Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 30




Lục Thành Khang bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào đối với người đẹp đã đưa đến cửa này đây, nói thế nào đây cũng là người bên cạnh Mạnh Tiểu Bạch, cũng không thể làm quá được, cho nên hắn không có làm người khác, chuẩn bị là hắn trên mình.

Tiểu mỹ nhân say đến bất tỉnh nhân sự, hai má ửng hồng, hàm răng khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, thật là biết quyến rũ người khác.

Lục Thành Khang đặt tay lên bộ ngực cao ngất của Tỉ Mỉ, muốn biết có phải silicon hay không, sờ là biết liền, nếu bộ ngực này silicon hắn cũng chẳng thèm đụng vào, đối với đàn bà hắn cũng rất kén chọn, chỉ cần một chút giả dối trên người hắn đều không thích.

Cởi bỏ áo áo khoác trên người Tỉ Mỉ xuống, rồi lại áo sơ mi, lộ ra bộ ngực xinh đẹp khuất sau áo lót khiến cho người nhìn cảm thấy thật kích thích, người phụ nữ này dáng người đúng là cực phẩm nha, khó trách Mạnh Tiểu Bạch cho cô ta ra ngoài xã giao, phụ nữ hai mươi thân thể chính là tiền vốn.

Lục Thành Khang cẩn thận cởi bỏ váy của Tỉ Mỉ xuống, đợi đến khi trên người cô chỉ còn lại quần áo lót mới bắt đầu chậm rãi đùa bỡn.

Mạnh Tiểu Bạch quả thật là biết bỏ vốn, từ trên xuống dưới người phụ nữ đều là hàng cao cấp, vừa nhìn Lục Thành Khang cũng biết bộ áo lót cô đang mặc chính là hàng La Per La một cái áo lót tối thiểu cũng phải hơn năm ngàn.

Sau khi Tỉ Mỉ bị cởi hết quần áo, trên người không còn sót lại gì, Lục Thành Khang lại lấy di động từ túi quần ra chụp ảnh, còn cố ý chiếu thẳng vào mặt chụp rõ bộ mặt cô.

Nha đầu này thật đẹp, bộ ngực cao ngất trắng ngần, tiểu anh đào lại đỏ thắm mê người, mấy trăm mỹ nhân cũng chưa chắc đã tìm ra được một người đẹp như vậy, Lục Thành Khang đắm chìm vào cơ thể cô, cúi đầu cắn nhẹ vào bộ ngực cô kéo ra, cắn đến khi đỏ lên mới cầm lấy điện thoại để chụp tiểu bảo bối này, giữ lại để sau này còn thưởng thức chứ.

Một tay hắn nắm phía trên một tay lần theo thắt lưng đi xuống dưới, thời điểm hai ngón tay đi vào trong cơ thể Tỉ Mỉ bị đau làm cho tỉnh lại, mặc dù đầu óc có hơi tỉnh táo nhưng khí lực vẫn chưa khôi phục toàn bộ.

Mấy lần Lục Thành Khang thấy cô mở mắt ra, đôi mắt mờ nước lại càng mê người hơn khiến hắn ta càng hăng hái, cởi đai lưng đích thân ra trận. Cô không còn mơ màng như trước nữa, đã dần dần tỉnh lại khiến hắn lại càng hăng hái hơn.

Tỉ Mỉ nửa tỉnh nửa mê nhìn người đàn ông đang nằm trên người mình, tuy đầu óc còn choáng váng không nhìn thấy rõ mặt nhưng cô biết rõ rằng mình đã bị cưỡng gian.

Thân thể hơn hai mươi năm nay trong sạch giờ lại bị một người đàn ông không quen biết chiếm đoạt, không phải người cô thích lầ Mạnh Tiểu Bạch hay sao nhưng trực giác nói cho cô biết người này không phải Mạnh Tiểu Bạch cũng không thể nào là Mạnh Tiểu Bạch được.

Tỉ Mỉ không khóc nhưng thân thể lay động lợi hại, động tác của người đàn ông này quá mạnh khiến cô đâu đến muốn chết đi, cô rất muốn cầu xin hắn tha cho cô những cũng biết là đối với một người đàn ông thì suy nghĩ đó thật ngây thơ, đối phương chỉ mong sao cô có thể chết đi bởi tiết tấu của hắn.

Động tác của hắn quá mạnh, quá kịch liệt khiến cô đau muốn chết đi sống lại, liên tục thét chói tai mấy lần, cô phóng tầm mắt ra ngoài, tựa như nhìn thấy có ánh đèn le lói, trong nháy cô cô trở nên thanh tĩnh, cô đã nhìn thấy mặt Lục Thành Khang cũng biết được ông ta đã chụp ảnh mình.

