Hoa Đào Nở Rộ

Chương 12: Tam nhân hành, tất nhiên phải có tình địch




Bởi vì vừa mới tắm xong, Khương Mộc Ninh chỉ thoải mái khoác một chiếc áo khoác ngoài lên bộ đồ ngủ bên trong, cô đi đôi dép nhung in hình đô-rê-mon, lạch cạch lạch cạch đi xuống tầng. Bắt đầu từ tháng này, dưới lầu kí túc xá nhà trường có bố trí mấy cửa hàng ăn khuya, nhưng mà họ chỉ bán vào tối thứ sáu mà thôi, dưới tầng ngủ của bọn họ cũng có một cửa hàng như vậy.

Có lúc Khương Mộc Ninh cảm thấy, sinh viên nữ học đại học năm ba cũng giống như người phụ nữ đã bước vào giai đoạn trung niên, cũng làm ra những chuyện không thèm để ý đến hình tượng, giống như có chút tức giận với chính mình, chẳng thèm quan tâm gì đến, ví dụ như mẹ cô có thể mặc đồ ngủ đi dép lê đi đến chợ mua đồ ăn, ví dụ như cô mặc áo ngủ đi dép lê xuống tầng mua đồ ăn khuya. Ăn khuya cũng thôi đi, cô còn cố tình ăn khuya ngay chỗ khúc quanh, lại đến đối diện với kí túc xá nam mua một lon coca. Bánh mật nồi đất cộng thêm ngụm coca lạnh, một chữ thôi sảng khoái.

Sau đó, cô gặp bi kịch…..

Khương Mộc Ninh nghiêng mặt sang trái, Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn cô cười cười, nghiêng mặt sang phải, ánh mắt của Tần Lãng không hề đặt trên người cô mà chăm chú nhìn Triệu Tiệm An, vẻ mặt có chút căng thẳng.

Cô, Tần Lãng, Triệu Tiệm An, thật sự là một tổ hợp kì quái.

Cái tổ hợp này bắt nguồn từ một lon coca, lúc cô ở cửa hàng đồ ăn vặt mua coca thì gặp Triệu Tiệm An, cô còn chưa nghĩ ra tại sao Triệu Tiệm An lại xuất hiện cửa hàng đồ ăn vặt dưới lầu ký túc xá nam, sinh viên năm ba đại học, nơi cách chỗ anh khá xa, cô lại nhớ đến dáng vẻ ngày đó anh và Trác Nhã Vận cùng nhau đi lại, trong lòng cô như có gì đó bị đánh đổ. Mà khi Triệu Tiệm An nghe thấy cô muốn ăn khuya thì lập tức hớn hở bày tỏ ý muốn đồng hành, thật ra lúc đó cô có chút do dự, không ngờ đúng lúc đó thì Tần Lãng lại xông đến. Đầu óc của cô đã loạn lại thêm phiền, sau đó cũng tự giận chính mình, không quan tâm đến người khác, đi thẳng đến cửa hàng đồ ăn cô thích nhất, mua một phần bánh mật nồi đất, Triệu Tiệm An và Tần Lãng lại làm dáng vẻ đương nhiên ngồi đối diện với cô.

Nơi này là nơi công cộng, tất nhiên cô không có lí do gì để không cho họ ngồi. Cho nên cô chỉ có thể cúi đầu chơi điện thoại di động của mình, chờ bánh mật của cô lên. d,i,ễ,n,,đ,,àn,,l,ê,, q,u,ý,,đ,ô,n

“Luận văn của em viết đến đâu rồi?” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh cúi đầu cắn chặt môi không nói chuyện, trong lòng có chút nghi ngờ, mới chỉ có mấy ngày mà ánh mắt của Khương Mộc Ninh khi nhìn anh đã cứng rắn hơn rất nhiều, thậm chí còn không cả bằng lúc mới đầu gặp, rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu. Trên mặt anh vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ, nhưng trong lòng lại đang khổ não suy nghĩ, hơi nổi lên chút buồn phiền. Nhưng mà, chút buồn phiền này cũng có một phần do cậu nhóc tên Tần Lãng ngồi bên cạnh, ánh mắt đề phòng kia khiến cho anh có chút khó chịu.

