Hoa Đào Nở Rộ

Chương 27: Chuyện cũ không quan trọng




“Hôm nay cũng chưa hết ngày mà, bây giờ chúng ta ra ngoài đi dạo một chút được không?” Triệu Tiệm An cười đề nghị, ánh mắt vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào Khương Mộc Ninh, đáng tiếc, cô chỉ hơi bĩu môi, trên gương mặt kia không có tí xíu nào là vui mừng cảm động, cô khẽ cau mày, rất lạnh lùng, xem ra anh gặp rắc rối to rồi.

Nụ cười của Triệu Tiệm An có chút cứng đờ, anh hơi nhích lại gần Khương Mộc Ninh, nói: “Mộc Ninh, em đừng không nói gì như vậy, em như vậy khiến anh rất khó chịu, anh không biết làm thế nào, có chuyện gì em cứ nói ra, chúng ta cùng nhau nói rõ được không? Nếu như………. Đến cuối cùng em vẫn cảm thấy chúng ta tách ra sẽ tốt hơn…………. Vậy…….. Anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của em……….”

Triệu Tiệm An khó khăn nói ra câu cuối cùng, lqd, trong lòng anh đang tràn ngập cảm giác vô lực.

Cuối cùng thì xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ngay lúc anh cảm thấy có chút tiến triển, đột nhiên lại quay ngược lại đến mười tám ngàn dặm vậy?

Khương Mộc Ninh cúi đầu, những ngón tay đang cầm vào ngón khác cũng cứng đờ, nghe thấy Triệu Tiệm An ăn nói khép nép  có ý lấy lòng, đột nhiên cô lại thấy chua xót trong lòng, mang theo cả chút uất ức mơ hồ, làm cho thái độ kiên quyết của cô cũng bắt đầu bị hòa tan.

Hóa ra mối quan hệ đơn phương, thật ra thì chính cô cũng cảm thấy không có sức thuyết phục, chỉ cần có gặp mặt, những chuyện tức giận kia, những chất vấn đều chỉ còn lại chút uất ức không rõ.

Khương Mộc Ninh mím mím môi, đáy mắt cũng dâng lên chút chua xót, nước mắt cũng bắt đầu trào ra, cuối cùng cô cũng nói nho nhỏ: “Anh đến thành phố H khi nào?”

Triệu Tiệm An yên lặng thở phào nhẹ nhõm, hai tay nghiêm túc đặt trên đầu gối, thái độ ngoan ngoãn giống như một bạn nhỏ trước mặt giáo viên: “Khoảng chừng mười một giờ thì đến, nhưng anh về nhà trước một chuyến.”

“Vậy sao anh không liên lạc với em? Tại sao buổi trưa không đến tìm em?” Khương Mộc Ninh lại xong lại cắn chặt môi dưới, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, đột nhiên cô có chút sợ hãi với đáp án của anh.

Nếu như đáp án của anh cô không thể chấp nhận được  thì phải làm sao? Thật sự là cô không muốn gặp anh nữa sao?

“Ban đầu anh cũng muốn đến thẳng trường học tìm em, anh nghĩ có lẽ sẽ cho em một bất ngờ, nên mới không liên lạc trước, …….. Nhưng về sau anh lại có một người bạn đến tìm anh ăn cơm……… Anh chỉ nghĩ là buổi chiều sẽ đi tìm em, lqd, không ngờ buổi chiều anh lại không gọi được cho em.”

“Bạn?” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt ướt át nhìn thẳng vào Triệu Tiệm An, giật giật khóe miệng, lộ ra chút đường cong mang ý trào phúng không rõ ràng. “Bạn nào vậy? Trong cuộc sống  lại có người bạn có thể hẹn anh đi ăn cơm vào hôm nay à? Vậy mà anh cũng đồng ý.”

Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh nhìn anh bằng ánh mắt như vậy khiến anh bắt đầu thấy lo sợ, cố gắng nhẫn nhịn kích động muốn ôm cô vào lòng, những câu hỏi liên tiếp của cô khiến anh giật mình, mới vừa rồi anh còn có dự cảm xấu thì bây giờ càng thấy lan rộng hơn, khiến anh bối rối trong nháy mắt.

“Mộc Ninh, thật sự chỉ là bạn bình thường thôi, ít nhất trong mắt anh là vậy.  Anh căn bản không hề chú ý hôm nay là ngày gì, cô ấy hẹn với anh rất nhiều lần nhưng anh chưa đồng ý, lần này cô ấy lại chặn trước cửa nhà anh…… Anh nghĩ cũng chỉ là một bữa cơm, anh không hề có chút suy nghĩ nào khác, cái gì mà ngày lễ tình nhân chứ, từ trước đến giờ anh chưa từng biết ngày này.” Lời giải thích của Triệu Tiệm An có chút không mạch lạc, trong lòng anh đang hối hận rất nhiều vì trước đó không giải thích rõ ràng với Khương Mộc Ninh, hiện tại trong tình cảnh này thì dù anh có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Tất cả là do Thích Thành, nói cái mà mà lời nói dối có ý tốt cũng là vì muốn đối phương vui vẻ, một số việc có thể lừa gạt thì lừa gạt, tránh cho đối phương không vui, khiến hai người đều thấy phiền toái.

