Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 36




Từ chương này sẽ đổi cách xưng hô của Lục Thành Khang từ “hắn” sang “anh”

Gần tối ngày hôm đó, khi Tỉ Mỉ vừa từ công ty đi ra ngoài, từ xa đã thấy có một đám người đang đứng, nghĩ là có chuyện gì xảy ra, đang muốn đi qua xem náo nhiệt, nào biết khi đến gần mới phát hiện ra là chiếc xe Po- Lo màu xanh lá của mình đã bị người khác phun sơn lên.

“Là do ai làm?” Tỉ Mỉ sợ muốn chết, may là chỉ cầm sơn phun lên xe cô chứ nếu là cầm axit hắt lên mặt cô thì sau này cô biết phải sống làm sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tỉ Mỉ thấy chỉ có một khả năng, đó là do bạn bè của Lục Thành Khang trả thù cô, không biết tại sao trực giác nói cho cô biết đây chỉ là do bạn bè thay anh ta làm, nếu là anh ta thì sao đã không đi kiện cô thì cần gì phải đi làm những chuyện nhàm chán như cầm sơn phun vào xe cô cơ chứ?

Lúc đó Mạnh Tiểu Bạch cũng đã nói, bạn bè của Lục Thành Khang sẽ xắn tay áo thay anh ta báo thù, chắc là sau khi điều tra kĩ lưỡng đã tra ra được là do mình làm, Tỉ Mỉ lo lắng không thôi.

Gọi điện thoại báo cho Mạnh Tiểu Bạch người mà cô tin tưởng nhất, Mạnh Tiểu Bạch lại thờ ơ, dặn dò cô: “Em không cần phải lo lắng gì cả, không ai dám làm gì em đâu.”

“Nhưng họ lấy sơn phun lên xe em, nếu lần sau họ cầm axit hắt lên mặt em, chẳng phải khuôn mặt này của em sẽ bị hủy hay sao.” Tỉ Mỉ đi một vòng quanh xe mình, chỉ có thể nhìn đi nhìn lại lớp sơn trên xe mình.

“Sẽ không, em cứ tin tưởng anh, em sẽ ổn thôi.” Mạnh Tiểu Bạch đã định liệu từ trước nói.

Xoay ghế một cái, lại thấy Tỉ Mỉ và chiếc xe xanh biếc của cô nhỏ giống như một chú kiến nhỏ, trong lòng cảm vui mừng, đây là di Lục Thành Khang đã nhớ Tỉ Mỉ lắm ròi, anh ta nằm trong bệnh viện không thể làm gì được, gấp gáp muốn gặp người đẹp.

“Mạnh Tiểu Bạch, nếu khuôn mặt em bị hủy, em muốn anh phải kết hôn với em, nuôi em cả đời, em đều là do bị anh hại cả.” Tỉ Mỉ thấy anh không hề lo lắng cho mình, tức giận nói.

“Nếu thật sự mặt em bị hủy, anh nhất định sẽ cưới em, nhưng em cũng đừng chỉ vì muốn gả cho anh mà dùng khổ nhục kế tự hủy đi mặt mình nha, mặt em không phải ai cũng có đâu.” Mạnh Tiểu Bạch cười lớn nói.

Tỉ Mỉ run rẩy mở định vị xe, cũng may trên đường đi đều bình an, đối phương không hè đụng chạm gì vào các bộ phận của xa, điều này làm cô cũng phần nào an tâm hơn.

Nhưng là khi cô trở về nhà trọ vừa vào thang máy thì thang máy là bị hỏng, đến tầng sáu lại không chịu nhúc nhích gì, không lên nổi cũng không xuống nổi làm cô bị kẹt ở giữa.

Tỉ Mỉ bất lực đập cửa, điên cuồng nhấn nút kêu cứu, nhưng hơn nửa giờ cũng không có ai đến cứu cô. Chẳng nhẽ mình lại bị chết đói trong cái thang máy này hay sao? Tỉ Mỉ càng nghĩ càng sợ, càng sợ lại càng muốn khóc to, gọi điện thoại cho Mạnh Tiểu Bạch.

