của em là đi thuê, xe là phương tiện để đi lại, heo là sinh hoạt phí của cha mẹ em, em còn cái gì để bán nữa.”
“Tôi bán máu, bán máu được chưa, tôi lấy máu toàn thân mình bán trả lại cho anh.” Lúc này Tỉ Mỉ mới khôi phục được bản chất, mấy câu anh nói khiến cô tức giận, biết rõ anh cố tình khích mình nhưng cô vẫn không thể nuốt nổi những lời này, anh cười, cô lại càng thấy ghét, đơn giản chỉ là ghét thôi.
Lục Thành Khang cười nói: “Bán máu toàn thân, em xinh đẹp như thế nhất định họ sẽ không nỡ lấy máu của em đâu, không bằng em đồng ý với đề nghị vừa rồi của anh, mỗi lần một trăm, chỉ cần năm trăm lần là được.”
Tỉ Mỉ giận đến phát run, cho dù trong lòng đã tự nhủ không được tức giận, không cần phải tức giận với loại người như thế, nhưng nghe anh trêu đùa, adrenalin vẫn của cô tăng vọt, ngực không ngừng phập phồng.
“Nhóc con, anh phát hiện em có một công năng rất đặc biệt, có thể phồng phồng ngực y như cá vậy, căng thẳng cũng có thể phồng lên, tức giận cũng phồng lên.” Lục Thành Khang vẫn cười nói.
“Đó là bởi vì ngực tôi lớn.” Tỉ Mỉ bật thốt lên, hoàn toàn không nghĩ rằng câu nói này sẽ đem lại hậu quả gì.
“Đúng là lớn thật.” Lục Thành Khang nói tiếp.
Tỉ Mỉ nghe như thế, phút chốc mặt cứng đơ lại, cảm thấy mất hết hứng thú, buồn bực ngồi không nói câu nào, cảm giác mình thật ti tiện, cư nhiên lại ngồi trên xe một người đã từng cưỡng gian mình, còn cho đối phương có cơ hội tiếp tục đùa giỡn cô.
Lục Thành Khang nghiêng đầu liếc cô một cái, thấy vẻ mặt cô thay đổi lớn như vậy, thầm nghĩ không được rồi, bệnh ngây ngô của cô nhóc này lại phát tác, một câu nói trong lúc vô tình lại kích thích cô mất rồi.
Trong lòng cô, mình đối tốt với cô ấy như thế nào cũng thể bù đắp một lần sai lầm kia, Lục Thành Khang không biết là nên hối tiếc hay tức giận, ngượng ngùng không nói gì.
Còn Tỉ Mỉ sau khi bình tĩnh lại, nhìn thấy có chỗ nghỉ chân, nhắc nhở Lục Thành Khang: “Khu nghỉ giải lao, anh không xuống nghỉ một chút hay sao?”
Lục Thành Khang trầm mặc, lái xe đến khu nghỉ chân thì dừng xe lại, lúc Tỉ Mỉ vừa muốn mở cửa xe đi xuống, anh bỗng ôm chầm lấy cô, hung hăng hôn. Tỉ Mỉ giãy giụa, đấm vào lưng anh, mới đầu động tác còn mạnh nhưng dần dần nhẹ đi, cho đến khi bàn tay dừng lại ở lưng anh.
“Năm trăm lần, coi như bắt đầu từ tối nay.” Lục Thành Khang hài lòng nỉ non bên tai Tỉ Mỉ.
“Mỗi lần 1 ngàn, như thế nào?” Tỉ Mỉ dựng thẳng một đầu ngón tay.
Lục Thành Khang cười to, ôm cô càng chặt hơn, trên mặt đầy vẻ cưng chiều: “Em đừng cò kè mặc cả với anh, nếu không, anh tính em mỗi lần một đồng, em còn thiếu anh năm vạn lần, cả đời này cũng không trả đủ.”
