Hoa Dạng Sủng Lão Công

Chương 4




Mục Hành trở về lần này để tìm Mục Thuân Liêu đòi tiền, vốn là hắn dự định sẽ giả vờ ngoan ngoãn để ông ta phải hổ thẹn, Mục Thuân Liêu thích mềm không thích cứng, nếu làm vậy thì dễ lấy được tiền hơn.

Thế nhưng Mục Hành ngồi trên sô pha nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chả việc quái gì hắn lại phải nghẹn cơn tức kia. Trước đó Mục Thuân Liêu đã muốn đưa cho hắn năm phần trăm cổ phần công ty, coi như để nhanh nhanh đuổi được hắn cút ra ngoài. Lúc đó Mục Hành đương nhiên là không chịu, cơ mà bây giờ Mục Hành ngược lại cảm thấy như thế cũng rất được. Hiện tại Mục thị đang phát triển rất tốt, cổ phiếu bán qua tay cũng có thể kiếm được mấy chục triệu.

Nói đến cổ phần, Mục Hành mới đột nhiên nhớ ra một việc, hắn lấy điện thoại ra gọi vào một số điện thoại đã lâu không liên lạc…

Mục Hành không phải chờ quá lâu, từ cửa truyền đến vài âm thanh vui vẻ cười nói.

Chị Lý vội vàng đi mở cửa, nói, “Lão gia, đại thiếu gia đã trở về.”

Mục Thuân Liêu nhíu hai mắt, hừ lạnh một tiếng, “Nó trở về làm cái gì? Đã dọn đi rồi thì đừng có mà mặt dày đòi về.”

Bạch Niệm ôn nhu cười kéo lại cánh tay Mục Thuân Liêu, “Lão gia, em đoán Hành nhi cũng là nhớ anh thôi, vậy nên mới trở về nhà, đúng không Hành nhi?”

Mục Đình đem y phục trên tay vứt lên sô pha, trong mắt đắc ý, cười duyên nói, “Ca ca về nhà sao không báo trước cho cả nhà một tiếng? Chắc chờ lâu lắm rồi hả, sao không gọi điện thoại cho mọi người, ba ba cũng có thể tiện đường mua cho anh mấy bộ quần áo”.

Mục Thuân Liêu sờ sờ đầu Mục Đình, “Vẫn là Đình Đình của chúng ta ngoan nhất, không giống đại ca con, cả ngày không học hành gì chỉ biết chơi với bời”.

Mục An méo miệng giả vờ tủi thân, “Ba, vậy con thì không ngoan sao? Người lúc nào cũng thiên vị Đình Đình!”

“Ngoan, ngoan! Con cũng ngoan!”

Mục Hành tốt bụng cười cười, hoàn toàn làm lơ mấy thằng hề đang nhảy nhót diễn trò đằng kia, nói thẳng với Mục Thuân Liêu, “Cha, con có việc cần nói, cha muốn vào thư phòng nói hay nói ngay tại đây?”

Mục Thuân Liêu thấy Mục Hành khác thường liền đáp vào thư phòng.

Bạch Niệm vừa thấy là biết Mục Hành có chuẩn bị mà đến, mụ kéo tay Mục Thuân Liêu nắm chặt lại, giọng nói vô cùng êm dịu, “Đều là người một nhà cả, có chuyện gì thì nói tại đây luôn đi. Đình Đình, con đi pha cho ba ba tách trà, trà Thiết Quan Âm tốt nhất ấy, ba con thích nhất loại đó”.

Mục Thuân Liêu thấy mụ nói vậy cũng không định lên lầu nữa, đi thẳng tới sô pha ngồi xuống, “Có chuyện gì? Mau nói đi”.

Ông ta một bộ dáng cao cao tại thượng, nhìn Mục Hành không giống nhìn một đứa con ruột mà càng giống như đang nhìn thằng thuộc hạ ở tầng thấp nhất trong công ty.

Đợt một lát nữa là có thể cắt đứt với bọn họ rồi! Mục Hành cũng không tức giận, híp mắt nâng chén trà lên, “Cha, trước đây cha từng nói để con ra tự lập ở riêng, trong vòng một tháng này con đã suy nghĩ kĩ rồi, cảm thấy lời cha dạy rất phải, nhưng mà có điều…”

“Có điều cái gì?” Mục Thuân Liêu hừ mạnh ra tiếng, ông ta đã sớm muốn đuổi thằng Mục Hành ra khỏi cửa. Thằng con này lớn lên nhìn thật sự quá giống mẹ nó, đôi mắt nó y hệt mắt Dương Hà Lộ. Mục Thuân Liêu nhìn mãi trên người Mục Hành mà không tìm ra một điểm nào giống hắn, kết hợp đủ loại lí do vớ vẩn làm ông ta càng ngày càng ghét Mục Hành.