“Em làm sao thế?” Mạnh Tiểu Bạch đang họp trong công ty, Tỉ Mỉ gọi điện liên tục cho anh làm anh phiền muốn chết. Tỉ Mỉ vừa khóc vừa nói với nah, cô bị kẹt trong thang máy, nhất định chuyện này là do đám người của Lục Thành Khang làm, bọn họ muốn đùa chết cô.

“Lục Thành Khang không có bản lĩnh đến mức ngay cả thang máy cũng có thể điều khiển như TV đâu, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, em đừng khóc nữa có được hay không, anh đau đầu lắm rồi, sẽ đến ngay đây.” Tỉ Mỉ khóc lóc không ngừng làm cho Mạnh Tiểu Bạch cũng chẳng còn cách nào khác cả chỉ đành qua loa kết thúc cuộc họp để đi cứu cô.

Liên lạc với tổ bảo vệ, Tỉ Mỉ nhanh chóng được đưa ra, không cần nghe Mạnh Tiểu Bạch giải thích thế nào, Tỉ Mỉ vẫn cố chấp cho rằng thang máy bị hư là do đám bạn bè của Lục Thành Khang giở trò.

Đưa Tỉ Mỉ về nhà, Mạnh Tiểu Bạch tự mình đi làm cơm tối cho cô, còn bày cả bát đũa cho cô, phục vụ tận tình, nhưng vừa muốn dời đi, Tỉ Mỉ lại kéo anh lại: “ Anh ở lại với em đi, em sợ bọn họ sẽ đến nhà em.”

Mạnh Tiểu Bạch bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô: “Em có thể đừng có động một chút là lại làm quá lên không, cái nhà rách này của em, kể cả tiền thuê nhà và toàn bộ tài sản của em cũng không đáng giá mười vạn, làm gì có ai muốn đến chứ.”

“Lục Thành Khang muốn hại em, anh ta cố ý không kiện em chính là để từ từ hành hạ em.” Tỉ Mỉ lau nước mắt kéo mạnh tay Mạnh Tiểu Bạch không buông.

Mạnh Tiểu Bạch chỉ đàng an ủi cô: “Anh hại em thế làm gì, em cũng đã đâm anh ta phải vào viện rồi, một trăm ngày không thể cử động gân cốt, anh ta còn có sức để đi hại em hay sao? Em thả lỏng đi, coi như chuyện kia là do bạn bè anh ta trả thù em thì cũng chỉ hù dọa em một chút thôi, sẽ không làm gì thật đâu.”

Tỉ Mỉ thấy anh nhất quyết muốn đi, trong lòng đã sớm nguội lạnh, buông tay ra không để ý đến anh nữa.

Trong lòng Mạnh Tiểu Bạch thầm nói, chiêu này của Lục Thành Khang đúng thật là có tác dụng, làm Tỉ Mỉ thế nào cũng không quên được anh, cho dù là hận thì anh ta vẫn chiếm cứ trong lòng cô.

Nhọc lòng tính kế như vậy, tiêu tốn tâm tư thế, xem ra lão tiểu tử kia đã thật sự động lòng vwois Tỉ Mỉ rồi, không thể để cho lão ta thuận lợi dễ dàng như vậy được, Mạnh Tiểu Bạch căm hận nghĩ.

Vậy mà, trong khi Mạnh Tiểu Bạch còn đangg vô cùn lạc quan với tình thế này, thì không quá ban ngày sau, khi Tỉ Mỉ còn đang trong phòng làm việc lại bị tập kích một lần nữa.

Mấy người đàn ông xông vào, lôi tóc Tỉ Mỉ, đè xuông đánh, nếu không phải là bảo vệ của công ty nahnh chóng đi đến, thì Tỉ Mỉ đã bị thương rồi.

Khi Mạnh Tiểu Bạch nghe được tinn này chạy đến công ty, thì Tỉ Mỉ đã ngồi trong phòng trà, mặt mũi sưng húp nhìn anh khóc: “Tiểu Bạch, mặt em bị hủy rồi, anh lấy em đi.”

