Hoa Đào Khuynh Quốc

Chương 5




Hôm Lý Thừa Dục xuất chinh bầu trời như lo lắng, đó là thời tiết mà Nhiếp Thanh Lan từ khi đến Huyết Nguyệt Quốc đến nay cảm thấy tệ nhất, điều này càng khiến cho lòng nàng càng có dự cảm không lành.

Nàng ra đến cửa cung tiễn hắn, chỉ thấy hắn đã cởi bỏ quan phục ngày thường và đổi thành bộ áo giáp, nhìn búi tóc ngày thường rất nho nhã giờ đây đã bị mũ giáp che lấp mất rồi.

Nàng chưa từng thấy qua hắn như vậy, có thể lạnh lùng uy vũ, sát khí bức người như đã biến thành một người khác khiến cho nàng thấy cũng phải sửng sốt.

Lý Thừa Dục vốn là đứng ở đầu tiên của đội ngũ, được Thiết Hùng báo là cô tới thì hắn liền quay đầu lại. Xa xa nhìn từ đội ngũ đầu đi lại, ánh sáng mặt trời hơi yếu phản xạ vào áo giáp dội vào trong mắt nàng khiến nàng đau lòng như muốn rớt nước mắt.

“Làm phiền Điện Hạ tự mình tiễn thần ra trận.” Hắn lập tức nhảy xuống chắp tay quỳ lạy.

Nhiếp Thanh Lan vội vàng đưa tay dìu, lên: “Thừa tướng đại nhân, ta chỉ mong ngài có thể sớm ngày trở về.”

Hắn gật đầu một cái, đứng lên, từ Thiết Hùng trên tay nhận lấy một bao nhỏ, cẩn thận giao cho nàng, chỉ có hai người mới nghe được hắn nhỏ giọng nói: “Điện Hạ, nếu như chuyến này thần gặp bất trắc, xin ngài mang theo món đồ này... trở về Tư Không Triều.”

Nàng liền giật mình. Rõ ràng đây là lúc hắn xuất chinh sắp, không nên nói tới điềm xấu này, tại sao hắn còn nói? Hắn giao cho mình vật này là gì?

Đại quân như mây đen cuồn cuộn chảy về phía chân trời, bóng dáng của Ly Thừa Dục cũng đã thành một điểm đen rồi từ từ không thấy được nữa.

Nhiếp Thanh Lan nắm chặt cái bao nhỏ, thẫn thờ đứng yên một chỗ.

Dương Phàm đi tới nhỏ giọng nói: “Tướng quân, bệ hạ lại đưa tin tới.”

Nàng hàm hồ đáp lại một tiếng, ý nghĩ cũng không đặt ở trong thư Tư Không Thần mà ở cái bao nhỏ này.

Bước nhanh trở lại tẩm cung, thư Tư Không Thần đưa cho nàng nàng để qua một bên mở cái bao nhỏ trước.

Cái bao nhỏ được cột rất chặt, từng tầng từng tầng một, bao nhiêu là nút, cũng không biết là bao nhiêu tầng. Rốt cuộc cũng mở ra, nàng ngây người – đó là cặp vòng ngọc của nàng.

Quanh đi quẩn lại, mấy lần đưa ra, rốt cuộc Lý Thừa Dục vẫn để lại nó.

Tại sao? Bởi vì hắn biết rõ ý nghĩa đôi vòng ngọc đối với nàng mà nói rất quan trọng sao?

Ngón tay nàng vô thức vuốt đôi vòng kia, cảm giác lạnh băng thì có tình cảm gì? Chỉ thấy đáy lòng nàng từng trận co rút đau đớn.

Sau một hồi nàng mới mở phong thư của Tư Không Thần, trong thư vẫn là vài câu thăm hỏi quen thuộc.

“Gần đây vẫn khỏe? Chuyện lên ngôi thế nào? Lý Thừa Dục có làm khó ngươi? Hoàng Thân quốc thích có gây chuyện? Lúc trước đưa lương thực cho ngươi trẫm cũng đã chuẩn bị lễ cho cả ba vị Hầu gia cho ngươi, nếu Lý Thừa Dục chưa đủ tin thì có thể liên thủ với người khác. Có gì khẩn yếu thì liên lạc với Hành Lão Tướng quân ở biên quan.”


Nhiếp Thanh Lan nắm chặt phong thư, khóe miệng nhếch lên giễu cợt cùng cười khổ. Tư Không Thần quả là phí hết tâm tư để giúp nàng lên ngôi Hoàng Đế, mà đã lâu không thấy nàng động tĩnh gì chắc là hắn hoài nghi thành ý của Lý Thừa Dục, lại muốn nàng trở mặt đi liên hệ với ba vị hổ lang kia để bọn họ liên thủ với nàng.

Ở trong lòng hắn, tất cả đây rốt cuộc là vì sự an toàn của nàng hay là vì hắn muốn cướp lấy giang sơn Huyết Nguyệt?

Nàng cầm lá thư này lên ngọn nến, đốt nó thành tro bụi rồi đứng dậy gọi: “Dương Phàm, cầm bản đồ Tây Sơn đến đây!”

Từ hôm đó về sau, liên tiếp mấy ngày nàng đều để ý đến đại quân của Lý Thừa Dục, hắn đến một nơi nàng sẽ đánh dấu đỏ lên bản đồ để đánh dấu tiến trình.