“Trước đó cha nói là 5% cổ phần đúng không” Mục Hành lắc đầu, “Con không đồng ý”.

Mục Thuân Liêu sắc mặt rõ ràng cực kì bất mãn với Mục Hành, “Vậy mày muốn bao nhiêu?”

Bạch Niệm ngồi một bên khẩn trương nhìn chằm chằm Mục Hành. Mụ biết ngay là thằng ranh này trở về thì không bao giờ có chuyện gì tốt mà.

Mục Hành quơ quơ một ngón tay, “10%”

Mục Thuân Liêu cau mày nhìn hắn, Bạch Niệm trong lòng cả kinh, 10% sao, đây tuyệt đối không phải là con số nhỏ đâu! Mụ nhìn Mục Hành cười rõ hiền từ, “Hành nhi, tiền ba ba con kiếm được cũng có phải đồ trên trời rơi xuống đâu, con làm như vậy là quá không hiểu chuyện con à!”

Mục Hành mặc kệ bà ta, quay ra Mục Thuân Liêu nhún vai, “Trong Mục Thị ba có đến 60% cổ phần, con muốn 10% cũng có phải quá đáng lắm đâu”.

“Được”, Mục Thuân Liêu đặt mạnh chén trà lên bàn, nói với Bạch Niệm, “Bây giờ em đi gọi điện cho luật sư Vương, bảo ông ta cầm hợp đồng lại đây”.

Bạch Niệm căng thẳng trong lòng, trên mặt hơi lộ ra một chút không muốn, “Lão gia!”

“Còn không mau đi nhanh đi.” Mục Thuân Liêu trừng mắt nhìn nàng liếc một cái.

Bạch Niệm hết cách chỉ có thể đứng dậy đi gọi điện thoại. Mục An Mục Đình chạy theo lôi kéo mụ, “Mẹ, ba thật sự muốn đưa cho thằng kia nhiều cổ phần đến vậy sao?! Những thứ đó phải thuộc về chúng con mới đúng chứ!”

Bạch Niệm cũng cực kì đau lòng, mụ vỗ vỗ hai đứa con, oán hận nói, “Ba các con đã sớm quyết định xong, ai mà ngờ được hôm nay Mục Hành lại đột nhiên đến như vậy, chúng ta bị hắn chơi đểu mất rồi. Yên tâm đi, mẹ sớm muộn cũng sẽ đòi hết mọi thứ về!”

Không bao lâu luật sư Vương đã mang hợp đồng tới.

Mục Hành xem qua một lần hiệp ước, xong xuôi mới ký xuống tên hắn, các điều khoản đều soạn sẵn rất rõ ràng, không biết là Mục Thuân Liêu đã chuẩn bị từ bao lâu rồi. Hắn thầm cười lạnh, chờ xem sau này các người hưởng thụ như nào.

Mục Thuân Liêu thu về hiệp ước, lạnh lùng nhìn đứa con trai này, “Bây giờ mày có thể rời đi rồi, sau đó cũng đừng về nữa, Mục Thuân Liêu ta không có đứa con trai này”.

Mục Hành nở nụ cười, ung dung rời đi, “Ha ha…”

Bạch Niệm đứng bên cạnh Mục Thuân Liêu, trong lòng có một chút bất an khó nói, bà ta cảm thấy nụ cười cuối cùng của Mục Hành có một chút kì dị quái đản.

Mục Hành ngồi lên tàu bay, nghe thấy chuông điện thoại vang lên, hắn lập tức rút ra điện thoại, “Sao rồi?”

“Đã xong.”

Mục Hành nhếch miệng, “Mẹ tôi nơi đó có 25%, tôi hiện tại có 10%, tổng cộng là 35%, bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất của Mục thị”.*

“Chúc mừng cậu Mục…”

“Anh giúp tôi hỏi một chút có ai muốn mua cổ phần trên tay tôi không, tôi muốn bán hết.” Ánh mắt Mục Hành lạnh lẽo nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

“Cái gì?! Cậu Mục, cậu…”

“Không cần nói thêm nữa, tôi không muốn dính líu quan hệ gì với Mục gia nữa,” Mục Hành mím môi, “Tốt nhất trong mấy ngày nay bán đứt hết đi..”