Tỉ Mỉ nhăn nhăn mũi làm ngáo ộp với anh, Lục Thành Khang móc từ túi ra một chiếc dây đỏ treo một mặt đá xanh biếc lắc lư trước mặt: “Mấy hôm trước anh mua, cho em chơi.”
“Cái gì vậy?” Tỉ Mỉ cầm lên xem, miếng ngọc phỉ thúy được điêu khắc rất tinh tế, hình dáng hết sức kỳ lạ, hiếu kỳ hỏi: “Quả cà à?”
“Thật không có văn hóa, cà gì mà cà, là quả dưa hạnh phúc được khắc bằng ngọc bích, em lên mạng tra là biết.” Lục Thành Khang buông thắt lưng Tỉ Mỉ ra.
Tỉ Mỉ nhìn thật kỹ miếng ngọc phỉ thúy dưa hạnh phúc, ngọc màu xanh biếc trong suốt, long lanh như nước, tò mò lấy điện thoại ra, vừa tra vừa hỏi: “Cái này chắc là đắt hơn Mini Cooper nhỉ?”
“Đó là đương nhiên, đây là phỉ thúy chính công, là đồ cổ.” Lục Thành Khang nhìn thấy sắc mặt cô biến hóa, nụ cười càng tươi.
Tỉ Mỉ tra xong mắng anh: “Thật ghê tởm, tại sao anh có thể vô sỉ như vậy, làm em đưa lên mạng thật mất mặt!” nắm chặt mặt ngọc, ném điện thoại về phía anh.
Lục Thành Khang cười lớn: “Là tự em dung tục, chỉ nhìn mặt chữ, nhất định là em chưa xem qua thơ trong “Cổ nhạc phủ.”
Càng ngày Tỉ Mỉ càng gần gũi với anh, những vết thương trong lòng cũng dần được chữa khỏi, chỉ cảm thấy anh rất tốt với mình.
Tỉ Mỉ chưa bao giờ tìm được loại cảm giác này trên người khác, Lục Thành Khang đối với cô không chỉ là muốn gì đươc nấy, mà quả thực là giúp cô thực hiện tất cả những nguyện vọng như thần đèn Aladanh vậy.
Anh không chỉ giúp cô xây một căn nhà hai tầng ở Diên Khánh cho bố mẹ cô, để cho hai người không cần phải sống trong căn nhà cũ kĩ thấp lùn mà còn để cho cô đến nhà anh ở, để cho mỗi ngày có thể lái mini cooper đi làm, không cần phải quan tâm đến chuyện tiền nong.
Trước kia Mạnh Tiểu Bạch còn hay sai cô như người giúp việc, những việc lặt vặt cần chạy đi chạy lại tạo dựng quan hệ, chuyện vụn vặt gì cũng cho cô làm, anh ở nhà cao cửa rộng nhưng lại chỉ thuê cho cô một căn phòng nhỏ, ba mươi mét vuông, tiền lương miễn cưỡng có thể sống tạm, chỉ duy nhất một lần chính là mua cho cô một chiếc Polo, như vậy cũng chỉ là để cho cô đi ra ngoài xã giao cho dễ dàng hơn thôi.
Nếu lẩy ra so sánh, Tỉ Mỉ cảm giác mấy năm mình làm cấp dưới của Tiểu Bạch thật là khổ.
Phụ nữ muốn gì, chính là muốn đàn ông phải đối xử tốt với mình, Tỉ Mỉ khắc cốt ghi tâm những tháng ngày ở bên cạnh Mạnh Tiểu Bạch, làm thế nào cũng không được tình yêu bù đắp, cho nên đã suy nghĩ thông suốt, đàn ông mà chỉ có tài giỏi có tiền nhưng chỉ cần hắn ta không yêu thương mình, thì trước mắt hắn ta ngươi chẳng là gì cả.