Nàng không biết ngoài nàng ra ở Huyết Nguyệt còn có ai còn quan tâm đến lần xuất chinh này, vì vậy nàng âm thầm thăm viếng sáu Bộ. Cái gọi là “âm thầm” tất nhiên là thăm viếng vào lúc đêm khuya, bí mật thăm dò.

Kết quả nàng phát hiện, trong sáu Bộ thì Lại Bộ quan tâm tới tiến trình của Lý Thừa Dục nhất. Điều này cũng khó trách, Lại Bộ từ trên xuống dưới đều không ưa Lý Thừa Dục.

So sánh với Bộ Hộ Chu đại nhân, Hình Bộ Ngô đại nhân cùng với Lễ Bộ Trương đại nhân thì ngược lại rất ủng hộ Lý Thừa Dục nhưng lại e ngại ba vị Hầu gia nên không dám hành động.

Xem ra mấu chốt của trận chiến này không chỉ có kết quả ở Lý Thừa Dục mà còn nằm trong tay ba vị Hầu gia.

Nếu Tư Không Thần đã từng đưa lễ quá lớn cho ba vị Hầu gia thì nàng cũng cần thiết phải tìm hiểu.

Trong ba người, nàng không thích nhất là Thượng Quan Vinh, đối với Đoan Mộc Cầu cũng không có hảo cảm gì, mà Công Lãnh An so với hai người kia tựa hồ còn hơi dễ nói chuyện chút. Nàng quyết định ra tay từ người này.

Mới tới, lính canh cửa phủ Hầu gia đã bắt nàng xuống ngựa đợi hơn một canh giờ.

Dương Phàm cũng chờ nhưng không thể bình tĩnh nổi, cả giận nói: “Tướng quân cần gì phải vì chuyện Lý Thừa Dục mà phí tâm? Thái độ của Công Lãnh An đã quá rõ ràng, ngài không đợi thì cũng vậy thôi.”

“Bình tĩnh chớ nóng.” Nàng chắp tay sau lưng: “Dương Phàm, ngươi đi theo ta nhiều năm vậy, sao có thể thiếu kiên nhẫn như vậy? Trước hết mặc dù không giúp Lý Thừa Dục thì cũng xem như là giúp Tư Không Triều, chút thời gian như vậy mà không đợi nổi sao?”

Dương Phàm buồn bực quay đầu, vẻ mặt vẫn không thể nhịn nổi.

Lại đợi thật lâu, quản gia trong phủ mới ì ạch xuất hiện mà nói: “Nhiếp Tướng quân, Hầu gia nhà ta mới tỉnh giấc trưa, mời ngài đến nội đường chờ một chút.”

“Đa tạ.” Nàng khách khí đi theo quản gia đi vào trong nội đường, phân phó Dương Phàm ở cửa phủ Hầu gia chờ. Hắn không yên lòng, còn định nói thêm điều gì bị nàng lạnh lùng liếc mắt một cái đành phải đứng lại.

Công Lãnh An khoan thai tới chậm, còn vừa đánh ngáp vừa dùng khăn nóng lau tay, thấy nàng một mình ở trong nội đường, người tùy tùng bên cạnh một người cũng không có liền giả lả cười: “Nhiếp Tướng quân thật là có can đảm, một mình vào Hầu gia phủ của ta đây, không sợ ta nhất thời tức giận muốn tính toán chuyện ân oán năm đó trên chiến trường sao?”

“Ta hôm nay là vì Huyết Nguyệt mà đến, Hầu gia sẽ không làm vậy.” Nàng chắc chắc mà nói.

Mặt Công Lãnh An lộ vẻ sững sờ, ngồi xuống nhìn nàng: “Ta không biết ngài và ta có chuyện gì của Huyết Nguyệt để nói, ngài nên hiểu ngài không phải là chủ của ta, không có quyền ra lệnh cho ta bất kỳ chuyện gì.”

Nhiếp thanh Lan vẫn đứng như vậy nhưng cúi đầu khiêm nhường: “Ta biết mình là ai, dù sao ta cũng chỉ là vãn bối, chỉ muốn xin lãnh giáo Hầu gia một vài vấn đề.”

Nghe nàng nói như vậy, Công Lãnh An có vẻ hài lòng, khóe miệng cứng nhắc dường như đang nhếch lên một nụ cười.

Nàng thừa dịp nói luôn: “Lý Thừa tướng đi ra ngoài trừ phiến loạn, hắn trước khi đi tha thiết dặn dò với ta, nếu có chuyện gì khó khăn có thể tới thỉnh giáo Hầu gia. Bởi vì Hầu gia chính là một số ít người trong triều hắn có thể tin tưởng, cho nên hôm nay ta chỉ có thể can đảm tới đây làm phiền Hầu gia vậy.”

Công Lãnh An nghe, càng thêm cao hứng, tựa vào ghế: “Có vấn đề gì cứ hỏi đi.”

“Nhóm sơn tặc ở Tây Sơn cũng không phải tồn tại ngày một ngày hai, vì sao vẫn chưa được tiêu diệt? Ta biết Hầu gia và Binh Bộ Thượng Thư quan hệ cũng không cạn, mà Hầu gia là người chính trực trung dũng, ở đây không phải là trách nhiệm của Binh Bộ Thượng Thư thì chẳng lẽ có kẻ đang giở trò sau lưng?”