Mạnh Tiểu Bạch nào nghĩ đến Lục Thành Khang lại dùng đến chiêu này, chạy đến ôm Tỉ Mỉ vào ngực, an ủi nửa ngày mới có thể dỗ được Tỉ Mỉ.

Tranh thủ sau khi trở về phòng làm việc, Mạnh Tiểu Bạch gọi điện thoại cho Lục Thành Khang,bất cứ giá nào cũng phải mắng cho anh ta một trận. Thật đúng là ngay cả phụ nữ mà anh ta cũng đánh.

Lục Thành Khang nghe thấy thế cảm thấy lo lắng nhưng Mạnh Tiểu Bạch lại chỉ lo mắng anh một câu cũng không chịu nghe anh giải thích, đến cuối cùng còn còn cúp điện thoại.

Là ai đánh Tỉ Mỉ? Đầu óc ltk quay cuồng như có một con ruồi đang bay vòng quanh, suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh đến bạn gái mình.

Trừ người bạn gái của anh mà gia đình đã giới thiệu, anh không thể nghĩ ra ai khác sẽ đánh Tỉ Mỉ. Cô ta cũng không phải là vì báo thù cho anh, nếu vì anh thì cũng chỉ vì cô ta biết được anh thích Tỉ Mỉ nên phát huy tinh thần phụ nữ ra uy, vốn dĩ anh cũng chẳng có tình cảm gì với cô ta nhưng cha mẹ lại lại thích ghép đôi vào, bây giờ thì tốt rồi, lại còn thuê cả người đánh bạn gái anh, chuyện này không thể nhẫn nại được, chú nhịn được nhưng thím lại không nhịn được.

Lục Thành Khang gọi điện thoại lại cho Tiểu Bạch : " Anh đưa Tỉ Mỉ đến đây, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy. " Mạnh Tiểu Bạch không thèm để ý : " Tỉ Mỉ không muốn gặp anh. "

" Tôi nói anh đưa cô ấy đến đây, anh có nghe thấy không, anh có tin tôi sẽ phái cả đám người đến đấy để đưa cô ấy đi. " Lục Thành Khang đe dọa.

Mạnh Tiểu Bạch cũng không chịu ngồi không, đáp lễ : " Tôi không cho cô ấy gặp anh đó, anh cứ phái người đến đi, tôi sẽ để cho cô ấy hận anh đến chết, cả đời cũng không muốn gặp anh nữa. "

Lục Thành Khang tức giận, thật muốn đem Mạnh Tiểu Bạch để trên đất mà đạp cho một trận, nhưng anh cũng biết tên tiểu tử này gian trá, nhưng Tỉ Mỉ lại đặc biệt nghe lời anh ta, nếu anh ta thật sự quạt gió thổi lửa, Tỉ Mỉ rất có thể sẽ hận anh cả đời.

" Anh mang cô ấy đến đây đi, tôi thật sự có chuyện gấp, tôi xin thề những người đánh cô ấy không phải là người của tôi. " Lục Thành Khang đã hạ thấp mình lắm rồi.

Những mặc dù thái độ của anh đã mền mỏng, nhưng Mạnh Tiểu Bạch vẫn cắn khẩu : " Để tôi nói chuyện với cô ấy đã, nếu cô ấy không muốn gặp anh thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác. " Nói xong cúp điện thoại.

Lục Thành Khang hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, muốn gặp Tỉ Mỉ, thì phải qua cửa ải này của Mạnh Tiểu Bạch.

Tỉ Mỉ đang ngồi trong phòng trà, Mạnh Tiểu Bạch đi qua ôm bả vai cô : " Đừng khóc, cùng anh đến bệnh viện, vết thương này của em nếu không xử lý sẽ nhiễm trùng đấy. " Tỉ Mỉ được anh an ủi như vậy trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đứng lên đi theo anh.

Nhưng Tỉ Mỉ nào biết được, Mạnh Tiểu Bạch lại đưa cô đến bệnh viện của Lục Thành Khang.