Nhưng Lục Thành Khang lại không giống vậy, không cần biết trước kia anh là người khốn khiếp như thế nào, chỉ cần bây giờ không như vậy nữa là được, còn nói, anh còn vì cô mà bị bạn bè xa lánh, ba mẹ anh còn vì anh cố chấp từ bỏ hôn sự, đi tìm một cô nhóc ngu ngốc như cô mà căm thù anh đến tận xương tận tủy, thề rắng không quan hệ gì với anh nữa.
Một người từ nhỏ đã được sinh ra trong cảnh nghèo đói, bảy tuổi mới được tận mắt nhìn thấy điện thấy bồn cầu tự hoại, khi lớn lên cũng chưa bao giờ quá coi nặng mình là con gái, chợt có một người đàn ông đối tốt với cô như vậy, cô làm sao có thể chống đỡ được, Lục Thành Khang đối tốt với cô như thế cô có thể chống đỡ được hay sao?
Lục Thành Khang cho cô được thấy cuộc sống cao cấp trong kinh thành, cho cô hưởng thụ vật chất, còn cho cô cả một chiếc Mini Cooper thì muốn cô khóc cô sẽ khóc, muốn cô cười cô sẽ cười, không có việc gì còn lái xe cho cô đi chơi, có tụ hội gì cũng cho cô đi theo, thoải mái giới thiệu cô với bạn bè mình, đối với trình độ học vấn và xuất thân của cô cũng không để ý, không sợ mọi người nói, anh chính là thích người chỉ tốt nghiệp trung học, cũng thích một cô nhóc nông thông, anh chính là thích vẻ đẹp đơn thuần nhiệt tình của cô, người nào không thích thì mặc kệ họ.
Tỉ Mỉ cảm động với tình cảm kiên định của Lục Thành Khang, đôi mắt sáng lấp lánh đầy nước, cô đơn thuần chẳng suy nghĩ được nhiều, hai mươi tuổi đầu cũng chỉ có người trước mắt đây là đối xử tốt với cô.
Tỉ Mỉ có người đối tốt với mình đã đem Mạnh Tiểu Bạch ném đến chín tầng mây.
Mạnh Tiểu Bạch đối với nhân duyên chó ngáp phải ruồi này vui mừng mấy ngày không ngủ được, người trong nghề vừa ra tay là đã biết có kết quả hay không, bây giờ với tài trí của anh, lại có một người em họ có quyền có thế như vậy, về sau này tất cả đều là địa bàn của anh rồi.
Anh không còn Sùng Văn, cá vàng bơi ao nhỏ nữa, mà Mạnh Tiểu Bạch anh đã thành hoàng thân quốc thích, có em họ nhiều tiền, anh rể phú quý, anh rể thông thiên em họ triệt địa, còn anh chính là thần ở giữa.
Tỉ Mỉ đúng là người nghèo mà nhặt được túi vàng, Vân Cẩn cũng đã biết, nhưng cũng không muốn làm cho cô ấy mất hứng, chậm rãi nói: “Chị khuyên em cũng nên có chừng mực, em cũng chỉ như một con rối trong tay Lục Thành Khang mà thôi, cũng nên chừa một đường lui cho mình, đừng cả ngày ngu ngốc, nên biết điểm dừng.”
Tỉ Mỉ cười mỉa: “Em cũng đâu có ngốc, em vẫn thường thử lòng anh ấy, anh ấy cũng giống em thôi trình độ học vấn cũng không có, tài nghệ gì cũng không, chỉ được cái tốt là đầu thai vào đúng nhà, cái khác không dám nói, nhưng anh ấy đối xử với em rất tốt, em rất dễ thỏa mãn, chẳng cần gì nhiều, người sống đơn giản mới hạnh phúc. Chị chính là do quá thông minh, không dễ dàng thỏa mãn, cho nên mới cảm thấy mình không hạnh phúc đó.”