“Làm được một phần rồi.”

Khương Mộc Ninh đang chơi điện thoại thì, tay cũng hơi dừng lại một chút, hơi mím môi, cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng trả lời. Dáng vẻ lạnh nhạt của cô khiến Tần Lãng có chút vui vẻ, vội vàng ân cần nói: “Đàn chị, chị đang viết luận văn gì vậy? Có muốn em giúp một tay không?”

“Cậu học ở học viện kinh tế, có thể giúp tôi cái gì chứ?” Khương Mộc Ninh cũng không ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ thắm cũng chỉ hơi mấp máy, giống như có chút không chịu được nói.

Triệu Tiệm An khẽ nhìn sang Tần Lãng đang méo miệng, tâm trạng anh cũng tốt hơn rất nhiều.

Sau khi ba phần bánh mật nồi đất giống nhau được mang lên, Triệu Tiệm An khẽ nhíu mày một cái, anh lại nhìn Khương Mộc Ninh và Tần Lãng đang rút đũa ăn, cũng đành phải rút một đôi đũa.

Thật ra thì, anh cũng không phải đến đây để ăn khuya. Tối nay có uống một chút rượu, Thích Thành đưa anh trở về, anh nhìn thấy cửa Đông nên muốn dừng lại, anh luôn nghĩ rằng phòng ngủ của Khương Mộc Ninh ở bên cạnh của Đông, mặc dù chỉ là một ý nghĩ nhất thời, nhưng trong lòng anh cũng không thể tin được hành động của mình, thế nhưng, anh lại thực sự gặp Khương Mộc Ninh.

Cô đi đôi dép đo-rê-mon, áo khoác màu vàng nhạt và quần áo ngủ bên trong cũng là cùng màu, xem ra là từ phòng ngủ xuống….. Ăn khuya tuyệt đối chỉ là ý muốn nhất thời, nhưng khi thấy Khương Mộc Ninh vẫn luôn cúi đầu nhíu mày, ngoài miệng còn phản ứng nhanh hơn đầu óc, lập tức nói muốn đi ăn khuya với cô, sau đó lại thêm một Tần Lãng.

Thật ra thì, anh vẫn đang rất no bụng…..

Khương Mộc Ninh cúi đầu, rầm rầm rào rào ăn uống rất vui mừng. Mặc dù tâm tình vẫn có một chút xíu ấm ức, nhưng cô không thể để dạ dày của mình phải chịu tội được. Đã rất lâu rồi cô chưa ăn khuya, chắc là do gần đây không có tâm trạng nên không muốn làm gì, tất cả tinh thần của cô đều tập chung cho cái dạ dày, tất cả đều dùng vào việc tiêu hóa thức ăn, cho nên, luôn rất nhanh bị đói bụng…….

Triệu Tiệm An ăn vài miếng, lập tức có cảm giác như không thể ăn được nữa, định buông đũa xuống, rút một tờ khăn giấy ra lau tay: “Có muốn anh đọc qua luận văn giúp em không? Đề cương nhóm sao rồi?” 

Khương Mộc Ninh cúi đầu, vẻ mặt hơi ngẩn ra. Hơi nóng trong nồi đất bốc lên mặt cô, mang theo một cỗ mùi thơm quen thuộc, hơi thở ấm áp bình thản, đây là cỗ mùi thơm, hương vị mà bình thường cô rất thích, nhưng lúc này lại khiến cô thấy khó chịu: “Không cần. Đàn anh bận rộn như vậy, còn nhiều đàn em nữ muốn nhờ anh chỉ bảo mà.”

Nói xong, Khương Mộc Ninh lại giật mình, lời nói của cô……. Hình như tràn ngập vị chua, cô lại nói là một câu nói như vậy…… Khương Mộc Ninh lại cúi đầu thấp hơn, lần này là vì xấu hổ.

