Hoa Đào Nở Rộ

Chương 14: Dạy bảo không đáng tin




“Đàn anh Thôi, để em giúp anh nhé.” Khương Mộc Ninh nhìn thấy trên tay Thôi Hoa cầm rất nhiều tài liệu, vội vàng nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, nhanh chóng nhận lấy một phần tài liệu.

“Mộc Ninh, cảm ơn em.” Thôi Hoa cười cười gật đầu.

“Cảm ơn gì chứ ạ. Nhấc tay chi lao mà thôi.” Khương Mộc Ninh cười, dùng lưng mở cửa văn phòng ra, giúp đỡ Thôi Hoa đặt tài liệu lên bàn của Triệu Tiệm An, sau đó mới chào hỏi với Triệu Tiệm An: “Đàn anh, bên cạnh có nhà bán bánh bao ngon lắm, anh giới thiệu không sai tí nào.”

Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vui mừng của Khương Mộc Ninh, đáy lòng yên lặng không nói gì.

“Mộc Ninh, bên cạnh công ty chúng ta còn có một nhà hàng Hàn Quốc, lần trước không phải em nói thích ăn thịt nướng sao, chỗ đó bán thịt ba chỉ nướng cũng không tồi.” Thôi Hoa cười cười bổ sung.

“Thật sao? Đàn anh Thôi, khi nào thì anh rảnh, đưa em đi được không?” hai mắt Khương Mộc Ninh sáng bừng lên, chỉ thiếu không chảy nước miếng mà thôi.

Mặt Triệu Tiệm An hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Khương Mộc Ninh hơi mở miệng đã là một câu ‘đàn anh Thôi’, mà Thôi Hoa lại luôn miệng gọi hai chữ ‘Mộc Ninh’ vô cùng thân thiết, từ lúc nào, hai người bọn họ, ngay dưới mí mắt của anh lại có thể phát triển tình hữu nghị sâu đến mức như vậy rồi?dieennnddaanleeequuydđôn

“Thư kí Thôi, tài liệu dùng trong cuộc đấu thầu công trình của tập đoàn Hàn Thái để tháng sau dùng cậu chuẩn bị xong chưa?” Triệu Tiệm An nhìn chằm chằm vào Thôi Hoa, lạnh lùng nói.

“Ách, còn chưa xong, chuyện kia không phải……” Thôi Hoa ngạc nhiên trả lời, nhất thời anh cũng không rõ tại sao lão đại nhà anh lại đột nhiên nói ra chuyện này.

“Nếu chưa làm xong thì mau đi chuẩn bị đi.” Âm thanh của Triệu Tiệm An không hề lên cao, nhưng chính ngữ điệu lạnh lùng của anh lại khiến cho người ta không tự chủ được mà thấy khẩn trương hơn nhiều.

“…Vâng.” Thôi Hoa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của ông chủ nhà mình, câu nói ‘Thích tổng nói anh suy nghĩ trước một chút’ trong lòng anh vội vàng nuốt vào bụng, không dám nói ra.

Thôi Hoa xoay người đi ra ngoài trước khi đóng cửa lại, tầm mắt của anh không khỏi quét một vòng văn phòng làm việc kia, lấy ánh mắt nhiều năm làm thư kí  của anh, tự nhiên lấy thấy Triệu Tiệm An chuyển đổi sắc mặt, cộng thêm nụ cười trên mặt Khương Mộc Ninh, khéo môi của anh cũng khẽ nhấc lên, trong lòng anh cũng biết mình không cẩn thận đạp phải bom rồi.

Quả nhiên, ông chủ nhà anh sao có thể tùy tiện đưa một cô gái tới công ty chứ.

“Đàn anh, trong công ty anh thật là có uy. Em thấy rất nhiều người cứ nhìn thấy anh lại khẩn trương không thể nở nụ cười luôn.” Khương Mộc Ninh nở nụ cười chế nhạo anh.

“………Em cảm thấy như vậy là quá uy nghiêm sao?” trong lòng Triệu Tiệm An vang lên một hồi chuông cảnh bảo, anh cẩn thận từng chút hỏi.