Lời nói của cô trong lúc vô tình lại động chạm đến lòng Vân Cẩn. Đúng vậy, Tỉ Mỉ hạnh phúc hơn cô nhiều, đàn ông đưa đến cửa, còn đặc biệt cưng chiều cô ấy, cô ấy còn không hạnh phúc hay sao, đời người chính là không công bằng như vậy.
Bảo mẫu ở nhà trông Tung Tung, Tỉ Mỉ và Vân Cẩn đi siêu thị mua đồ ăn. Trong siêu thị đang có đợt giảm giá, nhiều người đi mua mua bán bán, ăn trộm nhân cơ hội đó mà lẻn vào trộm mất chiếc túi Gucci mà Tỉ Mỉ mới mua.
Tỉ Mỉ tìm một vòng cũng không thấy, càng tiếc nuối, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lục Thành Khang, khóc lóc kể lại chuyện vừa rồi: “Đại Thành, em ở siêu thị….bị ăn trộm mất túi xách….ô…ô….bên trong còn cả tiền anh cho em và chìa khóa xe nữa….”
Lục Thành Khang thấy cô ở trong điện thoại khóc lóc, còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì, thì ra chỉ là chuyện nhỏ này, yên lòng: “Trộm thì cũng trộm rồi, khi nào về anh mua cho em cái mới, đừng khóc, ngoan, anh hôn một cái.”
“Vậy em muốn Gucci.” Tỉ Mỉ làm nũng nói.
“Được, em muốn cái gì cũng được, trong siêu thị nhiều người, em cũng đừng đi dạo nữa, chìa khóa xe mất rồi, anh đi đón em.” Lục Thành Khang an ủi cô xong cúp điện thoại.
Tỉ Mỉ mỉm cười.
Vân Cẩn đứng ở một bên nghe cô gọi điện thoại, lúc trước nghe cô ấy kể từ lúc cô ấy ở với Lục Thành Khang thì như trở thành đứa trẻ ba tuổi vậy còn chẳng tin, nhưng nghe cuộc điện thoại kia thì cũng hiểu.
Tỉ Mỉ tắt di dộng, nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của chị họ, cười hả hê; “Chị, em chỉ muốn biểu diễn cho chị xem thôi, chị đừng tưởng em khóc thật, em chỉ khóc cho anh ấy nghe thôi, em muốn anh ấy thương em, còn em thì lệ thuộc vào anh ấy.”
Vân Cẩn thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của cô thì bật cười, cô thật không biết là cô em họ này của mình rốt cuộc là giả vờ ngu hay là ngu thật, con người mà làm sao có thể cứ ngu ngu ngốc ngốc mà sống như vậy chứ.
Lúc Lục Thành Khang lái xe đến đón Tỉ Mỉ, Tỉ Mỉ vừa thấy anh xuống xe thì chạy nhào vào lòng anh, như một con mèo nhỏ đang làm nũng vậy.
Vân Cẩn xách theo hai túi đồ đi theo, tuy cô không thích dáng vẻ đó của Tỉ Mỉ , nhưng khi cô nhìn thấy vẻ mặt đó của Lục Thành Khang thì cũng không thể không tin rằng, vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn.
Lục Thành Khang trước kia cũng ở trong cái vòng nổi danh chơi bời với nhóm Đinh Kiêu, bạn gái mấy năm rồi cũng chưa kết hôn, nhưng kể từ khi ở cùng với Tỉ Mỉ thì lại bị cô ấy mê hoặc, cô ấy có làm nũng cũng chẳng cảm thấy phiền ngược lạ vẻ mặt còn tràn đầy yêu thương.
Lúc lên xe hai người vẫn còn tình cảm đến phát ngấy, Vân Cẩn nhìn ra cửa sổ, chờ xe đi được một đoạn mới hỏi: “Khi nào thì anh sẽ cưới em họ tôi?”