“Được, vậy để tôi đi hỏi một chút. Hiện tại Mục thị đang phát triển rất ổn, không cần lo không có người muốn mua.”

Mục Hành cúp điện thoại, nhìn xuống bàn tay mình.

Mục Thuân Liêu ban đầu chỉ là một tên trai nghèo, vậy mà có vận may quá tốt, lại còn dẻo miệng biết cách dỗ ngon dỗ ngọt, khiến tiểu thư Dương gia đơn thuần lương thiện say mê đến một hai phải lấy hắn bằng được.

Lão gia nhà họ Dương không nhìn nổi Mục Thuân Liêu, nhưng ông không chịu nổi con gái ông ngày ngày tấn công bằng nước mắt và tuyệt thực nên cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Ông bỏ tiền cho họ Mục kia gây dựng sự nghiệp, thậm chí sau khi Mục Hành sinh ra liền giao cho hắn quản lý cả tập đoàn Dương thị, mấy năm đầu hắn vẫn rất cần cù chịu khó quản lý tập đoàn.

Vậy nhưng chỉ sau khi Mục Hành được sáu tuổi, Mục Thuân Liêu lập tức mang con riêng của hắn về nhà – một đôi trai gái cùng tuổi với Mục Hành.

Chuyện lần đó làm Dương lão gia tức giận muốn chết, nhưng họ Mục lại quỳ xuống cầu xin Dương Hà Lộ, nói hắn cũng chỉ vì uống say, lại tự tát mình cực đau, nói rằng kẻ có tội là hắn còn đám trẻ có tội tình gì.

Dương Hà Lộ từ nhỏ đã nhẹ lòng nhẹ dạ, hơn nữa bà lại yêu họ Mục tha thiết, cuối cùng vậy mà cũng thật sự tha thứ cho hắn, trực tiếp làm Dương lão gia tức đến mức đổ bệnh nặng phải nằm viện.

Cũng không lâu sau thì Dương lão gia cũng bệnh qua đời, Mục Thuân Liêu sau đó càng ngày càng quá đáng, đã đổi tên tập đoàn thành Mục thị lại còn đem cả tiểu tam Bạch Niệm về nhà ở luôn.

Nhưng Dương lão gia vẫn là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ông quy định vô cùng rõ ràng trên hợp đồng, “cổ phần tập đoàn Mục Thuân Liêu và Dương Hà Lộ mỗi người một nửa, nếu Dương Hà Lộ mất, vậy Mục Hành kế thừa cổ phần của mẹ”.

Chỉ có điều việc này đã quá lâu, Mục Thuân Liêu đã sớm quên mất. Mà Mục Hành lại đột nhiên nhớ tới lời mẹ hắn từng đề cập, mới có sự việc ngày hôm nay.

Tình cảm của hắn với người mẹ này thực ra rất phức tạp. Trước năm hắn sáu tuổi, mẹ hắn vô cùng ôn nhu hiền lành, cùng cha hắn cực kì ngọt ngào ân ái, nhưng Mục Thuân Liêu chỉ là đang giả vờ mà thôi. Sau khi Mục Hành lên sáu, hai đứa con riêng kia vào nhà bằng cửa sau*, Dương Hà Lộ sợ họ Mục lại đi ra ngoài tìm người phụ nữ kia, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm Mục Thuân Liêu, bà đã rất lâu không còn quan tâm đến Mục Hành nữa.

*Không danh chính ngôn thuận.

Mà lúc Bạch Niệm vào cửa, bà cứ như bị xung đột thần kinh, sau này càng ngày càng bị Bạch Niệm kích thích, dường như bà đã thực sự phát điên, cuối cùng sau khi cãi nhau với Bạch Niệm một trận thì nhảy lầu tự sát.

Bà thật sự quá yêu Mục Thuân Liêu, Mục Thuân Liêu chính là sinh mệnh của bà, trừ hắn ra cái gì bà cũng không thiết nữa. Bà thực sự quá yếu đuối, đã sớm quên đi sự tồn tại của đứa con trai Mục Hành này.

Mục Hành thở dài, đem vứt hết những phiền não kia ra tận chân trời. Mắt thấy sắp đến chung cư lại nghĩ đến tủ lạnh cũng chả còn gì để ăn, hắn lại sải bước đến siêu thị gần đó mua chút đồ ăn.

Đúng rồi, Du Lãnh hình như rất thích uống sữa chua dâu tây. Mục Hành đi đến khu để sữa chua mua vài loại bỏ vào xe đẩy.

Mua xong thứ này, Mục Hành mới trở lại chung cư.