Đúng là hồ ly tinh, thật sảng khoái, lúc này Lục Thành Khang cảm giác mình như đang ở trên tiên cảnh, bao lâu nay nín nhịn như vậy bao lâu rồi đã không gặp được một người như thế, chân dài da trắng? Ngay cả tiếng kêu cũng phát ra nguyên thủy nhất, như thế mời hấp dẫn đàn ông.

Hắn ngồi ở phía sau, đổi ba bốn lần bcs. Đàn ông mà làm gì có ai ngu lại lưu lại chứng cứ bên ngoài, con quỷ nhỏ trước mặt này tuy có bị hắn làm cho nửa sống nửa chết nhưng ánh mắt lại nhìn hắn như muốn giết người, khiến lòng hắn run lên thầm nghĩ cũng may mình không lưu lại hậu họa gì.

Lúc này Tỉ Mỉ có kêu trời trời cũng không thấu, kêu đất đất chẳng hay, khong biết cô đã bị giày vò bao lâu chỉ cảm thấy phần dưới đau đên muốn chết đi.

Lục Thành Khang nhìn máu chảy ra bên dưới cô, đúng là không ngờ, tên tiểu tử Mạnh Tiểu Bạch kia thế mà lại bắt một người còn trong trắng như vậy để đi tiếp khách, quả nhiên là lòng dạ độc ác, vì tiền mà không còn để ý đến lương tâm.

Nha đầu, cũng không thể trách tôi được, tôi cũng không biết em còn là xử nữ, nhìn em ngon lành như vậy cứ nghĩ rằng em đã bị ăn từ lâu rồi.

Lục Thành Khang ăn mặc chỉnh tể rồi mới lấy quần áo mặc lại cho Tỉ Mỉ, hắn ta về ghế trước lấy một chai nước lọc và một bọc khăn giấy rất cẩn thận giúp cô lau thân dưới, những vết máu kia cũng giúp cô lau sạch, ngủ một giấc thật ngon ngày mai lại trở thành một cô nương xinh đẹp.

Lái xe trở về bãi đâuk của sở hội, Lục Thành Khang rất cẩn thận ôm cô xuống xe, thả xuống ven đường, hôn cô một cái, tin rằng cô ở đây không gặp nguy hiểm gì mới lái xe dời đi.

Tỉ Mỉ ngồi bên đường, nhìn xe của hắn đi xa, khóe mặt chảy xuống hai dòng nước, người đàn ông kia vừa gây thường tổn cho cô nhưng lại có thể đem cô tùy tiện để ở ven đường rồi lái xe đi, mà thân thể cô lúc này vô cùng mệt mỏi mềm yếu không còn sức mà đứng lên nữa.

Điện thoại trong túi xách không ngừng reo lên, Tỉ Mỉ cố gắng hết sức lấy điện thoại ra nghe, trong đó truyền đến âm thanh lo lắng của Mạnh Tiểu Bạch: “Em chạy đi đâu đấy, làm sao mà anh gọi mãi cũng không nghe máy?”

“Em…em …” bây giờ hy vọng lớn nhất của Tỉ Mỉ là được ôm lấy Mạnh Tiểu Bạch khóc một trận lớn, bảo Mạnh Tiểu Bạch đi báo thù cho cô, đem hắn ta băm vằn thành từng mảnh nhỏ.

“Em đang ở đâu?” Mạnh Tiểu Bạch thấy âm thanh của Tỉ Mỉ có phần không đúng, lo lắng hỏi.

“Em.. em ở dưới lầu.” Tỉ Mỉ cũng không còn hơi sức nữa, tựa vào tường khóc nức nở.

“Lầu dưới? Em chờ một chút anh xuống ngay.” Mạnh Tiểu Bạch vội vàng chạy xuống cầu thang, anh có dự cảm không tốt không biết Tỉ Mỉ đã xảy ra chuyện gì. Vội vội vàng vàng, bước chân cũng nhanh hơn, trên đường đụng phải vài người anh cũng không kịp xin lỗi cứ như vậy mà chạy xuống cầu thang.

Thấy Tỉ Mỉ ngồi ven đường, trong lòng Mạnh Tiểu Bạch càng căng thẳng, chạy đến bên cạnh ôm cô vào lòng, thấy cô không còn hơi sức nữa, bế cô lên đi về phía xe mình.