“Vậy cũng đúng, anh quản lý cả một công ty, không thể mỗi ngày đều cười đùa hí hửng được. Hơn nữa em thấy trong công ty của anh có mấy người hình như còn lớn tuổi hơn anh, nếu thái độ của anh không uy nghiêm, thì sao có thể quản lý người khác được chứ.” Khương Mộc Ninh cười cười lắc đầu, trong lòng im lặng bổ sung thêm một câu: “Chỉ cần anh không uy nghiêm với em là được rồi.”

Trong lòng Triệu Tiệm An nóng lên, anh ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt vẫn mang theo nụ cười của Khương Mộc Ninh. Anh không nghĩ rằng Khương Mộc Ninh lại nghĩ vậy. Quả thật, ngay từ khi bắt đầu thành lập công ty, quả thật là vì anh không muốn để cho những nhân viên trong công ty khinh thường, nên anh chỉ có thể bày ra dáng vẻ uy nghiêm của ông chủ, càng về sau, thậm chí một mình một người cũng sẽ cau mày lại, không có biện pháp nào để thả lỏng được.

“Có vấn đề gì về luận văn thì có thể hỏi anh.” Triệu Tiệm An tâm lý ấm áp an ủi, cười nói.

“Được, trước mắt còn đang suy nghĩ đề cương, khi em viết xong vẫn phải làm phiền anh nhìn một cái.” Khương Mộc Ninh vội vàng nói, bây giờ cũng không phải là lúc để khách khí, quả thật cô có chút đau đầu. Diễnđànlêquýđôn.com

Hai người cũng chỉ nói chuyện đơn giản vài câu, Khương Mộc Ninh rửa tay, tiếp tục đọc tài liệu của cô, Triệu Tiệm An lại tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu. Thứ bảy yên tĩnh như vậy nhưng lại đặc biệt hài hòa, đây đã là lần thứ ba rồi.

Tuy mới đến ba lần, nhưng Khương Mộc Ninh đã có chút quen thuộc với những nhân viên đến tăng ca, nhất là Thôi Hoa, tuần trước chỉ nói chuyện vài câu đơn giản mới biết được anh ấy cũng tốt nghiệp đại học Z, hơn cô bốn khóa, là người của học viện văn học, hiện tại đảm nhiệm chức vụ thư ký cho Triệu Tiệm An. Thật ra Triệu Tiệm An không chỉ có một thư ký, nhưng mà những thứ bảy gần đây lại chỉ thấy mình Thôi Hoa. 

Có đôi khi Khương Mộc Ninh nhịn không được cảm thán, quả nhiên, thành phần trí thức tinh anh gì gì đó không phải là chuyện người bình thường có thể làm, về sau để cô tự nguyện tăng ca vào thứ bảy thì khả năng là có chút khó khăn.

Nhìn tài liệu một lúc, Khương Mộc Ninh duỗi lưng một cái, ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Tiệm An vẫn đang cúi đầu, rón rén đứng lên đi ra ngoài. Ngồi lâu cũng có chút mệt mỏi, nhất là ngồi trên ghế sofa, bàn trà có chút thấp, ghi ghi chép chép cũng không dễ chịu tí nào, nhưng nếu cô lại nghiêm túc đưa ra ý kiến thì hình như cô có chút được voi đòi tiên.

Chờ khi Khương Mộc Ninh đi ra ngoài, Triệu Tiệm An hơi ngẩng đầu lên,thở dài, anh đưa tay lên đè trán của mình, cúi đầu nhìn đống tài liệu trên bàn, cau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

“Này, Thích Thành, cậu có rảnh không? Chuyện đó, tớ muốn hỏi cậu một chút, làm thế nào để theo đuổi một cô gái?”

Đầu tiên Khương Mộc Ninh ra ngoài tìm Thôi Hoa, nhưng anh ta lại có dáng vẻ đang rất bận rộn, cô cũng không tiện đến quấy rầy, vốn cô muốn hỏi là muốn là thực tập ở đây cần những tiêu chuẩn gì, suy nghĩ một chút thì đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, nên đành để tạm qua một bên đã.

Vốn là cô muốn nghe được tiêu chuẩn rõ ràng, sau đó sẽ nhìn xem bản thân có bao nhiêu chỗ cần sửa chữa, nếu có thể tạm được, có lẽ cô sẽ động viên mình đi nói chuyện cửa sau với Triệu Tiệm An một chút.

