Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 24: Ta chỉ có thể bù đắp cho hắn, chỉ có thể như thế




Edit: Rika

Mùa đông, Tần Tương thành mênh mông một mảnh tuyết trắng.

Ta nằm trong phòng ấm áp trợn tròn mắt nhìn tua cờ trên cao, đưa tay dựa vào cửa sổ. Một hồi lâu, cánh tay tê lên, vì thế ta miễn cưỡng đứng lên.

Ngoài phòng, bông tuyết bay lả tả, ta ôm lò sưởi Khuynh Thành chuẩn bị cho ta ở bên giường, ta kéo giầy nhảy lên nhuyễn tháp bên cửa sổ, sau đó đưa tay đẩy cửa sổ ra.

Những bông tuyết lạnh lẽo bị gió bắc thổi vào, mềm mại dán vào áo ta. Những bông tuyết này thật lớn, tuyết rơi nhiều, sang năm sẽ được mùa, nghĩ đến đây ắt hẳn nhà nhà có thể thu hoạch tốt.

Cửa “chi nha” một tiếng bị đẩy ra, sau đó rất nhanh bị đóng lại, mặc dù rất nhanh nhưng ta vẫn cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào. Ta quay đầu nhìn nữ tử một thân áo trắng trước mặt, đang cầm cái chén bước tới, không vui không buồn.

Ta đến Lôi Khả đã ba tháng, vẫn là nàng ấy hầu hạ ta. Nàng ta chẳng phân biệt mùa gì cả, chỉ mặc một thân xiêm y màu trắng, tại mùa tuyết rơi lạnh lẽo này càng làm cho nàng ta trở nên trong trẻo lạnh lùng. Không có gì ngoài lần đầu tiên ta gặp nàng vuốt mặt nàng hỏi tên, nàng nói nàng tên Khuynh Thành, ngoài ra nàng rất ít chủ động trò chuyện cùng ta.

Trong phòng rất nhanh liền sáng lên, nàng ấy mang tới cho ta một ly trà xanh, sau đó đi tới đóng cửa sổ lại. Ta lôi kéo cánh tay nàng nhăn mặt nhăn mũi năn nỉ: “Khuynh Thành , để ta ngắm tuyết một tý”

Khuynh Thành có đôi măt rất đẹp, tròng mắt màu tím, giờ phút này nàng đang dùng đôi mắt tím ấy nhìn ta chằm chằm rồi lắc lắc đầu.

“Cô nương thân hình mới tốt lên tí, không chịu được gió lạnh, nhị công tử bảo ta chiếu cố cô nương, cô nương đừng làm ta khó xử”

Ta dùng ánh mắt vô tội cầu xin, cuối cùng cũng thỏa hiệp buông tay áo nàng ra. Khuynh Thành nhanh chóng đóng cửa sổ lại, xoay người lấy chăn bọc ta lại. Ta nhìn nàng bận rộn làm một hồi, tuổi của nàng không có lớn hơn ta bao nhiêu, nhưng tính cách lại lạnh nhạt đến thế, ta nghĩ sau lưng nàng nhất định có chuyện xưa.

Trong phòng một mảnh im lặng, đột nhiên có người ở phía dưới lầu gọi tên Khuynh Thành. Khuynh Thành nâng vạt áo chạy ra ngoài, một lát sau liền mang một thân lạnh lẽo trở về phòng, ta đưa mắt nhìn trong tay nàng mang theo hai bao đồ vật này nọ, môi mấp máy như muốn nói gì đo.

Khuynh Thành nhìn ta, sau đó đem đồ vật đặt lên trên bàn cẩn thận mở ra: “Cô nương, nhị công tử kêu ta mang tới cho tiểu thư quả mơ, hiện tại cô nương có muốn ăn không?”