Đầu tiên, Mạnh Tiểu Bạch đưa cô qua phòng khám, để cho bác sĩ kiểm tra xử lí vết thương trên mặt cho cô, sau khi khử trùng vết thương chắc chắn cô sẽ không có việc gì mới đưa cô đến khu nội trú.

" anh dẫn em đi đâu đấy ? " Tỉ Mỉ đáng thương nào biết anh họ mình đang đưa mình bán đi đâu, anh đưa cô đi đâu cô chỉ biết theo đó.

" Dẫn em đến gặp Lục Thành Khang, anh ta muốn gặp em, nếu em không đi gặp anh ta chắc chắn anh ta sẽ không để cho em được sống yên ổn. " Mạnh Tiểu Bạch cuối cùng vẫn còn một chút lương tâm, đem chuyện này nói cho Tỉ Mỉ biết trước tránh khi gặp nhau rồi lại xảy ra chuyện như ngày trước.

Tỉ Mỉ sợ ngây người, cô ngàn vạn lần không ngờ được rằng người anh họ mà cô yêu mến là loại người chân ngoài dài hơn chân trong hàng, dậm chân mắng anh : " Có phải anh còn muốn xem anh ta đùa giỡn em đến chết thì anh mới hài lòng hay không, em muốn tránh anh ta còn không kịp vậy mà, Mạnh Tiểu Bạch, anh đúng là đồ không có lương tâm "

Mạnh Tiểu Bạch thấy cô tức giận, biết là nếu không giải thích rõ với cô thì cô nhất định sẽ không theo, động viên cô : " Mâu thuẫn giữa hai người thì nên gặp mặt nhau giải quyết đi, nếu không, hôm nay anh ta phun sơn, ngày mai làm hỏng thang máy, em có chịu được không ? "

Suy nghĩ của Tỉ Mỉ bị anh nói trúng, không còn làm loạn nữa, ngoan ngoãn đii theo anh đến gặp Lục Thành Khang.

Đến cửa phòng bệnh, Mạnh Tiểu Bạch chủ động nói : " Hai chúng ta cùng vào, em nói chuyện với anh ta còn anh sẽ đứng ngoài cửa trông chừng, nếu có chuyện gì em hãy gọi anh, nếu anh ta dám làm gì em, anh sẽ dùng tất cả tài sản của mình để liều với anh ta. "

Từ khi còn nhỏ chơi cùng với Mạnh Tiểu Bạch, chơi khởi dã hành, là một trò chơi phổ biến ngày xưa, mười mấy tuổi cầm dao chém chủ nhân, không có chuyện gì anh không dám làm.

Mạnh Tiểu Bạch đưa Tỉ Mỉ vào phòng bệnh, cố ý nhìn vẻ mặt Lục Thành Khang, thấy ánh mắt Lục Thành Khang trực tiếp xuyên qua người anh, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tỉ Mỉ đang đứng phía sau, lập tức đẩy Tỉ Mỉ lên trước mặt anh ta.

" Tôi đưa Tỉ Mỉ đến đây, hai người có chuyện gì thì nói với nhau đi. " Mạnh Tiểu Bạch nói xong đóng cửa đi ra ngoài.

Tỉ Mỉ không có Mạnh Tiểu Bạch che chắn, trong lòng có chút cảm thấy sợ hãi, lần đầu tiên ngẩng đầu lên lại thấy Lục Thành Khang đang trong bộ quần áo bệnh nhân nằm trên giường nhìn cô, cho dù anh bị thương nhưng trên mặt vẫn có nét cười như có như không.

Mặt mũi t sưng vù, trang điểm cũng tèm lem, gương mặt nhem nhuốc như mèo, thật quá nhếch nhác, nhưng Lục Thành Khang lại không hề cảm thấy khó coi, ngược lại lại thấy cô có vẻ điềm đạm đáng yêu rất động lòng người.

" Chắc em rất hận anh, lần trước đâm anh không chết được, có muốn đâm thêm một dao nữa hay không ? " trong lòng Lục Thành Khang kích động, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được nhạo báng.

