Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 34: Yêu một người còn có cái gì đáng hay không đáng sao ?




Edit: Loli

Beta: Rika

Ở Tần Tương thành thời tiết luôn thất thường, giống như hiện tại, mười dặm trời quang lại đột nhiên rơi xuống trận tuyết dày như lông ngỗng.

Từng mảnh từng mảnh, rơi trên mặt đất, dòng suối nhỏ, trên những hòn giả sơn, sau đó đọng trên bờ vai, đuôi lông mày của Lô Dĩ Ngôn .

Thê lương như vậy.

Trên người hắn vẫn còn mặc hỉ phục đỏ thẫm, đứng dưới trời tuyết tựa như một vị thần cô độc

“Mật Nhi, đến lúc này, nàng vẫn không muốn cùng ta nói lời cáo biệt, hẹn gặp lại sao?”

Ta cả kinh, hai tay giấu trong tay áo đột nhiên nắm chặt.

“Ngươi bảo ta cái gì…”

Lô Dĩ Ngôn cười mệt mỏi, đầu hắn hơi hơi gục xuống dường như là đang chăm chú nghiên cứu đất dưới chân, sau đó nhẹ giọng cười ngẩng đầu lên gắt gao nhìn ta.

“Mật Nhi…”

“Ngươi… đã biết? Ngươi có biết chuyện ta không mất trí nhớ!”

Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng mà chính ta cũng biết rõ, ta rõ ràng đã khẳng định.

Lô Dĩ Ngôn nhìn chằm chằm ánh mắt ta, sủng nịch cười cười, từ trong lồng ngực lấy ra một thứ, run lên, một sợi tơ màu tím buộc và chiếc bình sứ nhỏ liền lắc lư trong tay hắn.

Đây là ——

“Mật Nhi, nàng còn nhớ thời gian nàng sống ở Ngưu gia thôn, chuyện trên giang hồ nàng đều không biết, nhưng chuyện nàng được mệnh danh thần y, nàng còn nhớ chứ? ! Vô lo tư vị như thế nào? Giải ưu tư vị lại như thế nào?”

Ta cả kinh, lại ra vẻ trấn định hỏi: “Ngươi lấy nó từ đâu ?”

Lô Dĩ Ngôn mỉm cười, xoay tay thu hồi lại bình sứ “Từ lúc nàng làm trò trước mặt ta, ta ngay tại trên giường của nàng phát hiện cái chai này. Quên đi tất cả chắc chắn là vô lo, nhưng mà người đã quên tình cảm chân thành, đã quên từng hạnh phúc, quên hết tất thảy không phải chính là một loại ưu sầu khác sao, cho nên, ta đem giải dược của vô lo gọi là giải ưu, Mật Nhi, nàng nói xem có chuẩn xác không?”

Ta sửng sốt, cắn môi không biết nên trả lời hắn như thế nào. Nếu như ta nói cho hắn, giải dược này quả thực tên là giải ưu, không biết hắn nên cảm khái như thế nào là vận mệnh trêu ngươi.

Lô Dĩ Ngôn hắn, là người hiểu Chung Ngô Mật nhất trên đời, nhưng mà nhất định không phải là Chung Ngô Mật bỏ hết tất cả để yêu một người. Dữ dội vớ vẩn, dữ dội vớ vẩn!

“Ngươi đều đã biết, vậy ngươi vì sao còn giả bộ như cái gì cũng không biết, Lô Dĩ Ngôn, ngươi vì sao còn đối xử với ta như vậy, ngươi biết rõ nếu có một ngày thân phận thật của ta bị bại lô, tất cả của ngươi đều sẽ bị hủy hoại, vinh hoa của ngươi, tài năng của ngươi, thậm chí cả mạng của ngươi nữa, ngươi thấy đáng giá sao?”