Công Lãnh An giống như là kinh ngạc với vấn đề nàng vừa hỏi, quan sát nàng một lát rồi một lát sau mới mở miệng: “Ngươi thật thông minh, người ta nói quan thì không cùng một nhà, người thường nghe nói liền đổ hết lỗi lên đầu Binh Bộ. Trong Binh Bộ có không ít người là đồ tôn của ta cũng tự dưng bị chỉ trích, người người cũng rất buồn bực. Thật ra thì chuyện này kẻ đứng sau bọn thổ phỉ không phải người của Binh Bộ.”

Nhiếp Thanh Lan nghe được trọng điểm, cặp mắt sáng lên: “Chẳng lẽ... Sẽ là ở Lại bộ?”

Hắn lại kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết...”

“Sao ta không nghĩ đến được.” Nhiếp Thanh Lan nghiêng đầu cười một tiếng: “Trong tất cả các Bộ, khả năng lớn nhất cũng chỉ có thể là Lại Bộ. Lại Bộ có quan hệ mật thiết nhất đối với các quan viện địa phương lớn nhỏ. Nếu muốn tiết lộ tin tức thì đã có cả một đường dây. Nói không chừng, tin tức còn chưa tới Bộ Binh thì đã qua Lại Bộ rồi.”

Hắn trầm mặc, làm như cam chịu.

Nhiếp Thanh Lan nói tiếp: “Nếu Hầu gia biết vấn đề ở đây thì chắc đã nói qua với Thừa Tướng?”

Công Lãnh An im lặng cười hừ: “Cái tên thông minh như vậy sao không biết? Chỉ là chưa vạch trần thôi.”

Nhớ tới trước kia Lý Thừa Dục bị làm khó, nàng phỏng đoán không chừng kẻ đứng sau xúi giục Yến Nhi ám sát mình chính là người của Lại Bộ. Cho nên hắn đã biết quá rõ mà không chịu vạch trần?

“Vậy, Hầu gia có thể giúp ta một việc hay không?”

“Việc gì?”

“Giúp ta coi chừng người của Lại Bộ. Lần này nếu để cho chúng cấu kết với sơn tặc khiến Thừa Tướng thua trận thì đối với Huyết Nguyệt không có lợi gì cả. Chỉ có người thân đau đớn thì kẻ thù sung sướng thôi. Mà Hầu gia, chẳng lẽ ngài sẽ đứng về phía kẻ thù sao?”

Lời nói của Nhiếp Thanh Lan làm Công Lãnh An xúc động, khiến cho hắn phải nhướng mày rậm lên nhìn nàng: “Nữ nhân ngoại quốc như ngươi vì sao lại chú tâm vào quốc sự Huyết Nguyệt như vậy? Có thể cả đời này ngươi cũng không thể làm Nữ Hoàng Huyết Nguyệt được.”

“Ta vẫn luôn nói, ta không thèm ngôi vị Nữ Hoàng này thì cần gì các ngươi phải lo thay ta. Kể từ khi ta đến Huyết Nguyệt này, Thừa Tướng luôn quan tâm đến ta, ta có thể nhìn thấy hắn là người trung quân ái quốc luôn là thần tử trung thành khiến ta cảm thấy kính nể sâu sắc. Người thật sự không thích đến Huyết Nguyệt như ta mà gặp một vị Thừa tướng tốt như vậy cũng đã muốn ra sức bảo vệ hắn. Hầu gia, vậy ngài có chịu giúp ta hay không?”

Công Lãnh An nhìn nàng, định nói, còn chưa kịp mở miệng thì bỗng nhiên có người chạy tới hốt hoảng nói: “Hầu gia! Binh Bộ tới cấp báo, đêm qua Thừa tướng ở Tây Sơn gặp nguy hiểm, bị sơn tặc vây khốn ở bên núi Nam Sơn, vô cùng nguy cấp!”

Nhiếp Thanh Lan cả kinh, hai mắt trợn tròn, không để ý quy củ, giật lấy tin báo.

Người nọ không biết thân phận của nàng, định đoạt lại bị Công Lãnh An đưa tay đè lại, quát lên: “Ngươi lui ra!”

Nhanh chóng nhìn qua tín báo một lần, nàng lẩm bẩm: “Làm sao có thể, chiến sự hôm qua rõ ràng hắn vẫn còn chiếm ưu thế!”

Công Lãnh An đạm nói: “Ta và ngươi đều xuất thân từ quân doanh cũng biết chuyện chiến sự trên chiến trường có thể thay đổi trong nháy mắt. Sơn tặc Tây Sơn quen nhất là đánh nhau về đêm mà đó lại là nhược điểm của Thừa Tướng.”

“Vì sao?” Nàng nhanh chóng ngẩng đầu.

Hắn nghi ngờ nhìn nàng: “Không phải ngươi đã biết? Hai mắt hắn tuy tinh nhưng màn đêm buông xuống thì không thể xác định được đường đi.”

“Bệnh quáng gà?” Nhiếp Thanh Lan sửng sốt.

Hắn gật đầu: “Cho nên Thiết Hùng luôn một tấc cũng không rời theo sát canh chừng hắn.”

Nàng chỉ cảm giác mình thật sự khó thở, khó khăn hỏi: “Vậy... vì sao hắn phải mạo hiểm xuất chinh?”

Công Lãnh An cười: “Như ngươi đã nói, hắn là thần tử trung quân ái quốc hiếm có, nếu không trông cậy vào người khác được thì chỉ có thể trông cậy vào mình. Lấy mạng đổi mạng thì hắn cũng hiểu điều này, mặc dù nguy hiểm vạn phần nhưng cũng có thể chiến thắng bất ngờ.”

