Vì sợ ban đêm lạt người sẽ ảnh hưởng đến Vân Cẩn, từ khi cái thai được năm tháng Đinh Kiêu liền nằm riêng chăn ở một góc giường, phần lớn cái giường để dành cho Vân Cẩn, tối hôm đó cũng không ngoại lệ, anh tắm rửa ra ngoài, không xem tivi cũng không nghịch điện thoại, trực tiếp lên giường đắp chăn đi ngủ.
Anh không ầm ĩ không náo loạn không có nghĩa là anh không tức giận, mỗi khi anh không thèm nói gì chính là khi anh tức giận nhất. Sau lần cô và đồng nghiệp nói xấu sau lưng mẹ chồng, bị anh nghe thấy lúc về đến nhà anh cũng như vậy, buồn bực giận dỗi không thèm quan tâm đến cô.
Vân Cẩn đạp anh, anh cũng không để ý, cố ý trả thù những không vui thường ngày, nhưng anh tức giận như vậy Vân Cẩn cũng không vui, mà khi tức giận sẽ dễ ảnh hưởng đến thân thể, vì vậy cô không ngừng quấy anh khiến cho anh không cách nào ngủ được.
“Rốt cuộc em muốn làm gì?” Đinh Kiêu không thể nhịn được nữa xoay người lại, gương mặt tức tối.
“Bảo bảo muốn ba ôm mẹ nó.” Vân Cẩn không thèm để ý đến sĩ diện, giở trò không hề cảm thấy xấu hổ.
“Em to quá anh không ôm được.” Đinh Kiêu lấy cớ, kiên quyết không chịu cúi đầu hy sinh.
Vân Cẩn dựa vào anh phát ra thanh âm mà chính mình nghe cũng cảm thấy buồn nôn: “Muốn ôm, muốn ôm.”
Đinh Kiêu bất đắc dĩ thở dài: “Người phụ nữ này đúng là không giày vò anh đến chết thì không chịu cam lòng.” Tuy là nói như thế, còn bày ra bộ dạng rất không tình nguyện mà dang tay ra ôm lấy cô, nhưng khi ôm vào, cảm thấy cái thai đang đạp trong lòng thoáng chốc lại trùng xuống.
“Tung Tung đang đạp trong bụng em đó, ba ba nó có cảm giác được không?” Vân Cận lay lay cánh tay ông xã.
“Cảm thấy, không biết là chân hay quả đấm nhỏ, động một cái.” Đinh Kiêu cẩn thận vuốt ve bụng Vân Cẩn.
Vân Cẩn nói: “Là quả đấm nhỏ, nó thường xuyên ở trong bụng em đánh quyền, thật ra nó biết anh ở đây nên muốn bắt tay với ba nó đấy.”
Đinh Kiêu cười lên, đặt bàn tay lên phía trên bụng Vân Cẩn, quả nhiên không bao lâu quả đẩm nhỏ kia lại đập lên bụng mẹ nó khua khoắn, Đinh Kiêu đem tay mình đặt lên bàn tay nhỏ bé kia bàn tay đó dừng lại mấy giây không nhúc nhích, nhất thời khiến cho anh cảm thấy thật hạnh phúc.
“Vật nhỏ này thật thú vị.” Đinh Kiêu cảm khái nói.
“Thật không, nó rất đáng yêu, gần đây lại động rất nhiều, mỗi ngày đều tập thể thao đánh quyền, có lúc còn đánh rắm nữa, em cảm thấy nó có chút mập.” Vân Cẩn cũng cười.
“Nếu nó mập chính là giống em, giống khi em còn nhỏ, Tiểu Mập Mạp.” Đinh Kiêu trêu đùa.
“Em còn sợ nó không đủ dinh dưỡng mới ra sức mà ăn, những bác sĩ lại nói nó có chút vượt chỉ tiêu là em không thể ăn nữa.” Vân Cẩn lo lắng con mình quá lớn khi đẻ sẽ không dễ dàng.
“Vậy em phải chịu khó ăn ít đi một chút, ngộ nhỡ thai nhi quá to làm sao mà sinh bây giờ.” Đinh Kiêu cũng không phải không quan tâm đến con trai và vợ chẳng qua anh không muốn làm quá lên, phải coi con mình như gia bảo gia truyền vậy.