“Ha ha. Ừ, rất nhiều em nữ muốn anh giúp đỡ, vậy mà anh lại chỉ muốn giúp đỡ mình em thôi đó.” Âm thanh của Triệu Tiệm An rất tự nhiên, giống như chỉ đang trần thuật một việc rất đơn giản.

Nhưng Khương Mộc Ninh lại ho nhẹ, gương mặt ửng hồng, không biết là cô đang ho khan hay là thẹn thùng.

Vậy Trác Nhã Vận thì sao? Thật ra cô rất muốn hỏi một câu, nhưng cô lại cảm thấy mình không có lập trường gì để hỏi, cho dù Triệu Tiệm An có nói như vậy cũng không nhất định là đang diễn tả mức ý tứ kia. Nhưng mà, khi cô ho xong, lại cảm thấy sự uất ức trong lòng mấy hôm nay hình như đã bớt đi một nửa rồi, hình như ra theo cái ho vừa rồi.

Cũng tốt, lo được lo mất không phải phong cách của cô. Thật là, trước khi làm đến đó thì suy nghĩ vẩn vơ có tác dụng gì?

“Đề cương em nghĩ xong rồi, cũng không biết là có được hay không?” cuối cùng giọng điệu của Khương Mộc Ninh cũng mềm mại hơn, bản thân Triệu Tiệm An  là người đàn ông giá trị hơn ngàn vạn, bây giờ lại ngồi cùng cô trong quán ăn đơn sơ, ăn bánh mật nồi đất mà anh không thích ăn, vậy thì cô còn õng ẹo cái gì chứ?

“Vậy thì thứ bảy mang đến đưa anh xem một chút.” Nghe thấy giọng của Khương Mộc Ninh đã mềm mại hơn, trong lòng Triệu Tiệm An không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm một cái. “Thứ bảy, thời gian và địa điểm như cũ, anh chờ em.”

“Đàn chị, thứ bảy chị đi với anh ấy sao? Em có thể đi cùng không?” Tần Lãng nghe một lúc, có chút hồ đồ, nhưng có hồ đồ hơn nữa anh cũng nghe ra được là hai người này hẹn thứ bảy gặp nhau, hơn nữa hình như còn không phải là lần đầu tiên, anh có chút lo lắng nói chen vào, đáy lòng dâng lên một cảm giác nguy cơ.

Cái này cùng học hành có dính dáng gì với nhau, cuối cùng là ai? Nhô ra từ lúc nào? Tại sao nhìn dáng vẻ lại có vẻ như rất quen thuộc với đàn chị?

“Chuyện không liên quan đến cậu?” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lãng, bình tĩnh nói một câu.

“Đàn chị, em đang lo lắng cho chị thôi…..” Tần Lãng bĩu môi, có chút ấm ức nói, tầm mắt còn cố ý liếc Triệu Tiệm An một cái.

“Tần Lãng, tôi không phải là một đứa bé.” Khương Mộc Ninh nhẫn nại nói, đáy lòng cô lần nữa dâng lên sự nghi ngờ có phải cô đối với Tần Lãng quá khách khí không, cho nên cậu ta mới thấy mình bị thương còn chưa đủ nặng?

“Đàn chị………..”

Câu nói của Tần Lãng mới chỉ nói được một nửa, lập tức bị  Khương Mộc Ninh cắt đứt: “Được rồi, tôi ăn no rồi, đi lên trước đây. Đàn anh, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.” Triệu Tiệm An cười cười với Khương Mộc Ninh, lại quay đầu lịch sự gật một cái với Tần Lãng, đi theo bóng lưng của Khương Mộc Ninh ra ngoài.

Tần Lãng cắn môi, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Triệu Tiệm An, trong lòng có chút đau lòng. Làm sao mới có một Chu Thiên Khải, bây giờ lại mọc ra một Triệu Tiệm An vậy?