Nhiếp Thanh Lan vội vàng hỏi: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Hầu gia sẽ đem binh cứu hắn chứ?”

Hắn trầm tư nói: “Không phải là ta không muốn cứu hắn, việc dùng binh ở Huyết Nguyệt cũng không dễ dàng, mặc dù phần lớn binh lính là do ta thống lĩnh nhưng muốn dùng binh từ một vạn trở lên phải do đích thân Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ. Hiện tại không có Nữ Hoàng thì viện binh sẽ không chịu đi.”

Nàng vừa vội vừa giận: “Vậy cũng không thể mắt thấy hắn thân vùi lấp nơi hiểm cảnh mà bỏ mặc chứ?”

Thấy nàng tâm tình kích động muốn xông ra, hắn khẽ động tâm, gọi nàng lại: “Trước mắt có một đạo binh mã, quân số không nhiều nhưng có thể giao cho ngươi trông nom. Chỉ là không biết ngươi có muốn lãnh binh?”

“Dĩ nhiên!” Nhiếp Thanh Lan đáp ứng ngay, đây chính là điều nàng cầu cũng không được. Cầu người không bằng cầu mình, chuyện của nàng từ trước đến giờ cũng không muốn mượn tay người khác làm. Nếu không phải vì Lý Thừa Dục nhiều lần cản trở thì nàng đã sớm mang binh đi theo hắn không chừng. Nhưng ai sẽ cam thâm để chịu để nàng làm thống lĩnh đây?

Công Lãnh An cười đến cổ quái: “Ngươi đi đại lao Hình Bộ một chuyến đi, người của ngươi đang ở đó.”

Đại lao Hình Bộ sẽ có người cho nàng? Nàng thật không hiểu nổi ý ông ta nữa.

Chỉ là hắn cũng coi như đã đủ nể mặt nàng rồi còn tự mình đưa nàng tới Hình Bộ.

Hình Bộ Thượng Thư Ngô đại nhân đang cùng nhau đến thật sự quá nghi hoặc.

Cho đến khi Công Lãnh An thần bí nói: “Phiền Ngô đại nhân vào mở cửa địa lao thứ nhất.”

“Thứ nhất?” Ngô đại nhân cả kinh, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, lại liếc nhìn Nhiếp Thanh Lan, nhỏ giọng nói: “Hầu gia, phòng kia là trọng phạm... Hơn nữa còn là do tiên đế ngự chỉ xử tử hình, không có ý chỉ mới của hoàng đế sao có thể tùy ý mở cửa nhà lao?”

Công Lãnh An giận tái mặt: “Ngươi cũng nên biết Thừa tướng đại nhân đang gặp nạn ở Tây Sơn? Hiện tại Nhiếp Tướng quân nguyện ý đi cứu người nhưng lại không có thuộc hạ thích hợp, chẳng lẽ người định để ngài ấy đi một mình đến đó sao? Lão Ngô, ngươi nhất định phải nghĩ đến này sau người mang tiếng giúp đỡ kẻ ác, bỏ đá xuống giếng sẽ lưu danh xấu muôn đời, chi bằng hiện tại cứ mắt nhắm mắt mở thôi.”

Ngô đại nhân bất đắc dĩ nhìn hai người, thở dài nói: “Hầu gia, ngài thật là tìm phiền toái đến cho ta, chuyện này nếu ta làm, coi như không bị chặt đầu tịch biên gia sản thì cũng bị bãi chức.”

Hắn cười cười ha ha mà nói: “Dù sao ngươi làm Thượng Thư cũng chừng mười năm rồi, cũng nhanh cáo lão về quê, ta giúp ngươi đi sớm chút về mà chơi đùa với con cháu, ngươi nên cảm tạ ta mới phải.”

Ngô đại nhân dở khóc dở cười, vừa lắc đầu, vừa than thở, nhưng cuối cùng vẫn phải mang theo Nhiếp Thanh Lan đi vào thiên lao.

Cái nơi gọi là địa lao thứ nhất, nghe thật là nơi thần bí. Nếu không vì Công Lãnh An coi trọng như như thế thì sẽ không làm khó Ngô đại nhân. Vậy trong đó là ai? Hắn hoặc bọn họ sẽ giúp được nàng sao?

Đi từng bước từng bước vào sâu bên trong địa lao mờ tối, xuyên qua đường thật dài, hai bên nhốt đầy các loại tội phạm, có kẻ đang ca hát nô đùa. Chợt có người đến, rất nhiều phạm nhân liền nhào tới song cửa, đưa cổ ra nhìn xem người tới là ai.

“Ôi trời! Tới đây là một nữ nhân đấy.”

“Thật là nữ nhân xinh đẹp! Chẳng lẽ các vị quan gia sợ chúng ta sống đây quá tĩnh mịch nên cố ý đưa nữ nhân tới để chúng ta mê đắm qua ngày?”

“Đừng nằm mơ đi, có lẽ trong tù có vị đại gia nào có tiền bao gái lầu xanh, không đến phần ngươi.”

“Này! Tiểu mỹ nhân! Gia không sờ được ngươi, mau tới đây cười với gia một cái!”

Ô ngôn uế ngữ bay đến tới tấp nhưng Nhiếp Thanh Lan mắt điếc tai ngơ, chỉ một lòng đi về phía trước. Thật vất vả đi tới nơi cuối cùng, nơi cánh cửa đại lao có treo tấm biển: Thứ nhất.