“Cũng sắp sinh rồi, bây giờ anh phải chăm sóc cho em đó.” Vân Cẩn yêu cầu. Đinh Kiêu ừ một tiếng, ôm cô qua cái bụng có vẻ không được tự nhiên , điịnh để cho cô xoay người lại để anh ôm từ phía sau.
“Bà xã, tốt nhất là em nên chăm lo cho cái thai đừng cả ngày nghi thần nghi quỷ nữa, hai mẹ con em anh còn thương không hết nữa là, ngày mai anh sẽ đến đoàn xin cho em nghỉ sinh, nhà mình cũng không phải thiếu tiền, không cần phải liều mình kiếm tiền như vậy.” Đinh Kiêu xúc động thì thầm với cô.
Vân Cẩn cũng cảm động, chủ động nói: “Em cũng biết xem trộm nhật ký điện thoại của anh là không phải , cho nên cũng không dám hỏi anh chỉ có thể nhờ chú tra giúp thôi.”
Đinh Kiêu thầm nghĩ, khó trách mọi người đều nói phụ nữ có thai rất nhạy cảm, một chút dấu vết mà cũng có thể phát hiện ra đầu mối, đối với chuyện này anh cũng không có cách nào biện giải cho mình, trong khoảng thời gian này Vân Cẩn mang thai mà anh lại không nhịn được ở nhà chăm sóc cho cô, quả thật là có cùng Mạc Sơ Nguyên đi lại hơi nhiều.
“Sau này anh sẽ không bao giờ…qua lại với cô ấy nữa, dù sao phiền phức của cô ấy cũng đã được giải quyết rồi.” Đinh Kiêu nói những chuyện mình và Mạc Sơ Nguyên đã trải qua rồi quyết tâm sau này sẽ không gặp cô ấy nữa.”
Vân Cẩn vui mừng nắm lấy tay anh, lúc này cô còn cảm nhận được ông xã vẫn thương mình.
Lần này hai vợ chồng cãi nhau mặc dù đã bị chủ đề cái thai đang động trong bụng mà không còn nhưng trong lòng vẫn tồn tại khúc mắc, chỉ là bọn họ chưa phát giác chuyện lần này lại ảnh hưởng đến tương lai như vậy.
Những ngày sau đó trôi qua thật nhanh,chỉ chớp mắt sau mười tháng Vân Cẩn mang thai, tiếng khóc con nít đã chào đời, là một tiểu tử mập mạp. Đôi mắt sáng ngời rất giống Vân Cẩn, sống mũi thẳng giống Đinh Kiêu, tiểu tử này kế thừa tất cả ưu điểm của cha và mẹ, đặc biệt nó còn rất thích cười, khi có người trêu là cười không ngớt.
Hai nhà Đinh Mạnh đều hồi hộp, mấy ông già cao hứng gặp được đời thứ ba thứ tư, cô dâu mới vì kết tinh tình yêu hoàn mĩ mà vui mừng đến nỗi ngủ cũng không yên.
Trong nhà thuê một bảo mẫu, một bà vú, Vân Cẩn không cần phải cho bú nhiệm vụ của cô chính là ở cữ để giữ gìn sức khỏe, chuyện con cái cô không cần phải bận tâm, nhưng dù sao cũng là một người mẹ, cô vẫn thấy không yên lòng, lo lắng không biết ăn xong có ngủ yên hay không.
Nửa đêm khi Đinh Kiêu đã ngủ say cô thường xuống giường đến phòng con nít nhìn con trai, thấy con ngoan ngoãn nằm yên mới yên tâm về ngủ tiếp.
Lúc đầu Đinh Kiêu cũng không phát giác chuyện đó, nhiều lần sau anh phát hiện chờ đến khi Vân Cẩn về đến phòng, anh mở đèn ngủ nhìn cô: “Có bảo mẫu và bà vú chăm sóc con rồi em đừng lo lắng nữa, chẳng may chăm sóc mình không tốt đến khi về già sẽ phải chịu tội đấy.”
“Em sợ bảo mẫu ngủ quên mất không cho con bú sữa.” Vân Cẩn nằm lại lên giường. Đinh Kiêu cũng không có biện phá ngăn cô, lật mình tiếp tục ngủ
So sánh với mẹ bảo bảo Vân Cẩn ngày đêm lo lắng thì cha nó Đinh Kiêu lại có vẻ dư thừa, anh gấp thì cũng chẳng giúp được gì chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rồi, con ăn no thì vừa mới ngủ, anh tan việc về cũng không hỏi mà ôm lấy con trai đang nằm trên giường lên hôn, kết quả bảo bảo ợ sữa, phun ra ngoài khiên mọi người trong nhà cũng bị dọa cho sợ.