Sao anh lại nghe Thích Thành nói hưu nói vượn chứ? Không trách được Thích Thành có nhiều bạn gái như vậy mà đến giờ vẫn không có bà xã.

“Mộc Ninh, có phải buổi trưa em thấy anh ăn cơm với người khác không?” Triệu Tiệm An cẩn thận từng li từng tí nhìn chằm chằm Khương Mộc Ninh, trực tiếp hỏi thẳng, tránh việc cô âm thầm chôn giấu trong lòng, khiến anh không được giải thích đã bị kết án trong tình trạng vô tội.

“Vâng, sau khi em nhận được điện thoại của anh, em thấy anh và người bạn lần trước gặp ở công ty của anh cùng nhau ăn cơm ở của hàng trong quảng trường.” Khương Mộc Ninh nhớ đến cảnh tượng trưa nay nhìn thấy, trong lòng lại thấy uất ức, lqd, có chút kiềm chế không được, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Triệu Tiệm An, mang theo khí thế tức giận hung hăng.

Thật trùng hợp……….

Trên mặt Triệu Tiệm An vẫn duy trì nụ cười trấn an, nhưng trong lòng anh thì đang ảo não đến không thể hơn được nữa. Có lẽ chuyện này cũng là báo động trước, để anh hiểu được về sau không được giấu Khương Mộc Ninh bất cứ chuyện gì, một khi nói dối sẽ lập tức bị cô bắt quả tang, càng giải thích sẽ càng phiền toái hơn thôi.

“Chân Mẫn Du, là bạn học thời đại học của anh, em gặp qua rồi, là do lần trước anh không nói rõ với em.” Triệu Tiệm An thở dài một tiếng, anh cũng không tò mò sao Khương Mộc Ninh lại thấy anh và Chân Mẫn Du ăn cơm cùng nhau, chuyện này à, có thể nhẹ nhàng bỏ qua là tốt nhất, anh cũng không muốn về sau cô vẫn còn nhớ lại, chỉ cần nghĩ đến lúc đó một mình cô đứng bên cạnh nhìn anh và một người con gái khác ăn cơm trong lễ tình nhân, anh lại cảm thấy đau lòng cùng với tự trách.

“Cô ấy và anh, rốt cuộc là quan hệ gì? Anh đừng nói là bạn học bình thường, ánh mắt của cô ta nhìn anh tuyệt đối không bình thường.” Khương Mộc Ninh cắn môi, cô không nói: ánh mắt của Chân Mẫn Du nhìn anh cũng giống như ánh mắt của em nhìn anh, đó là ánh mắt của người con gái nhìn người con trai mình thích. Hương vị ngọt ngọt chua chua khiến cô không khống chế được.

“Anh sẽ nói hết với em, em bình tĩnh nghe anh nói đã, có được không?” Triệu Tiệm An nuốt một ngụm nước miếng, vốn anh chỉ nghĩ là anh và Chân Mẫn Du chỉ có quan hệ bình thường mà thôi, nhưng hôm nay khi phải giải thích, đột nhiên lại thấy hình như không bình thường lắm.

Thấy Khương Mộc Ninh gật đầu một cái, Triệu Tiệm An cau chặt mày, sắp xếp cẩn thận lời nói, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Nếu như nói có chỗ nào không bình thường, vậy thì có lẽ là cô ấy cũng có thể được tính là bạn gái trước của anh.”

“Bạn gái trước của anh? Vậy mà anh lại dám nói là bạn học bình thường sao?” Khương Mộc Ninh đứng bật dậy, hốc mắt cũng đỏ lên, may là Triệu Tiệm An sớm có chuẩn bị, lập tức ôm chặt Khương Mộc Ninh vào ngực: “Trước hết em hãy bình tĩnh nghe anh nói hết đã được không? Anh và cô ấy thật sự không có quan hệ gì.”

“Bạn gái trước mà còn chưa tính là gì sao? Cái tên lừa gạt này.” Khương Mộc Ninh cắn chặt răng, dùng sức đấm lên ngực Triệu Tiệm An.

Triệu Tiệm An để cô đánh thoải mái, mặc dù sức cô cũng không nhỏ tí nào, ôm chặt lấy cô không dám buông tay.

Hôm nay, tay anh cũng được nắm, người anh cũng ôm, nhưng anh lại không có thời gian nhấm nháp vị ngọt trong đó……

Khương Mộc Ninh từ chối một lúc lâu, cuối cùng cũng yên tĩnh lại trong cái ôm chặt của Triệu Tiệm An, cô cúi đầu, không nói gì.