“Chính là chỗ này.” Lao đầu (trưởng nhà lao) nhà lao trong triều gọi: “Này! Chết hay chưa, kêu lên nào!”

Nhiếp Thanh Lan nheo lại mắt, nhìn vào phòng giam tối om, bên trong hắc ám hình như đang giam mười mấy người, nhưng ai nấy đều bẩn thỉu, không rõ mặt mày.

Đột nhiên, trong lao vang lên tiếng kêu đầy kinh ngạc: Tướng quân đại nhân? Ngài, ngài tại sao lại tới nơi này?”

Giọng nói này mặc dù đã rất lâu rồi nhưng Nhiếp Thanh Lan có chết cũng sẽ nhận ra được, không khỏi bật lên tiếng thốt hưởng ứng:, “Quách tướng quân? Là ngài sao?”

“Vâng! Là thuộc hạ! Thuộc hạ may mắn không chết, rốt cuộc lần nữa được nhìn thấy ngài!” Một cái đầu tóc rối bời nhào tới hàng song cửa, trên mặt tràn đầy nước mắt vui mừng, đồng thời quay sau hô: “Này, mau dậy đi! Là Tướng Quân đại nhân tới cứu chúng ta!”

Đột nhiên, mười mấy người cao thấp tóm lấy song cửa, liều mạng với tay ra ngoai gọi Nhiếp Thanh Lan.

Nàng hoảng hốt cho là mình không phải đang ở địa lao Huyết Nguyệt mà đang ở quân doanh Tư Không Triều.

Bởi vì đám này người... đều là thuộc hạ cũ của nàng.

Nói đến thì thật là thần kỳ, năm trước Tư Không Triều cùng Huyết Nguyệt từng đánh một trận, bởi vì trận bày ra có chút sơ hở nên Tư Không Triều mặc dù thắng quân của Huyết Nguyệt, đánh bại phụ thân của Thượng Quan Vinh nhưng không biết từ nơi nào xông đến một đám kị binh. Không chỉ cứu được phụ thân của Thượng Quan Vinh, phá trận của nàng mà còn khiến nàng bị hao tổn không ít binh mã. Sau khi trận đánh kết thúc có gần một ngàn binh mã bị mắt.

Sau đó, Nhiếp Thanh Lan từng muốn dùng tù binh của Huyết Nguyệt để đổi lấy người của mình nhưng bên Huyết Nguyệt cự tuyệt. Nàng đã sớm nghe được tin đồn nói rằng Huyết Nguyệt sẽ không bao giờ lưu lại tính mạng của tù binh, tất cả đều giết hết. Cho nên nàng vẫn cho rằng những thuộc hạ này của mình đã gặp cảnh ngộ bất trắc, thậm chí còn lập bia mộ chôn quần áo và di vật theo, báo lên triều đình xin cho họ danh hiệu trung dũng vì nước.

Không nghĩ tới sau hai năm, trên đất khách quê người còn gặp lại họ.

Không chỉ là mười mấy người trong địa lao này, Công Lãnh An cho biết, thật ra lúc bị bắt sống, quân lính bị bắt của Tư Không Triều có đến hơn tám trăm người. Trừ tướng lĩnh, bị giam ở đây còn binh lính đã bị phân tán đến các quân doanh làm khổ sai.

Lần này Công Lãnh An hào phóng muốn thuộc hạ của mình đem toàn bộ quân lính Tư Không Triều thả ra, vì vậy nàng sung sướng vạn phần trước con mắt tối om om của các binh sĩ Tư Không Triều.

Trải qua một phen nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, những binh sĩ này lại được lần nữa tỏa sáng bừng bừng khí thế chiến đấu. Mấy năm nay ở Huyết Nguyệt khổ sở đã tôi luyện cho họ, khiến bọn họ có thể kiên cường mà đối diện với sự sống chết.

Nhiếp Thanh Lan than nhẹ: “Thật không hổ là người của Nhiếp Gia ta.”

“Tướng quân, thuộc hạ thật không hiểu, ngài làm sao có thể tìm được chúng ta mà thuyết phục Huyết Nguyệt Quốc thả người?”

Quách Phi tướng quân vẫn rất kích động, cứ đi tới đi lui theo nàng.

Nghe được vấn đề hắn hỏi, nàng có chút khó nói, liếc nhìn Dương Phàm: “Chuyện này về sau Dương Phó tướng sẽ nói cho mọi người biết. Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là phải đến ngay Tây Sơn để tham chiến, các ngươi có thể chiến đấu không?”

“Có thể!” Mấy trăm người hô dõng dạc.

Nhiếp Thanh Lan trịnh trọng nói: “Ta hiểu rõ các ngươi bị Huyết Nguyệt nhốt hơn hai năm, trong lòng đều có bất mãn. Ta muốn thẳng thắn nói cho mọi người rằng trận đánh này, thật ra chúng ta sẽ đánh vì Huyết Nguyệt. Bởi vì ta muốn đi cứu Thừa Tướng của Huyết Nguyệt là Lý Thừa Dục, hơn nữa chỉ được phép thành công, không cho phép thất bại.”

Nghe những lời này của nàng, đám người cũng cả kinh trợn mắt hốc mồm, có người thậm chí bật thốt lên: “Tại sao? Tướng quân, nên cho Thừa tướng của bọn họ chết là tốt nhất!”