Tỉ Mỉ vừa dựa vào ngực anh vừa khóc lớn, âm thanh nức nở, dường như muốn đem tất cả sức lực còn sót lại của mình để khóc ra, tiếng khóc đó như đang muốn nói với anh cô có bao nhiêu uất ức.

“Không sao, Tỉ Mỉ nói cho anh biết đi đã xảy ra chuyện gì?” trong lòng Mạnh Tiểu Bạch cũng bồn chồn, không cần hỏi cũng biết một cô gái như vậy mà khóc thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.

“Em bị…bị Lục Thành Khang cưỡng hiếp, em uống quá nhiều, nên đã phạm sai lầm..lên nhầm xe hắn bị hắn đưa đến một vùng đất hoang cưỡng hiếp.” Tỉ Mỉ càng khóc lớn tố cáo với Mạnh Tiểu Bạch.

Trong lòng Mạnh Tiểu Bạch bỗng suy sụp, trong lòng đau đớn khiến anh càng phẫn nộ, rất muốn lái xe đi tìm cái tên Lục Thành Khang kia liều mạng, nhưng vài phút sau lý trí lại nhắc nhở anh, làm như vậy cũng vô dụng, hắn ta là một con cáo gì rồi, đanh nhau như vậy cũng không giải quyết được việc gì.

“Em có bị thương ở đâu không? Anh dẫn em đến bệnh viện xem một chút.” Mạnh Tiểu Bạch một mặt lo lắng cho thân thể Tỉ Mỉ, mặt khác anh cũng kiểm tra xem tên này có lưu lại chứng cớ gì không.

“Không đi, không đi. Tiểu Bạch em không muốn bất kỳ ai biết chuyện này cả, em không đến bệnh viện đâu anh đưa em về nhà đi. Tiểu Bạch em muốn về nhà.” Tỉ Mỉ cầu khóc. Cô chỉ mới hai mốt tuổi, cũng không muốn cho người khác biết mình bị cưỡng hiếp, nếu không sao cô có thể ngóc đầu dậy nổi.

Mạnh Tiểu Bạch thấy cô khóc đáng thương cũng không đành nhìn cô bị kích thích hơn nữa, ôm cô vào ghế sau dàn xếp cho cô ổn thỏa rồi mới ngồi vào ghế trước.

Đưa Tỉ Mỉ về nhà, Mạnh Tiểu Bạch trực tiếp ôm cô vào phòng tắm, không hề để ý gì giúp cô tắm rửa, anh làm sao mà không biết Tỉ Mỉ thừa nhận hết thảy chuyện này đều là vì anh, nếu không phải vì anh làm sao cô lại bị ủy khuất như vậy được?

Lòng anh đau muốn chết nhưng đau lòng như vậy nhưng anh cũng không hề có ý định sẽ cưới cô, ngược lại trong lòng anh lại nảy ra suy nghĩ, Tỉ Mỉ cứ chờ xem, anh sẽ bắt tên tôn tử kia phải ngoan ngoãn cưới em.

Trên bộ ngực trắng noãn của Tỉ Mỉ hiện lên vô số dấu răng của tên vô sỉ kia, hạ thân bị chà đạp thê thảm không nỡ nhìn, ở phương diện này kinh nghiệm của Mạnh Tiểu Bạch rất phong phú, cho nên anh biết cái tên giày xéo Tỉ Mỉ thật là quá cầm thú.

Rửa sạch, Mạnh Tiểu Bạch lấy khăn tắm bao quanh người Tỉ Mỉ ôm đến bên giường, kéo chăn ra đắp kín cho cô, anh không biết phải an ủi một người vừa bị kinh sợ vì khuất nhục như thế nào chỉ có thể ở bên cạnh bầu bạn cùng cô. Một đêm này, cô nhất định sẽ không ngủ được anh cũng không tính sẽ dời đi, cứ như vậy ở bên giường cùng cô.

Đã mấy ngày trôi qua, Tỉ Mỉ vừa nhắm lại là lại thấy khuôn mặt dữ tợn của Lục Thành Khang, khiến cô không cách nào ngủ được, không cách nào suy nghĩ được gì, cả người tiều tụy không chịu nổi.

Mạnh Tiểu Bạch xin phéo nghỉ mấy ngày chăm sóc cô, mỗi ngày nấu cơm cho cô ăn, ngăn cản không cho cô nghĩ quẩn. Thật ra Tỉ Mỉ cũng không có ý định tự sát, nhưng cô rất hận chính mình tại sao lại yếu ớt như thế để cho đối phương có cơ hội lợi dụng.