Triệu Tiệm An không dám chậm trễ, cũng không dám buông tay, cứ nhìn đỉnh đầu với mái tóc đen của Khương Mộc Ninh, nhẹ giọng giải thích: “Thật ra thì cũng chỉ có một tháng, ngay cả tay cô ấy anh cũng chưa từng nắm đâu. Đó là học kì hai năm ba thời đại học của anh, chắc cũng khoảng cuối tháng năm đi, anh nhớ rõ ràng cũng không phải vì Chân Mẫn Du, mà vì đó là lần đầu tiên anh kiếm được tiền công có năm số, bạn học trong phòng ngủ muốn anh mời khách, không ngờ chờ khi anh đến nói thì không chỉ có phòng ngủ của anh mà còn cả mấy người phòng ngủ bên cạnh có quan hệ tương đối tốt nữa, cũng có cả Chân Mẫn Du, là anh mời khách, là bạn cùng phòng mọi người đều đến đông đủ, anh cũng không nói gì chỉ phụ trách trả tiền. Sau đó lại uống chút rượu, mấy người trong phòng anh cũng bắt đầu ồn ào, nói anh ở đại học còn một tín chỉ rất quan trọng mà chưa hoàn thành, chính là học yêu, khi đó, phòng ngủ của anh chỉ còn mình anh độc thân, những người khác cũng bắt đầu ồn ào, anh nói mình sẽ nhanh chóng tìm một người, sau đó Chân Mẫn Du lại tự đề cử mình, lúc đó anh uống cũng nhiều, lại là tuổi trẻ nông nổi, bị bạn bè quậy một phát nên anh cũng đồng ý. Ngày hôm sau khi anh tỉnh lại lập tức hối hận, anh tìm Chân Mẫn Du nói hôm trước chỉ là đùa giỡn, mong cô ấy đừng tin. Không ngờ cô ấy lại nói hôm qua có nhiều người chứng kiến, nếu cứ như vậy không có chuyện gì thì cô ấy sẽ rất mất mặt. Anh cũng bị làm khó, lớp anh cũng chỉ có năm bạn nữ, Chân Mẫn Du là xinh đẹp nhất, nhân duyên trong lớp cũng tốt nhất, thật ra thì có không ít người theo đuổi cô ấy, cô ấy nói vậy khiến anh không biết phải làm sao cho đúng?”

“Cô ấy đẹp chỗ nào?” Khương Mộc Ninh cúi đầu buồn buồn xen vào một câu.

Thiếu chút nữa là Triệu Tiệm An bật cười, anh vội vàng nhìn xuống, khóe môi cong lên nở nụ cười quyến rũ, dịu dàng ôm chặt cô: “Tất nhiên, tất nhiên không đẹp bằng em, cho nên anh mới không coi trọng cô ấy.”

“Nông cạn, anh không coi trọng cô ấy vì cô ấy không xinh đẹp sao? Để ý đến em vì em xinh đẹp đúng không?” Giọng buồn buồn, nhưng cũng không phải không có tí nhiệt độ nào giống vừa rồi.

Nụ cười của Triệu Tiệm An cũng cứng lại, ho nhẹ một tiếng, quyết định tiếp tục kể chuyện xưa, hôm nay anh nói chuyện nhất định phải cẩn thận, không thể khinh thường.

“Sau cô ấy lại nói chỉ một tháng thôi, để anh và cô ấy thử một tháng, một tháng sau nếu hai người không có cảm giác gì thì chính thức chia tay, đến lúc đó anh cũng dễ ăn nói với bạn học. Lúc đó đầu óc anh cũng rất loạn, trong lòng chỉ thấy phiền, anh thực sự không hiểu mấy chuyện nam nữ thế này, suy nghĩ một chút cũng chỉ là một tháng thôi, cho nên anh đồng ý. Mấy ngày sau đó anh nhận một công trình, bận rộn đến mức một mình anh hận không thể biến thành hai người, vậy nên căn bản anh cũng quên mất còn một người được gọi là bạn gái kia, cho đến một hôm anh về phòng ngủ, trưởng phòng ngủ kéo anh đến nói anh không quan tâm bạn gái, cẩn thận không bạn gái sẽ chạy mất, lúc này anh mới nhớ đến chuyện này, sau đó nhìn cũng là lúc hết một tháng, anh gọi điện cho cô ấy, hẹn cô ấy ra ngoài, anh nói với cô ấy là còn mấy ngày nữa là hết một tháng, nếu như đã không được thì kết thúc thôi, thật sự lúc đó anh rất bận. Sau đó bọn anh cứ như vậy kết thúc. Nhưng lúc đó không ít người biết anh có bạn gái, anh thực sự không biết, anh ra ngoài gần một tháng tại sao tin đồn lại đến mức độ kia.”

“Trưởng phòng ngủ của anh là người làm mai cho anh.” Khương Mộc Ninh cúi đầu, chỉ là dùng câu trần thuật.

“Ách, đúng vậy…… Sau này anh mới biết, là Chân Mẫn Du nhờ anh ta, hôm đó ăn cơm cũng là anh ta gọi tới….”

“Cho nên, Chân Mẫn Du thích anh, còn cái gì mà một tháng cũng chỉ là cô ấy lấy cớ thôi, cô ấy căn bản không nghĩ đến chưa đến một tháng đã chia tay, đó chỉ là cách trì hoãn.” Khương Mộc Ninh nói tiếp suy đoán của cô.

Triệu Tiệm An cảm thấy cả người bắt đầu tê dại. Quả nhiên, cảm giác của con gái, giác quan thứ sáu quá mạnh mẽ…………..