“Đúng sai phải trái, trung gian thiện ác, hiện tai ta không thể giải thích tỉ mỉ với các ngươi được. Nếu các ngươi còn tôn trọng ta, nguyện ý theo ta thì đi cùng. Nếu không muốn có thể bây giờ từ đây đi theo Hướng Đông là có thể về quê quán. Đi hay ở là do các ngươi tự quyết định.”

Một mảnh tĩnh mịch trầm mặc, Nhiếp Thanh Lan không nói nhiều lời nữa, nàng gọi Dương Phàm dắt chiến mã đến vọt người chạy lên. Mấy tên bộ hạ còn lại đi theo nàng đến Huyết Nguyệt từ trước cũng đồng loạt lên ngựa.

“Tướng quân!” Quách Phi chợt mở miệng: “Ngày đó đi theo lão Tướng Quân bọn ta đã thề sẽ theo đến cùng, lão Tướng Quân qua đời chúng ta cũng đã tận lực phò tá ngài. Mỗi lần trước khi ra trận, tướng quân đều cùng uống rượu và luôn nói với chúng ta tám chữ: “Tay chân thân cận, cùng sinh cùng tử”, tám chữ này Quách Phi ta đây luôn nhớ kỹ trong lòng không bao giờ quên, cho nên ta mới gắng sống đến bây giờ. Hôm nay nếu tướng quân cần người ta không chối từ, thề chết đi theo!” Dứt lời hắn cũng nhảy lên ngựa.

Sau hành động của hắn, hơn tám trăm người cũng không nói một lời xếp thành hai hàng, chuẩn bị tư thế xuất chinh.

Sóng lòng Nhiếp Thanh Lan sôi sục, ngàn vạn ngôn ngữ không thể nào nói hết, chỉ có hốc mắt nóng bỏng lên. Nhưng nàng biết lúc này không phải là lúc dành cho nữ nhi thường tình, nàng nhất định phải chạy đến Tây Sơn để cứu Lý Thừa Dục đang bị vây khốn.

Vì vậy trên lưng ngựa, nàng giương cao thanh Hoa Đào Đao hét lên: “Xuất chinh!”

Đi đến Tây Sơn theo bản đồ, mỗi ngày nàng đều nhìn, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể ghi nhớ hết tất cả con đường trên bản đồ. Dựa vào Lãnh Công An giúp đỡ, nàng có thể chuẩn bị được độ hai mươi ngày lương cho một ngàn binh mã. Nàng chỉ mất ba ngày để có thể đến huyện cách Tây Sơn vài chục dặm.

Sau khi nghe ngóng, quân lính của Lý Thừa Dục trước đây từng đi qua nơi này, từng cùng sơn tặc giao chiến và thật sự chiếm ưu thế rất lớn. Cho đến khi đoàn quân tiến về vùng núi phía Tây mới gặp nạn, tình huống cụ thể thế nào người ngoài không biết được rõ ràng.

Nàng đem nhân mã tạm thời đóng quân ở đây rồi cùng với mấy viên tướng lãnh bàn bạc về hành trình tiếp theo.

Dọc theo đường đi, Quách Phi đã nghe Dương Phàm nói về chuyện của Nhiếp Thanh Lan và mục đích đến Huyết Nguyệt. Mặc dù nghe không tin nổi, giống như đang nghe chuyện xưa nhưng hắn vẫn đón nhận.

Ở trong lòng hắn, chỉ cần là dưới trướng Nhiếp Thanh Lan còn không cần quan tâm là ở Huyết Nguyệt hay là Tư Không Triều.

Lúc này hắn nói muốn của mình muốn dẫn đoàn quân tiên phong, mang theo một đội nhân mã lặng lẽ lẻn vào Tây Sơn thăm dò tình hình.

Nhiếp Thanh Lan do dự: “Địa hình Tây Sơn rất phức tạp, nếu không có dân bản xứ dẫn đường thì chắc chắn chúng ta sẽ không bao giờ tới nơi được. Trong vùng lân cận có người có thể dẫn đường giúp chúng ta không?”

“Dân chúng ai cũng e ngại sơn tặc, hỏi và nhờ dẫn đường thì tất cả đều chối rằng không biết đường đi.” Dương Phàm thật sự cũng đang tìm người.

“Nói cho bọn họ biết, đây là vì Lý Thừa tướng của Huyết Nguyệt, nếu Thừa Tướng gặp bất trắc chắc chắn bọn họ sẽ không sống yên ổn.” Nàng nói như đinh chém sắt, hạ lệnh đi tìm người.

Thật vất vả mới tìm được một bà lão đến, bà lão há miệng run rẩy nhìn những quan binh: “Các người,... Các người có phải là quan binh của Huyết Nguyệt?”

“Chúng ta là binh mã của Tư Không Triều vì cứu Lý thừa tướng mà đến.” Nhiếp Thanh Lan vẻ mặt ôn hoà nói.

Bà lão kinh ngạc mở to mắt: “Vì cứu Thừa tướng, các người từ Tư Không Triều mới đến?”

“Đúng vậy, bà lão. Bởi vì Lý thừa tướng là một người tốt, nên Tư Không Triều cũng kính trọng nhân cách hắn cho nên mới không muốn hắn phải gặp nguy hiểm ở đây. Nhưng đường núi nơi này chúng ta không quen thuộc, bà có thể chỉ cho chúng ta làm sao có thể tìm đường vào núi mà không bị sơn tặc phát hiện được không?”