Ta xoay người. . .đưa lưng về phía Khuynh Thanhg không nói gì, Khuynh Thanhg trầm mặc thật lâu, sau lưng ta liền nghe được tiếng động. Lô Dĩ Ngôn biết ta thích ăn quả mơ, cho nên sai người mang đến tặng ta, ta cũng không hẳn cảm kích, vì thế Khuynh Thành liền đem quả mơ bỏ vào trong bao cất đi, dần dần góp thành một thùng lớn.

Ta mê man thiếp đi trên nhuyễn tháp, ấm lô trong tay dần trở nên lạnh hơn, đột nhiên ta cảm thấy được trên người có chút khác thường, mở choàng mắt ra liền nhìn thấy Khuynh Thành đang đắp chăn cho ta, to ngây ngốc nở nụ cười, gãi gãi đầu.

“Thật là nhàm chán, không nghĩ nằm một tí lại ngủ”. Ta giương mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, đen giống như vẩy mực, thầm nghĩ hẳn là đã đến canh ba. Ta khoát tay bảo Khuynh Thành đi ngủ, không nghĩ tới nàng lại cúi đầu ngồi xuống bên cạnh ta. Ta nhìn thần sắc của nàng liền biết nàng khẳng định có lời muốn nói, cho nên ta đưa mắt nhìn vào mắt nàng ấy một hồi lâu, rốt cục nàng ta cũng mở miệng.

“Cô nương là người tốt”

Ta sửng sốt, tiện đà nhịn không được mà cười ra tiếng. Ta cho tới bây giờ đều biết, ta là một người tốt.

Nàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh nên chiếu vào da mặt nàng làm cho ta nhịn không được mà cảm thán tạo hóa thật thật kỳ.

“Ta ở Lôi Khả hai năm, chưa từng có cô nương nào đứng ra bênh vực kẻ yếu như cô nương cả”

Ta vuốt cằm nghĩ một chút , tiện đà thoải mái gật đầu, nàng ta vẫn còn nhớ cảm tình lúc đầu ta mới tới Lôi Khả, giải vây giúp nàng một chuyện.

Khi đó, ta và Lô Dĩ Ngôn cùng nhau rơi xuống vách vúi, nửa đường bị mắc vào một nhánh cây, lúc này mới kéo được về một cái mạng, sau đó Lô Dĩ Ngôn mang ta một thân hấp hối trở về Lôi Khả, trị liệu cho ta, ta rốt cục mới tỉnh lại. Lúc ta tỉnh lại, Lô Dĩ Ngôn muốn ta chọn một vài người đến hầu hại, ta lúc đó liền nhìn thấy tổng quản Lôi Khả đang khi dễ Khuynh Thành.

Lúc ấy ta cảm thấy nàng thực đáng thương, ánh mắt không tránh né, cũng không nói lời cầu xin, chỉ cảm thấy cô nương này thú vị liền chọn nàng ta, không nghĩ tới hành động đó của ta lại được nàng ghi tạc sâu trong lòng như vậy.

Khuynh Thành đưa tay dịch dịch góc chăn cho ta, lại nhíu mày nhìn bấc đèn, lúc này mới không chút hoang mang nói tiếp.

“Cô nương tội gì phải làm khó nhị công tử?”

Tầm mắt của ta đột nhiên dừng lại, nguyên bản biểu tình đang thoải mái trong nháy mắt lạnh đi: “Lô Dĩ Ngôn bảo ngươi tói đảm đương thuyết khách?”

Khuynh Thành quay đầu nhìn ta chằm chằm rồi chậm rãi lắc đầu: “Không ai bảo ta đến cả, chính là nhìn thấy cô nương sống quá mệt mỏi mà thôi”

Ta nghiêng người, ánh mắt nhìn chằm chằm ánh nến trên bàn, chỉ cảm thấy ánh mắt khô khốc. Một người nếu trên lưng đeo nhiều tội danh phản bội, có nhiều kẻ thù, như thế nào mà sống thoải mái cho được?

“Khuynh Thành. . .. .ngươi có người nhà không?”