Lục Thành Khang sửng sốt, ý thức được cô đang nói chuyện với mình, theo bản năng liếc vào kính chiếu hậu, mới nói: “Sang năm, năm nay đã gần hết rồi, các nhà hàng tiệc cưới cũng đã được đặt kín chỗ rồi chỉ có thể chờ đến sang năm.”
“Nếu đã quyết định rồi thì mau chóng kết hôn đi thôi, Tỉ Mỉ tính tình nóng nảy, sau này hãy bao dung cô ấy.” Vân Cẩn không yên lòng nói.
“Không sao đâu, Tỉ Mỉ rất nghe lời, có phải không, Tiểu Tỉ Mỉ, em vẫn nghe lời anh đúng không?” Lục Thành Khang đùa giỡn hỏi Tỉ Mỉ. Tỉ Mỉ ngước khuôn mặt nhỏ nhìn anh: “Em sẽ nghe lời anh, anh có nói ngôn ngữ của chim thì em cũng có thể phiên dịch được để làm theo.”
Hai người bọn họ lại liếc mắt đưa tình cười đùa vui vẻ.
Vân Cẩn lại chỉ cảm thấy khổ sở, mỗi người đều tìm được một nửa của đời mình, chỉ cần hai người có tình cảm , thì cần gì phải biết mai sau sẽ như thế nào, tính tình Tỉ Mỉ đơn thuần hơn so với ngoài miệng nhiều, cho nên cô ấy dễ dàng cảm thấy thỏa mãn.
Ngược lại, còn mình chính là loại người, lòng người cao hơn mệnh trời, cái gì cũng muốn có nhưng lại không thấy cái gì vừa ý cả, phí hết tâm tư mới gả được cho người mình thầm mến hai mươi năm trời sau khi cưới mới biết được hạnh phúc cũng không hề đơn giản như trong tưởng tượng, hôm nay thấy người khác ân ân ái ái không khỏi cảm thấy thương tâm, suy nghĩ một chút mới cảm thấy kết cục của mình và Đinh Kiêu ngày hôm nay, ngoại trừ nguyên nhân của anh ra, không phải cũng là do yêu cầu của mình quá cao hay sao?
“Chị Vân, chị và Đinh Kiêu muốn dọn ra ngoài sống riêng rồi hả?” Lục Thành Khang chợt nói một câu. Mặc dù so với Đinh Kiêu và Vân Cẩn anh còn lớn hơn vài tuổi nhưng bởi vì yêu Tỉ Mỉ, cho nên cũng gọi Vân Cẩn là chị.
Vân Cẩn sững sờ, nhưng cô cũng rất thông minh ngay lập tức thuận nước đẩy thuyền: “Làm sao, anh ấy đã nói gì với cậu à?”
Lục Thành Khang nói với Vân Cẩn, Đinh Kiêu nhờ anh tìm hộ một căn chung cư nhỏ, nhưng lại không nói là cho ai ở, cho nên anh đoán chắc là Đinh Kiêu tính toán mang theo Vân Cẩn và con nhỏ ra ngoài ở riêng, dù sao nếu ở chung cùng bố mẹ lâu ngày cũng sinh ra nhiều mâu thuẫn.
Lục Thành Khang ngồi ở phía trước nói chuyện, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt thay đổi của Vân Cẩn ở phía sau, trong lòng Vân Cẩn nặng trĩu, thử hòi: “Anh ấy đã nói tìm ở khu vực nào chưa?”
“Nói rồi, anh ấy nói gần đường năm là được.” Lục Thành Khang nói. Nhưng anh nào có biết Đinh Kiêu tìm phòng cho ai, không để ý nói ra hết.
Vân Cẩn vừa nghe nói là gần đường năm, trong lòng nguội lạnh, đại học Q gần chỗ đó, mà Mạc Sơ Nguyên lại chính là tiến sĩ của đại học Q, Đinh Kiêu muốn tìm phòng, mục đích không cần nói cũng biết.