Bà lão nắm lấy tay của nàng, tỉ mỉ vuốt ve: “Thật là cô nương tốt, tâm địa thật lương thiện, Huyết Nguyệt chúng ta chưa từng có vị quan nào tốt như vậy cả. Lý Thừa tướng là một người tốt, đi ngang qua đây thấy cuộc sống của chúng ta khốn khổ bèn để lại một phần lương thực cho chúng ta. Haizz...Chúng ta không phải là người không biết báo ân nhưng bọn sơn tặc quá mức hung ác, nếu chúng biết có người trong chúng ta dẫn đường cho quan binh thì nhất định sẽ trả thù.”

“Ta tuyệt đối sẽ không cho bọn chúng có cơ hội trả thù thôn dân.” Nàng kiên định cầm tay bà lão: “Lần này nếu không thể hoàn toàn tiêu diệt triệt sơn tặc, ta Nhiếp Thanh Lan nguyện chết ở Tây Sơn!”

“Nhiếp Thanh Lan?” Bà lão cả kinh, “Ngươi là... chính là Thanh Long Tướng quân của Tư Không Triều?”

“Vâng.” Nàng gật đầu.

“Trước kia... Ngươi luôn đánh nhau với Huyết Nguyệt chúng ta, giết không ít người Huyết Nguyệt.” Vẻ mặt bà lão hốt hoảng nhớ lại: “Hôm nay ngươi lại vứt bỏ thù cũ tới cứu Thừa tướng chúng ta... Ta thay mặt dân chúng Huyết Nguyệt cảm tạ ngươi.” Nói xong, bà lão rơi đầy nước mắt quỳ sụp xuống.

Nhiếp Thanh Lan vội vàng đỡ bà lão dậy, bà lão lau nước mắt rồi nói: “Vào núi tổng cộng có bốn đường, Thừa Tướng đi nhiều người chỉ đi một trong ba con đường. Thật ra vẫn còn một con đường nhỏ, đến sơn tặc cũng không biết. Hằng năm vào mùa Xuân có mưa xuống, trong núi sẽ có mấy loại thảo dược mọc lên, dân trong thôn thường đi theo con đường đó men theo sơn động vào núi, mỗi lần chỉ có thể một người vào, không thích hợp cho ngựa đi theo. Lần trước Thừa Tướng đến chúng ta không chỉ cho ngài biết con đường này.”

Lòng nàng chấn động vội vàng nói: “Xin bà hãy chỉ cho ta biết đường đó ở đâu.”

Theo lời bà chỉ, Nhiếp Thanh Lan rất nhanh tìm được cái sơn động kia.

Đúng như lời bà lão nói, sơn động rất hẹp, ngay cả nàng cũng chỉ có thể cúi xuống, hai đầu gối quỳ rạp xuống bò sát vào.

Dương Phàm thấy sơn động không dễ đi liền kiên trì muốn đi đường đầu tiên nhưng bị Nhiếp Thanh Lan ngăn lại. Trong lòng nàng nóng như lửa đốt, càng trì hoãn một ngày thì Lý Thừa Dục càng nguy hiểm. Nếu không nhìn thấy hắn bình an vô sự nàng sẽ lo lắng mà chết mất.

Vách núi sâu, sơn động thì hẹp và dài, quanh co quanh co, nàng bò đến lúc hai đầu gối đã bỏng rát, chắc quần cũng đã bị mòn rách, đầu gối cũng đã chảy máu nhưng nàng không để ý đến những điều này, chỉ toàn tâm toàn ý nhanh chóng tiến lên.

Thật vất vả mới đến cuối động, nàng đẩy một cái phiến đá ngăn ở cửa động một cái. Phiến đá này không lớn, vì rêu xanh rậm rạp và che bởi lá cây nên bên ngoài không dễ phát hiện ra được.

Nàng gắng hết sức đem phiến đá chậm rãi đẩy ra, trong nháy mắt, ánh mắt từ ngoài chiếu vào sơn động.

Lúc bọn họ chuẩn bị vào núi là lúc mặt trời mới về Tây mà giờ này trăng đã nhô cao, mọi thứ đều vô cùng tĩnh lặng.

“Truyền lời xuống, toàn thể giữ vững đề phòng, yên lặng.” Nhiếp Thanh Lan ra lệnh.

Lần này vào núi, nàng đem được tất cả binh mã đi cùng, hơn bảy trăm quân được bố trí chỗ khác, nàng chỉ dẫn theo 100 lính tinh nhuệ mà thôi.

Lệnh được truyền xuống, nàng nhìn xung quanh xem chừng không có động tĩnh, hai tay bèn chống ở vách núi nhảy ra ngoài.

Hai chân đạp tiếp đất đạp phải cây lá kêu sàn sạt, Nhiếp Thanh Lan ngừng thở, một tay rút Hoa Đào Đao lặng lẽ chặt những bụi gai vướng trước mặt mở đường cho thuộc hạ.

Đi đến một vách núi, nàng nhẹ nhàng nhích người tới, đột nhiên nàng cảm thấy một luồng sát khí xông tới lập tức cứng đờ toàn thân. Ngay sau đó là một đạo kiếm sáng lóa vung lên!

Theo bản năng, nàng vung Hoa Đào Đao lên, nhảy lên đỡ lấy đạo kiếm kia.

Đối phương ứng biến cực nhanh, một kích không thành công bèn quay kiếm ngược lại.

Lúc đạo kiếm thứ hai sắp sửa chạm đến nàng thì nàng chợt vui mừng nhỏ giọng mà kêu lên: “Thừa Dục!”