Nếu làm cha thì đúng là Đinh Kiêu không xứng, chân tay vụng về cũng không thay được tã cho con, Lý Phượng Hà ở một bên nhìn thấy cũng sốt ruột, luôn miệng trách mắng làm trong lòng anh cảm thấy không thoải mái, ngại mẹ nói nhiều mà lần đầu tiên trong đầu nảy ra ý niệm ra ngoài sống riêng.
Đinh Kiêu thương lượng chuyện này với Vân Cẩn, Vân Cẩn biết anh chỉ là nhất thời nghĩ thế, sẽ chẳng mấy ngày mà đòi về với mẹ đâu nên khuyên anh: “Anh lần đầu làm cha nên không có kinh nghiệm, mẹ nói thế cũng không sai a, sau này anh chỉ cần học một chút bế con như thế nào là được.”
“em cũng không cần trách anh nữa, anh cũng không phải là cố ý.” Trong lòng Đinh Kiêu đang mất hứng mà bà xã cũng không đứng về phía anh.
Vân Cẩn nói: “Em không trách anh a, trước đây anh cũng chưa từng làm cha, tróc khâm kiến trửu rất bình thường, em chỉ cảm thấy lúc này chúng ta không nên rời đi lại khiến mẹ không thoải mái, sau này đợi Tung Tung lớn lên một chút nữa rồi đi.”
Bà xã thông tình đạt lý như vậy, không trách mình không biết bế con còn nói đỡ cho mẹ chồng, Đinh Kiêu nghĩ không dọn đi thì không dọn đi, dù sao dọn đi cũng chẳng dễ dàng gì, như bây giờ có người phục vụ cũng tốt.
‘Anh nghe lời em.” Rất nhanh Đinh Kiêu đã cùng Vân Cẩn đứng trên một chiến tuyến.
“Anh nên sớm cái gì cũng nghe lời em mới phải, có câu nói này rất hay , đàn ông nghe lời vợ sẽ phát tài.” Vân Cẩn đấm nhẹ lên đầu anh.
Tháng vừa rồi, Đinh Kiêu rất đoàng hoàng, chiều nào cũng về nhà sớm chăm sóc vợ bế con, thỉnh thoảng bạn bè gọi điện thoại rủ anh ra ngoài đánh bài uốn rượu anh cũng từ chối, điều này khiến Vân Cẩn rất vui, cảm thấy cuối cùng anh cũng đã chín chắn.
Qua lễ giáng sinh này là bọn họ đã trôi qua hai năm hôn nhân hạnh phúc, mới sinh con nên hai người đều cảm thấy vui mừng, hai vợ chồng cơ hồ mỗi ngày đề chụp hình cho con trai quay video ghi lại những khoảng khắc lớn lên của nó.
“Tung Tung nhìn bên này, xem mẹ này, đúng rồi, cười với mẹ nào.” Vân Cẩn cầm quả chuông nhỏ hấp dẫn sự chú ý của con trai, còn Đinh Kiêu đứng một bên cầm máy quay chụp hình.
Tung Tung đang nằm trên giường của con nít, được mẹ nó mặc cho bộ quần áo Noel, hai cánh tay mập mạp và bắp chân nhỏ quơ lên muốn lấy cái chuông nhỏ trong tay mẹ, nhìn như một tiểu thiên sứ tò mò nhìn nhất cử nhất động của mẹ, thỉnh thoảng lại cười khanh khách.
“Em nhìn nó đi, nó vừa cười đấy, tiểu tử này cười rất đáng yêu, sau này trưởng thành nhất định sẽ giống anh, được rất nhiều con gái thích.” Đinh Kiêu càng nhìn càng thấy con trai mình đáng yêu, càng nhìn càng thấy nó được di truyền những ưu điểm của mình lại càng cảm thấy kiêu ngạo.
“Anh thôi đi, khi anh con bé cũng đâu có cười, người hay cười là em mới phải, mỗi khi em đến nhà anh khi em cười đều thấy ngẩng đầu lên nhìn trời giả bộ thâm trầm không thèm để ý đến em.” Vân Cẩn vươn tay ngoắc ngoắc ngón tay của con trai, bàn tay đó ngay lập tức nắm lấy tay cô không buông.