Lô Dĩ Ngôn nhìn ta thản nhiên cười, một đôi mắt đẹp lộ ra hốc mắt sâu trũng, không biết rốc cuộc đã bao lâu rồi hắn chưa có được một giấc ngủ ngon , trong ánh mắt che kín tơ máu, thật giống như con thỏ mà Khuynh Thành vẫn nuôi dưỡng.

Hắn không có trả lời vấn đề của ta, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói : “Yêu một người còn có cái gì đáng hay không đáng sao ? Nàng yêu Cừ Cử có nghĩ tới đáng giá hay không sao? Hắn phản bội nàng, nàng lại như trước không thể quên hắn, nàng có từng nghĩ tới đáng giá hay không không?”

Nghe xong những lời này ta cũng không biết phải nói tiếp thế nào. Ta biết Lô Dĩ Ngôn yêu ta, nhưng ta lại không biết rằng hắn yêu ta sâu như thế.

Yêu Cừ Cử, sâu đậm trầm luân, có bao nhiêu khắc cốt chỉ mình ta rõ.

“Lô Dĩ Ngôn, thực xin lỗi, lừa ngươi lâu như vậy, ta vẫn nghĩ… Ngươi cái gì cũng không biết…”

Lô Dĩ Ngôn ngẩng đầu nhìn tuyết bay đầy trời, vươn tay đón chúng rơi xuống lòng bàn tay, sau đó lại nhìn chúng chậm rãi tan chảy. Vẻ mặt kia sao tịch mịnh đến thế…

“Tất cả ta đều không biết?” Hắn không nhìn ta, giống như tự mình lẩm bẩm lầu bầu .”Nàng giả vờ mất trí nhớ, giả bộ yêu thương ta, muốn gả cho ta, tất cả mọi chuyện ta đều rành mạch. Nhưng mà, ta lại liều chết đem nàng tiến vào Lôi Khả, cam nguyện nhìn nàng đi cứu gia gia nàng, để cho nàng làm mọi chuyện mình muốn làm. Nàng có biết, vì sao ta nhất định phải mở tiệc chiêu đãi quần hùng sao?”

Ta lẳng lặng nhìn tuyết rời trong lòng bàn tay hắn nhè nhẹ lắc đầu. Ta tựa hồ cho tới bây giờ đều không biết hắn suy nghĩ cái gì.

“Lôi Khả chế độ sâm nghiêm, nếu nàng muốn mang gia gia ra ngoài nói thì dễ hơn làm, ” hắn nhẹ giọng nói xong, ngữ điệu thong thả .”Chỉ có mở tiệc chiêu đãi quần hùng, trước ngày thành hôn canh phòng ở Lôi Khả mới có lỗ hổng. Mật Nhi, ta sẽ thả nàng đi…”

Hắn chậm rãi quay đầu, trong mắt ánh lên vẻ yêu đuối. Không giống sự bá đạo, giảo hoạt ngày xưa. Giờ phút này hắn thật giống một tiểu hài tử mất đi tất cả.

Ở trong suy nghĩ của hắn, là Chung Ngô Mật từ bỏ hắn.

“Ngươi muốn thả ta đi—— “

Lô Dĩ Ngôn gật gật đầu.”Cho nên ta mới dung túng để cho A Âm cùng Vân Tiểu Tô diễn màn kịch treo đầu dê bán thịt chó đó. Mật Nhi, khi ta thả nàng đi rồi, không phải vì ta không yêu nàng, không nghĩ ở bên nàng đến già, mà là vì muốn để cho nàng có một cơ hội lựa chọn hạnh phúc. Dù sao ở trên đời này, còn có cái gì so với hạnh phúc của nàng trọng yếu hơn…”

Ta nghe Lô Dĩ Ngôn nói, chỉ cảm thấy trong ngực mãnh liệt rung động, giống như tu la muốn phá người chui ra, hô hấp khó khăn.