Vậy mà thời gian qua đi tâm tình cũng bắt đầu hồi phục, thân thể cũng không còn đau đớn nữa, mọi chuyện đã đi vào trong quên lãng, Tỉ Mỉ cũng quên đi vết thương đó nhưng nỗi hận trong lòng vẫn mơ hò được giấu kín nơi đáy lòng chưa từng dời đi.

Cô đã bắt đầu đi làm lại, cuộc sống đã trở lại bình thường, sau chuyện kia Mạnh Tiểu Bạch cũng không để cô cùng anh đi xã giao nữa, vừa sợ cô sẽ suy nghĩ cực đoan cũng sợ cô sẽ gặp phiền toái nữa, cô cũng biết ý định của Mạnh Tiểu Bạch nên cố gắng làm công việc của mình, bất kể nói thế nào bây giờ cũng là Mạnh Tiểu Bạch đang nợ cô, trước giờ chưa từng đối xử tốt với cô.

Nhưng điều duy nhất Tỉ Mỉ thấy không yên tâm đó chính là chuyện lão Trương, kể từ khi Mạnh Tiểu Bạch quen biết lão, hai người thường ở chung một chỗ bàn chuyện gì đó rất bí mật. Tỉ Mỉ có cảm giác lão Trương đó có gì đó rất đang nghi nhưng lại không thể rõ lão đang nghi ở chỗ nào.

Suy nghĩ lại Tỉ Mỉ lần đầu gặp lão chính là trong lần lão mời khách đó, lão tìm mấy cô gái đến để tiếp khách, cô cảm thấy bản chất lão lộ ra một cỗ tà khí, không hề làm ăn chính đáng, ngoài mặt nhìn chân chất khờ khạo nhưng trong lòng lại là một lão hồ ly.

Mạnh Tiểu Bạch so với hắn ta dù gì cũng trẻ tuổi hơn, mặc dù anh có để cho cô cùng đi xã giao nhưng cũng rất chiếu cố cô, sẽ không bắt cô làm gì quá đáng, nếu chẳng may gặp người nào có ý đồ xấu với cô anh cũng giúp cô từ chối khéo, nếu không cô cũng không đồng ý mà đi theo anh nhiều năm như vậy, nhưng chuyện lần này nếu Mạnh Tiểu Bạch muốn tiếp tục làm, có chuyện gì xảy ra chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến anh rể, nhưng nếu anh rể mà không chịu giúp chỉ sợ chị sẽ lo lắng.

Tỉ Mỉ muốn chị sẽ khuyên Mạnh Tiểu Bạch không nên tham món lợi nhỏ trước mắt mà làm ảnh hưởng đến những người thân trong nhà, làm ảnh hưởng đến Đinh Kiêu, mười mấy tuổi cô đã chạy từ Diên Khánh đến đây đi theo Mạnh Tiểu Bạch xông pha vào thương trường, cũng có chút tình cảm đối với nhà họ Mạnh.

Tỉ Mỉ muốn nói chuyện này cho chị biết nhưng nhìn bụng chị ấy càng lúc càng lớn chắc cũng sắp đẻ rồi, không thể để cho chị ấy phải lo lắng nữa, đành phải giấu kín chuyện đó ở trong lòng.

Trong khoản thời gian này Vân Cẩn cũng cảm thấy không an lòng, cái tên Mạc Sở Nguyên này cứ như một cái bóng in sâu vào lòng cô. Kể từ lần cô xem trộm tinh nhắn của Đinh Kiêu sau này còn lén xem nhật ký điện thoại anh phát hiện cái tên này càng ngày càng xuất hiện nhiều.

Vân Cẩn muốn tìm một người nào đó hỏi chuyện này một chút nhưng lại không biết phải hỏi ai. Mấy người thân thiết với Đinh Kiêu cô đều biết cả nhưng cô cũng chắc rằng họ sẽ lại nói lại với Đinh Kiêu.

Chung Dịch Minh và Lục Thành Duệ thì không cần phải nói, Đinh Kí lại càng không thể, quan hệ giữa Đinh Kiêu và đứa em họ này vô cùng tốt sẽ nói lại cho nhau cho mà xem.

Cô chỉ còn cách giương đông kích tây.

Vì thế cô nghĩ đến chú của Đinh Kiêu- Đinh Tiềm, Đinh Tiềm mặc dù là thế hệ trước nhưng lại chỉ lớn hơn Đinh Kiêu một tuổi, nhưng tính tình cũng rất ra dáng trưởng bối, nếu Đinh Kiêu mà vi phạm điều gì, Vân Cẩn cảm thấy chắc chắn người chú này sẽ không hề bao che.