Khuynh Thành sửng sốt, sau đó yên lặng đứng lên. Nàng mang tới cho ta một chậu nước ấm, lại nhúng khăn mặt đưa tới cho ta: “Khuynh Thành, từ nhỏ đã là cô nhi, cho nên không có người nhà”

Lòng khẽ run lên, nói như vậy nghe thế nào cũng thật quen thuộc? Ta lắc lắc đầu, đè cái trán đưa tay cầm khăn mặt nóng ấm úp lên mặt, thẳng đến khi nó lạnh mới bỏ ra.

“Không còn sớm nữa, Khuynh Thành ngươi đi ngủ đi”

Khuynh Thành nghĩ chút rồi gật đầu, cúi người bưng chậu nước ra ngoài.

Ta ngửa mặt nằm, nắm thật chặt chăn trên người. Giờ phút này trong phòng yên tĩnh, trong đầu ta lúc này tràn ngập những lời nói lúc nãy của Khuynh Thành, ta làm Lô Dĩ Ngôn khó xử? Trên đời này trừ bỏ chính mình ra sẽ không có ai biết, ta đối với Lô Dĩ Ngôn, đối với Lôi khả có giấu một bí mật.

Ba tháng trước, lúc từ đỉnh núi rơi xuống, mặc dù may mắn sống sót, nhưng tâm của ta giống như bị xé rách, tất cả hết thảy tựa hồ to không còn ý muốn sống nữa, Lô Dĩ Ngôn không ăn không uống bên cạnh ta ba ngày, cuối cùng bất đắc dĩ đem một bí mật của Lôi Khả nói cho ta. Hắn nói, kỳ thật Chung Ngô tộc có một người không chết, lúc đó ta rốt cục mới biết được toàn bộ quá trình Chung Ngô tộc bị diệt.

Người gây ra họa này chính là Lôi Khả.

Quân thượng của Lôi Khả không biết từ đâu biết được Chung Ngô tộc có thể luyện chế ra được thuốc trường sinh bất lão, vì thế liền dẫn một đội quân tới tấn công Linh Dẫn cốc, kết giới mỏng manh của Linh Dẫn cốc không chịu nổi một kích của hắn. Tộc nhân trốn chạy mọi nơi, bị bắt rồi giết, còn thừa lại một bộ phận nhỏ bị bắt đến cửa thông, bất đắc dĩ nhảy xuống sông Trường Sinh.

Sông Trường Sinh, truyền thuyết nói rằng chảy về phía Phong Đô, hội tụ theo hướng con đường xuống Minh giới, dòng nước chảy xiết, phàm là người nhảy vào, không có ai sống sót.

Lôi Khả không thu hoạch được gì, tức giận sai quân đem đốt sạch cốc.

Một Linh Dẫn cốc bốn mùa tươi tốt trong lúc đó cháy thành một mảnh rộng lớn. Ngay tại lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, bọn họ phát hiện ông nội đang hấp hối trong Thỏ Ngọc cư. Quân thượng Lôi Khả nhìn thấy quyền trượng của ông nội rốt cục hiểu được. Vì thế liền bắt người duy nhất còn sống là ông nội ta mang về Lôi Khả.

Thời điểm nghe được, đáy lòng ta nửa vui vẻ nửa buồn. Ông nội ta may mắn còn sống, nhưng buồn là làm thế nào có thể lẻn vào Lôi Khả được. Nếu để cho người ngoài biết được ta là Thiếu chủ của Chung Ngô tộc, chớ nói đến việc cứu ông nội, chỉ sợ muốn bảo vệ mình an toàn cũng không được, vì thế ta liền giả vờ làm một bộ mặt vô ưu vô lo, nói là bị mất trí.

Không buồn không vui, quên hết tất cả mọi chuyện thì tất nhiên sẽ không lo. Ta duy nhất chỉ nhớ rõ một chuyện đó chính là ta muốn giết một nữ tử tên A Lê, còn lại ta quên hết.