“Một nhà ba người chúng ta cùng chụp một bức ảnh nha.” Đinh Kiêu ôm lấy con từ trên giường trẻ, cùng Vân Cẩn hướng về phía ống kính tự chụp mấy cái rồi lại gọi bảo mẫu đến chụp cho bon họ mấy tấm nữa.
Mạnh Tiểu Bạch và Trương lão bản gần đây đang cùng làm một hạng mục, có vài công văn cần được chính phủ phê duyệt mà cậu của Đinh Kiêu lại là quan chức chủ quản các công trình xây dựng, Trương lão bản hy vọng có thể thông qua quan hệ của Đinh Kiêu vì thế dầu heo làm tâm trí mê muội Trương lão bản có một đại lễ muốn đưa cho Đinh Kiêu.
Từ Mạnh Tiểu Bạch lão biết được vợ Đinh Kiêu vừa mới sinh con xong còn đang ở cữ, lão TRương nhanh chóng nghĩ ra một chủ ý, Đinh Kiêu là con cái nhà cán bộ cũng không phải lo lắng chuyện tiền bãn, đưa tiền khẳng định anh sẽ không để vào trong mắt, phải đưa cái gì đó khiến anh hứng thú mới được. Đàn ông thì hứng thú cái gì, trừ tiền thì đó chính là sắc, chiêu này trên thực tế lúc nào cũng đúng.
Trương lão bản nghĩ nghĩ rồi tỉ mỉ cài một cái bẫy, giống như trước đây ông ta vẫn thường làm với mấy ông tham quan ở địa phương, trong tay nắm giữ chứng cớ tai tiếng của đối phương thì mới có thể lợi dụng được họ, mấy năm nay những tin tức như vậy ở quan trường cũng không hiếm. Biện pháp này tuy có dung tục nhưng hiệu quả rất tốt.
Trong lúc vô tình Tỉ Mỉ từ trợ lý công ty mà biết được, bên cạnh Mạnh Tiểu Bạch và Trương lão bản gần đây thường xuất hiện một mỹ nữ, điều này khiến cô cảm thấy rất bất bình, mình vì Mạnh Tiểu Bạch mà chịu tội như vậy thế mà hắn cư nhiên lại đi với người phụ nữ khác tốt hơn, Tỉ Mỉ cảm thấy mình không thể bỏ qua việc bị cắm sừng như vậy được.
Chiều hôm đó, trước khi Mạnh Tiểu Bạch dời công ty còn sức nước hoa, mũi Tỉ Mỉ rất nhạy cảm nên anh đi qua cô cũng có thể nhận ra, liền đi theo.
“Tiểu Bạch, anh muốn đi đâu có thể cho em đi cùng được không?” Tỉ Mỉ gọi Mạnh Tiểu Bạch lại , thấy anh đẹp trai như vậy trong lòng lại càng không yên.
Mạnh Tiểu Bạch phất phất tay với cô: “Anh có việc bận, hôm khác sẽ dẫn em ra ngoài.”
Đi được hai bước anh lại dừng lại, đi đến trước mặt Tỉ Mỉ, dùng âm thanh chỉ cô mới có thể nghe được nói: “Còn có sau này ở công ty đừng gọi anh là Tiểu Bạch này Tiểu Bạch nọ nữa, trước mặt nhân viên nhớ gọi anh là Mạnh tổng.” Thấy Tỉ Mỉ bĩu môi, anh thân mật sờ sờ gương mặt cô rồi xoay người dời đi.
Tỉ Mỉ nhìn theo bóng lưng anh, lòng sinh nghi ngờ, anh chuẩn bị chu đáo như vậy là muốn đi gặp ai?
Mạnh Tiểu Bạch có tiền, lớn lên lại đẹp trai, lại đặc biệt giỏi nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, lời nói ra rất dễ nghe, hấp dẫn rất nhiều phụ nữ, Tỉ Mỉ có lý do để tin tưởng anh đã thân với cô gái bên cạnh TRương lão bản kia rồi.