" Nếu như pháp luật quy định giết người mà không cần đền mạng, chắc chắn tôi đã giết anh hàng ngàn hàng vạn dao rồi. " Tỉ Mỉ đáp lại anh ta, vẻ mặt thù hận đến tận xương tận tủy giống như anh ta là căn bệnh sida vậy.

" Mới ra trận một lần em đã muốn cả cái mạng này của anh, lớp màng kia giá trị như vậy sao ? " Lục Thành Khang thấy quả nhiên mình đã đánh giá quá thấp thù hận của cô đối với anh.

" Anh là đồ súc sinh, đồ không biết xấu hổ. " Tỉ Mỉ vừa đến trước mặt người đàn ông này thì không còn lanh lợi nữa, những lời thô tục cũng không thể nào nói ra miệng được sợ rằng anh ta còn nói ra được những lời bẩn thỉu hơn, bị nhục nhã một lần như vậy cũng đã đủ rồi.

" Anh đâm em phía dưới em lại đâm anh phía trên, cũng là chảy máu, anh lại còn phải nằm ở đây cả tháng không thể xuống giường, em cảm thấy bên nào thiệt hơn. " Lục Thành Khang cố ý che vết thương ở bụng nhìn về phía Tỉ Mỉ

" Vậy anhh đi tố cáo tôi đi, để cho tôi ngồi tù cũng được, tốt nhất là không thể gặp lại anh nữa, không phải loại người như anh giỏi nhất chuyện này hay sao ? " Tỉ Mỉ tức giậ, loại con ông cháu cha của Bắc Kinh bên ngoài sáng sủa nhưng đầu óc lại ngu đần này.

" Anh sẽ không tố cáo em, nếu anh muốn gây tổn thương cho em thì đã sớm đi tố cáo em rồi, nhưng bắt em ngồi tù thì có ích lợi gì với anh cơ chứ, anh còn nhớ thương em không kịp nữa là nếu em mà bị bắt nhốt vào đó anh lại tốn công nghĩ cách cứu em ra. " Lục Thành Khang ngắm nhìn Tỉ Mỉ, trong ánh mắt chứa đựng hàm ý mà Tỉ Mỉ không thể nào hiều được.

" Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào, nói cho rõ đi. " Tỉ Mỉ không muốn phải nói nhiều với anh ta.

" Anh muốn em đi theo anh. " Lục Thành Khang nói

“Là có ý gì?” lông mày Tỉ Mỉ cũng dựng ngược lên, không thể tin nổi vào lỗ tai của mình, còn có loại người vô sỉ như thế này hay sao? Cư nhiên còn ở trên giường bệnh mà còn dám đưa ra yêu cầu này đối với cô. Anh ta đúng là loại người háo sắc, không sợ cô sẽ cầm dao đâm cho anh ta thêm mấy phát nữa hay sao?

“Chính là ý em hiểu đó.” Lục Thành Khang thẳng thắn.

Tỉ Mỉ chính là hoa tình độc của anh, từ khi biết cô đến nay, không khi nào anh không khát vọng có cô, chỉ cần nhìn thấy cô thì bọ phận đặc biệt nào đó của anh cũng âm thầm chào hỏi cô.

“Đúng là đồ có bệnh! Đừng nghĩ ngưi khác cũng có bệnh như anh.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tỉ Mỉ đỏ lên.’

“Anh nói Tiểu Bạch dẫn em đến đây chính là muốn nói với em, đám ngươi đánh em không phải là do anh chỉ đạo, cho dù anh khốn khiếp thế nào cũng không cho người đi đánh phụ nữ, những người kia anh sẽ điều tra rồi nói rõ với em.” Vẻ mặt Lục Thành Khang nhìn Tỉ Mỉ lúc này đặc biệt nghiệm trọng không hề có một chút ý xấu nào trong đó.

Tỉ Mỉ ngây ngẩn cả người, nhìn dáng vẻ đặc biệt chân thành cảu anh, không giống như là đang nói dối.