Lô Dĩ Ngôn cho ta thân phận mới rồi mang ta về Lôi Khả. Hắn nói với mọi người ta tên là Cô Nhược Tuyết, là vị hôn thê của hắn. Nhưng ta lại đối với bọn họ lại cất chứa bí mật.

Chung Ngô tộc là đất hoa, ng tiên tộc, kỹ thuật chế thuốc thiên hạ vô song, ta có thể luyện ra thuốc mất trí, thế nhưng ta không thể trộm được các dược liệu, vậy nên ta đành lừa hắn mang ta về Lôi Khả.

Ta chung quy cũng không hận Lô Dĩ Ngôn, tuy rằng hắn cũng góp phần diệt tộc ta,hắn là địch nhân của ta, nhưng mỗi khi hận ý bốc lên, thì ta lại nhớ tới hình ảnh hắn không chút do dự liều mình nhảy xuống vách núi đen, khi đó hắn cũng không biết mạng chúng ta lớn cỡ nào, hắn chỉ một lòng hi vọng dù có chết cũng phải đuổi theo ta.

Ta đưa tay đặt lên song cửa, tựa đầu vào. Bên ngoài bóng đêm dày đặc, tuyết rơi thật dày, ta híp mắt chợt nhìn thấy màu sắc quần áo quen thuộc của Lô Dĩ Ngôn đang ngửa đầu nhìn mái nhà nơi ta đang ở. Ta không biết hắn đứng đã bao lâu, chắc có lẽ lúc chưa đốt đen, có lẽ là lúc hắn sai người tặng quả mơ cho ta, trời tuyết bay lả tả, phủ lên người hắn như một người tuyết.

Ta đưa tay đóng cửa sổ lại, cẩn thận lo nghĩ mang giày, mặc thêm áo choàng liền đứng dậy mở cửa ra. Bên ngoài gió thổi tuyết bay, tóc mai của ta bị gió thổi bay, có một số việc, cần phải chấm dứt.

Lô Dĩ Ngôn đứng thẳng lẳng lặng nhìn ta, mỗi bước ta đi trong mắt hắn liền ôn như vài phần. Tuyết đọng dưới chân ta kêu ‘xèo xèo’, ta từng bước đi tới trước mặt hắn, sau đó vươn tay ôm hắn. Lô Dĩ Ngôn sửng sốt, hai tay không biết như thế nào cho phải.

Ta hít hít mũi, lực đạo trên cánh tay tăng lên: “Ta thật là vị hôn thê của ngươi sao?”

Thân mình Lô Dĩ Ngôn cứng đờ, tiện đà yết hầu hừ một tiếng. Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, khóe miệng khơi mào một mạt ý cười: “Kia, nếu ngươi thú ta, cả đời ngươi chỉ đối đãi tốt với một mình ta thôi có được không?”

Lô Dĩ Ngôn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt kiên định gật đầu: “Tuyết, ta sẽ một đời bảo hộ nàng, tuyệt đối không bao giờ bỏ nàng một mình”

Con ngươi của ta tối sầm lại, sau đó chui vào trong lòng ngực hắn. Lô Dĩ Ngôn biết những lời này nói ta chưa hẳn đã tin, hắn muốn dùng hành động thực tế chứng mình lời thề của mình. Sinh tử cũng tùy, bất quá cứ như thế đi. . . .

Ta nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Vậy chúng ta thành thân đi”

Thiên địa một mảnh tĩnh lặng, có thể nghe được tiếng rơi của bông tuyết. Lô Dĩ Ngôn vươn hai tay ra, gắt gao ôm lấy ta, giọng nói khó có thể nén được sự kích động. Hắn nói, Tuyết, nếu một ngày hắn cô phụ ta, liền để cho trời phạt. . . .

Ta không đợi hắn nói xong, liền khiễng chân nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh băng của hắn.

Lòng ta sớm đã tan nát, vì cứu ông nội nên không tránh được phải lừa gạt hắn, ta chỉ có thể dùng cách này bù đắp cho hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thế mà thôi. . . .