Tỉ Mỉ quyết định đi theo anh xem xem, để lấy thêm can đảm cho mình còn cố tình kéo theo Vân Cẩn, muốn hai người cùng đi bắt gian Tiểu Bạch, Vân Cẩn cũng không cưỡng được Tỉ Mỉ quấn quýt giả bộ đáng thương, chỉ đành ném con cho bảo mẫu để đi cùng cô ấy, cũng may cô đã qua tháng ở cữ, thân thể lại khỏe mạnh muốn xắn tay áo lên để đánh em trai cũng được.
Chiếc Ferreri của Mạnh Tiểu Bạch vừa nhanh lại dũng mãnh, chiếc Polo của Tỉ Mỉ đâu phải đối thủ, nên nhanh chóng mất dấu vết. Cũng may lúc trước trên đường xảy ra kẹt xe Tỉ Mỉ thêm mã lực mới đuổi theo đuôi chiếc xe của Mạnh Tiểu Bạch.
“Đến gần một chút cũng không sao bị nó phát hiện thì thế nào chứ, chị cũng không tin chị lại không trị được nó.” Vân Cẩn thoải mái nói với Tỉ Mỉ, tiểu tử Mạnh Tiểu Bạch kia nếu có phát hiện ra hai người cũng không dám làm gì với chị mình.
Ngày hôm qua anh còn đến nhà họ Đinh thăm cháu ngoại, còn ôm chị mình một lúc lâu. Mạnh Tiểu Bạch mới chỉ 24 tuổi vẫn còn là một đứa trẻ.
Mạnh Tiểu Bạch dừng xe ở dưới tầng clb Cao Nhĩ Phu, đó là một câu lạc bộ chỉ dành riêng cho thành viên, Tỉ Mỉ không vào được chỉ đành dừng xe bên cạnh, thương lượng với Vân Cẩn làm cách nào có thể xâm nhập vào đó.
“Nếu có anh rể em ở đây nhất định anh ấy sẽ có cách đi vào.” Vân Cẩn biết Đinh Kiêu hay đến đây tiêu khiển, anh luôn thích những nơi giải trí, Cao Nhĩ Phu chính là một trong số đó.
“Nhưng anh rể không có ở đây, huống chi nếu như anh ấy có ở đây chúng ta cũng không tiện kéo anh ấy vào, rất xấu hổ nha.” Tỉ Mỉ biết quan hệ giữa Mạnh Tiểu Bạch và Đinh Kiêu rất tốt, coi như Đinh Kiêu biết Mạnh Tiểu Bạch ở bên ngoài ăn chơi cũng sẽ không giúp mình đi bắt gian.
“Anh rể em nói thế nào cũng là quân nhân, anh ấy có thể theo em đi làm loạn hay sao. Tỉ Mỉ nếu không chúng ta cứ đi về trước, trở về chị sẽ hỏi nó rõ ràng, nếu như nó không có ý định gì với em hay là em cũng thôi đi, ít dính vào những chuyện rắc rối này của nó.” Vân Cẩn đối với tâm tư của em trai hiểu rất rõ.
Tiểu Bạch kia lá gan rất lớn, cũng rất gian hoạt,, Vân Cẩn lo lắng sớm muộn gì sẽ có ngày nói lật thuyền trong mương.
Đối với đề nghị này của Vân Cẩn , Tỉ Mỉ rất không cam lòng, mình thích Mạnh Tiểu Bạch nhiều năm như vậy, bắt đầu thích từ khi còn bảy tám tuổi, cùng anh xông pha cũng ba bốn năm, làm sao mà nói buông tay là có thể buông tay được cơ chứ? Coi như cô đã cùng người khác làm chuyện đó, nhưng lòng của cô vẫn thuần khiết không tạp niệm, chỉ thích một mình Tiểu Bạch.
Nghĩ đến đây, Tỉ Mỉ chạy xuống xe đi vào hội sở hỏi thăm, nhân viên quầy tiếp tân cũng không tiết lộ cho cô biết phong gian Mạnh Tiểu Bạch tiếp khách, Tỉ Mỉ chỉ đành trở về không.
Nào biết, cô còn chưa đi ra khỏi hội sở, bất ngờ không kịp đề phòng mà chạm mặt mấy người đàn ông mới từ trong xe đi xuống, nhìn thấy người đangg đi đầu kia, trong nháy mắt kinh ngạc đầu óc cũng trì độn lại, nếu biết trước Lục Thành Khang cũng đến đây cô mới không thèm đến.