Trong nháy mắt, kiếm được thu lại, là Minh Nguyệt Kiếm, mà người trong bóng tối bước ra chính là người mà nàng đang mong nhớ mấy ngày hôm nay.

Trong tay hắn đang nắm chặt chính là Minh Nguyệt Kiếm mà Nhiếp Thanh Lan cho hắn mượn. Cũng chính bởi vì thanh kiếm này phát quang rất đặc biệt nên nàng mới có thể nhận ra hắn.

“Thanh Lan, nàng... quá mạo hiểm rồi!” Trên mặt của hắn cũng tự nhiên toát ra vẻ vui mừng như vậy nhưng ngay sau đó lại trở nên tức giận, nhỏ giọng khiển trách: “Ai đã đồng ý cho nàng đến đây? Ta đã nói nàng phải ở Hoàng Cung chờ đợt. Ta đã nói với Công Hầu gia, nếu ta bất hạnh ra đi thì hắn sẽ phái người hộ tống nàng về nước!”

“Ta cho rằng chúng ta đã là bằng hữu.” Chưa bao giờ thấy hắn nói với nàng như vậy, nhưng hắn trách cứ nàng càng nặng thì trong lòng nàng càng vui vẻ. Bởi vì nàng rốt cuộc có thể xác định hắn vẫn bình an vô sự. “Nếu là bằng hữu thì không thể khoanh tay đứng nhìn khi bằng hữu gặp nạn.”

“Ở đây ta có thể đối phó được, nàng về đi.” Hắn ra lệnh.

“Không.” Nàng kiên quyết phản đối: “Ta đã đến được đây, không giúp ngươi đẹp bỏ cường đạo thì ta tuyệt đối không về. Điều này không liên quan đến chuyện ta có thể lên ngôi hay không mà sự an nguy của ngươi liên quan đến cả Huyết Nguyệt. Ngươi đừng mong thuyết phục được ta vì ngươi không có khả năng đó.

Lý Thừa Dục nhìn nàng chăm chú một hồi lâu, cảm thấy nàng quá kiên định, rốt cuộc khẽ thở dài: “Không biết ta kéo nàng đến Huyết Nguyệt rốt cuộc là đúng hay sai?”

Nhiếp Thanh Lan cầm lấy tay hắn: “ Không phải mắt ngươi không tốt sao? Sao còn đứng ở vách núi? Binh mã đâu hết rồi?”

“Ai đã nói cho nàng về mắt của ta?” Hắn cau chặt lông mày, “Công Lãnh An?”

“Trách ta trước kia quá tùy hứng, cứ một mực kéo ngươi uống rượu dưới trăng.” Lòng nàng đấy áy náy: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”

Thế nhưng hắn lại cười: “Không, có thể cùng nàng dưới trăng cộng ẩm là vinh dự của ta, ta vô cùng nguyện ý.” Hắn chỉ tay về phía sau: “Thiết Hùng mang theo một đội binh mã ở phía sau, những người khác vẫn đang ẩn nấp trong các góc, nếu không sao nàng vừa xuất hiện lại có thể biết ngay?”

“Còn có bao nhiêu người?” Nhiếp Thanh Lan hỏi, “Tổn thất lớn không?”

“Tổn thất? Chỉ là tổn thất mấy xe lương thảo, người chỉ là mười mấy người thôi.”

7000 đại quân so với hao tổn mười mấy người không tính là lớn, Nhiếp Thanh Lan sau khi thở phào một hơi xong lại tỏ vẻ khó hiểu: “Vậy tại sao tin báo là ngươi đang bị vây trong núi, đang nguy cấp?”

“Tin báo?” Lý Thừa Dục hơi trầm ngâm liền hiểu. “Chỉ sợ là có người cố ý giả mạo.”

“Vì sao?”

“Lương thảo của ta bị mất, nếu không sớm kết thúc trận chiến mà ở chỗ này dây dưa lâu dài có thể tình thế sẽ bị chuyển. Hiển nhiên có người biết tình cảnh hiện tại của ta cố tình tung tin đồn. Trong triều trừ nàng ra thì có ai còn chịu tới cứu ta?”

Thấy nàng trầm mặc, Lý Thừa Dục liền cười khổ nói: “Quả nhiên là không có người khác. Nàng xem, là có người muốn đưa ta vào chỗ chết.”

“Lại là Lại bộ?” Nhiếp Thanh Lan lòng đầy căm phẫn. “Nào có chuyện như vậy? Người mình đi đánh giặc mà lại có kẻ phía sau ngăn cản, mong tướng sĩ của mình chết trận? Đợi đánh thắng trận này ngươi phải giải quyết đám người kia!”

“Ta hiểu rõ.” Hắn cầm lấy tay nàng, đỡ lấy nàng: “Cẩn thận đá vụ dưới chân, nơi này đá trơn, dễ trượt chân.”

“Ngươi định khi nào thì kết thúc trận này?” Ngoài phải nhìn dưới chân mình còn phải để ý tới hắn.

Hơn nữa sau khi nghe hắn có bệnh quáng gà lại càng thêm lo lắng cho hắn. Chỗ này đêm tối mù mịt, nguy hiểm vô cùng, hắn định lui tiến thế nào mới có thể khắc chế địch mà chiến thắng?”

“Nếu không gặp phải nàng thì vừa rồi, tiếng kèn tiến công cũng đã nổi lên rồi.” Lý Thừa Dục khẽ mỉm cười, nói cho nàng một tin tức rất quan trọng: “Tối nay chính là trận quyết đấu.”