Sau đó cô lại cảm thấy có chút khát nước, định mở cửa đi ra, bởi vì lần trước cô đã phát hiện có một quán café không tệ, ngồi xuống uống một cốc Moka, công thêm một khối bánh ngọt hương xoài, sau khi cô ăn uống vui vẻ lại tốt bụng gói một cốc café đen mang về.

Đợi đến khi cô đẩy cửa phòng làm việc đi vào thì phòng làm viêc không chỉ có một mình Triệu Tiệm An mà còn có một người khác đang đứng trước bàn làm việc nói chuyện với anh, hai người vừa thấy cô đi vào thì cũng ngừng cuộc nói chuyện lại.

“Ách, đàn anh, có phải em làm phiền hai người không? Trước em ra ngoài đi dạo một chút.” Sau khi Khương Mộc Ninh hơi ngẩn ra, cô vội vàng nói, đồng thời cũng muốn lui ra bên ngoài.

“Không sao, vào đi.” Triệu Tiệm An vội vàng vẫy tay với cô.

Người kia cũng quay người lại, ý cười tràn đầy trên gương mặt của anh ta, gật đầu chào hỏi với Khương Mộc Ninh: “Em chính là đàn em của Tiệm An sao? Anh là bạn của Triệu Tiệm An, tên là Thích Thành, chào em.”

Nhìn qua cũng là một người đàn ông đẹp trai, đại khái chắc cũng tầm tuổi như Triệu Tiệm An, nhưng phong cách của hai người lại khác xa nhau, nhất là đôi mắt hoa đào của Thích Thành khiến cho Khương Mộc Ninh cảm thấy có chút cảm giác của mùi tiền, nhưng mà cũng không liên quan đến cô mà.

“Chào anh, em là Khương Mộc Ninh. A, anh là Thích tổng đúng không?” Khương Mộc Ninh chợt nhớ tới, không trách được khi cô nghe thấy tên này lại thấy quen thuộc đến vậy.

“Đúng vậy, thì ra em biết anh à? Xin chào, rất vui được làm quen với em.”Thích Thành đi tới, vươn tay về phía Khương Mộc Ninh, dáng vẻ rất dễ tính.

Khương Mộc Ninh nhìn chằm chằm vào tay Thích Thành, khẽ cau mày, cô cũng chưa kịp đưa tay ra, Triệu Tiệm An đã khoác tay lên vai Thích Thành, một nửa kéo Thích Thành đi về phía bàn làm việc của anh.

“Sao bây giờ cậu lại rảnh rỗi tới đây vậy? Không cần đi với bạn gái sao?” Trong lời nói của Triệu Tiệm An nghe có vẻ như tùy ý, nhưng trong đáy mắt lại nhanh chóng xuất hiện một tia bén nhọn rồi lại nhanh chóng biến mất.

Muốn mượn cơ hội để cầm vào bàn tay nhỏ nhắn kia sao? Không có cửa đâu.

“Ha ha, cậu nói bạn gái nào cơ, làm gì có.” Thích Thành cười ha ha.

“Lần trước không phải tớ nhìn thấy một cô gái cao gầy sao? Thế nào? Lại đổi rồi à.” Trong giọng nói của Triệu Tiệm An vẫn mang theo ý cười, nhưng trong lòng anh cũng dễ chịu hơn rất nhiều, làm gì cơ cô gái nào thích người đàn ông trăng hoa chứ. Ánh mắt của anh cũng đảo qua gương mặt của Khương Mộc Ninh, quả nhiên thấy cô đang khẽ bĩu môi, vậy có thể coi như cô đang xem thường đúng không?

Bởi vì có thêm một Thích Thành, hình như buổi trưa ăn cơm hộp cũng không thích hợp. Thứ bảy tuần trước  một mình Khương Mộc Ninh ra cửa kiếm ăn cô tìm được một nhà hàng cách đó không xa, cả cơm hộp cũng ngon, cho nên cô gói một phần cho Triệu Tiệm An vẫn bận rộn công việc không có thời gian ra ngoài ăn cơm, vốn lần này cô cũng định làm như vậy, nhưng Thích Thành kiên trì nói muốn mời cơm, vậy nên họ lái xe gần mười phút đồng hồ đến một nhà hàng Nhật bên Hồ Nam.