Vội cắn chặt răng đem cảm xúc mãnh liệt trong ngực đè ép , ta ách cổ họng nói: “ Đời này ta nợ ngươi, nếu như còn có kiếp sau, một ngày nào đó ta sẽ trả lại cho ngươi.”

Lô Dĩ Ngôn nghe vậy chỉ cười nhẹ , không nói gì thêm, chỉ hướng A Âm khoát tay áo, ý bảo bọn họ đem ta cùng gia gia ra khỏi thành.

Dưới chân giống như mọc rễ , giờ phút này ta lại có chút luyến tiếc, là luyến tiếc Lô Dĩ Ngôn, hay là thói quen có hắn trong cuộc sống, ta cũng không biết…

“Đợi chút…”

Tay đỡ gia gia của ta khẽ run, sau đó chậm rãi xoay người nhìn Lô Dĩ Ngôn. Hắn cười cười, hướng ta mở rộng cánh tay.

“Mật Nhi, ta, có thể ôm nàng một cái không? Kiếp này chỉ sợ chúng ta khó có cơ hội gặp lại, ta, có thể ôm nàng một cái chứ?” Ngữ khí như vậy, như là hèn mọn mà cầu khẩn.

Hầu như không chút do dự, ta buông gia gia ra, chạy vội qua, bổ nhào vào trong lòng Lô Dĩ Ngôn , nước mắt nhịn hồi lâu cuối cùng vẫn mãnh liệt chảy ra

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta vỗn muốn dành cho ngươi một lời chào hoàn mĩ, vậy mà ta còn khóc… Thực xin lỗi…”

Lô Dĩ Ngôn nâng tay vỗ nhẹ lên đầu ta, thanh âm khan khàn.

“Mật Nhi, nàng còn nhớ rõ ta từng hỏi nàng rằng nàng có yêu ta không sao? Kỳ thật khi đó, ta đã biết đáp án, ta biết trong lòng nàng vẫn chỉ có Cừ Cử, nàng căn bản không bỏ hắn xuống được, ta muốn nói, hắn đáng giá, hắn từng đến Lôi Khả tìm nàng, ta không có nói ra, tha thứ cho ta ích kỷ, ta chỉ muốn, nàng cùng hắn có ngàn sinh vạn thế có thể giải trừ hiều lầm, ta chỉ thầm nghĩ hảo hảo cùng nàng trải qua đoạn ngày này. Nàng tha thứ ta…”

Ta mạnh mẽ lắc đầu, nức nở .”Ngươi không cần nói như vậy, ta cho tới bây giờ đều không trách ngươi, cho tới bây giờ đều không có , ta nói kiếp sau muốn tìm ngươi đều là sự thật, ta nói là thật sự, ngươi tin ta, ngươi tin ta!”

Lô Dĩ Ngôn đẩy người ra đứng thẳng nhìn ta, đánh giá cẩn thận, sau đó chậm rãi nở nụ cười, kia ý cười lan tràn đến khóe mắt, híp thành một con đường nhỏ. Sau đó hắn thở dài.

“Vậy nàng nhất định phải nhớ kĩ lời thề của mình, kiếp sau nếu nàng không tới tìm ta, ta cũng nhất định phải đi tìm nàng, khi đó, bất luận người bên cạnh nàng là ai, ta cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải đem nàng về bên mình, nàng nhất định phải nhớ rõ!”

Ta dùng sức gật đầu, nức nở . Hai mắt mông lung đẫm lệ, ta đột nhiên cảm thấy Lô Dĩ Ngôn tiều tụy đi nhiều…

Hắn nâng tay áo ôn nhu lau nước mắt cho ta, sau đó thanh âm nghẹn ngào, tận lực ép không để nước mắt chảy ra, khẽ đầy ta về phía A Âm.

“Được rồi, thời gian không còn sớm , đi nhanh đi, nàng… bảo trọng…”

“Ai cho phép các ngươi dời đi? Lôi Khả là nơi người nào muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”