Khương Mộc Ninh không kén ăn, hơn nữa cô luôn vui vẻ thưởng thức tất cả vẻ đẹp của ẩm thực, thức ăn ngon thì làm gì có giới hạn. Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh không phản đối, anh lại nghĩ đến bữa trưa đầu tiên quả thực là quá kém, lần thứ hai cô cũng phải ăn cơm hộp mà còn là tự moi tiền túi, nếu lần này quả thực như Thích Thành nói là mỹ vị thì cũng miễn cưỡng coi như điền bù, vậy nên tự nhiên anh cũng đồng ý.

Nếu Khương Mộc Ninh thích, sau này có thể thường xuyên đến, vậy thì sẽ không tốn công tìm kiếm phòng ăn rồi. Hiện tại anh mới phát hiện ra cuộc sống của anh trước kia có bao nhiêu là thiếu hụt, ngay cả thức ăn cũng không phí công suy nghĩ, vậy nên ngay cả việc tìm một nhà hàng ăn uống bên cạnh công ty, nơi anh làm việc trong mấy năm mà cũng phải nhờ đến Thích Thành giới thiệu.

Bữa trưa hôm nay coi như la fngon, Khương Mộc Ninh ăn liên tiếp mấy miếng cá sống, luôn miệng khen mùi vị mới lạ, hương vị mù tạc chính tông. Ăn xong một bữa cơm, trừ no bụng cô còn nghe Thích Thành nói rất nhiều chuyện về anh ta và Triệu Tiệm An.

Thì ra Thích Thành và Triệu Tiệm An là bạn học hồi trung học, anh tốt ngiệp đại học kiến trúc F, đến công ty Triệu Tiệm An ngay từ khi mới thành lập, chính thức là một nguyên lão cao cấp trong công ty.

Dĩ nhiên, đó không phải điều mà Khương Mộc Ninh quan tâm, cô thích nghe Thích Thành nói những chuyện xấu thời trung học của Triệu Tiệm An hơn. Ví dụ như trong giờ học thể dục có một bức thư màu hồng rơi ra từ cặp sách của Triệu Tiệm An, anh đứng lên hỏi là đồ của ai, không ai dám nhận, dưới ánh mắt soi mói lấp lánh của mọi người Triệu Tiệm An trực tiếp ném vào thùng rác, cho tới nay thì câu chuyện này vẫn còn lan truyền, cuối cùng là bạn nữ nào tỏ tình cũng không biết được.

Mà Triệu Tiệm An bổ sung là: “Cũng có khả năng không phải là thư tỏ tình mà. Cũng có khả năng là đưa nhầm, bởi vì tớ ngồi cùng bàn với cậu. Lúc đó ngày nào mà cậu chẳng nhận được một đống thư tình.”

Nói thế rõ ràng cũng nhận được sự đồng ý của Thích Thành, anh lập tức rời đề tài: “Chuyện đó à, cậu cũng không nhìn xem anh trai của tớ là ai? Lúc đó ngay cả hoa khôi của trường cũng viết thư cho tớ trong mấy tháng liền đó. Tớ cũng cảm thấy kì lạ, lúc đó cậu có gương mặt thanh xuân đậu, xấu muốn chết, sao lại có người viết thư cho cậu chứ? Lại nói, có lẽ không phải thư từ biệt, hoặc là có thể phần lớn là do gửi nhầm thư thôi.” (Là gương mặt trẻ trung nhưng lại bị mụn thủy đậu ấy ạ)

Thích Thành tự ca ngợi bản thân như vậy khiến Triệu Tiệm An cảm thấy rất hài lòng, nhưng mà đối với việc Thích Thành tiết lộ anh từng có gương mặt thanh xuân đậu thì vẫn có chút ý kiến. “Không phải tớ có gương mặt thanh xuân đậu, chẳng qua là quá nhạy cảm thôi.”

Khương Mộc Ninh ngồi nghe thì cười không ngừng, tưởng tượng trong đầu ra cảnh mặt Triệu Tiệm An toàn nốt mụn do thủy đậu, vừa nghĩ đã thấy vui vẻ. Không ngờ Triệu Tiệm An cũng có những năm tháng xanh tươi xấu hổ như vậy…….. thật là, người tinh anh phong độ như vậy khiến người ta không thể hình dung ra được?