Hoa Dạng Sủng Lão Công

Chương 30




Năm, sáu ngày đã trôi qua, giữa chừng Du Lãnh có tỉnh lại mấy lần, nhưng thời gian rất ngắn ngủi. Có một lần Mục Hành thấy anh tỉnh lại, liền xuống lầu mang thức ăn lên, đến nơi lại thấy Du Lãnh đã thiếp đi rồi.

Có đôi khi anh chỉ tỉnh dậy ăn một chút lại ngủ tiếp, làm Mục Hành cực kì lo lắng.

Hôm nay trời rất đẹp, tinh thần Du Lãnh dường như tốt hơn một chút, Mục Hành vui mừng vội vàng hỏi, “Bảo bối, anh đã tốt lên chưa, dị năng đã khôi phục chưa?”

Du Lãnh ngồi dậy tựa vào đầu giường, ánh mắt đạm nhiên cầm tay Mục Hành không chút sức lực, “Vẫn ổn, hiện đang khôi phục dần. Em đừng lo, anh không sao”.

Miệng nói không lo nhưng sao hắn có thể thực sự không lo lắng, Mục Hành cười khổ trong lòng, tâm này đã sớm không còn ở chỗ hắn nữa rồi.

Mục Hành nghĩ một lát nói, “Hôm qua La An Hiệp mang sang một ít trứng gà, em đi nấu canh trứng cho anh nhé?”

Du Lãnh gật đầu dựa vào lòng ngực hắn, “Anh cũng xuống, ở trên giường nằm lâu lắm rồi, thân thể cũng mệt mỏi”.

Mục Hành đương nhiên là nguyện ý, mặc quần áo cho người ta xong lại ôm anh đi xuống, “Ngồi trên sô pha chờ em đi, rất nhanh sẽ xong”.

Du Lãnh cười khẽ vuốt ve lòng bàn tay hắn, trấn an nói, “Yên tâm, anh ở chỗ này nhìn em”.

Nghe vậy Mục Hành mới hoàn toàn yên tâm, cúi đầu hôn lên mỗi bên má Du Lãnh một cái, “Bảo bối của em lúc nào cũng ngoan nhất”.

Thấy Mục Hành hài lòng đi vào bếp, Du Lãnh bất đắc dĩ cười, ngón tay thon dài vân vê hắc châu trên cổ tay, nhiệt độ viên ngọc rất lạnh, chạm vào tay lại thấy giống như loại ngọc ấm đắt đỏ. Du Lãnh giơ tay lên nhìn kĩ hơn chút, mới chú ý thấy dây đen kia dường như cũng là do hắc châu biến thành?

Quả nhiên, cảm giác dây đeo đem lại giống hệt với hắc châu, Du Lãnh bần thần nhìn vào một điểm trong không trung. Thật ra anh cũng không biết vật này có tác dụng gì, thế nhưng từ một nơi nào đó xa xôi, anh lại có cảm giác rằng vật này rất quan trọng với mình.

Mục Hành dựa vào cửa phòng bếp ngây ngẩn ngắm nhìn Du Lãnh.

Đúng lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên quấy nhiễu lòng người, Mục Hành nhíu mày lại, thầm nghĩ có khi phải phá luôn cái chuông cửa chết tiệt kia, tại sao cứ nhằm lúc hắn và Du Lãnh bên nhau lại phá hoại chứ

Phiền phức!

Mục Hành ấn Du Lãnh đang định đứng dậy ngồi lại, “Để em đi xem, bảo bối anh đừng ra ngoài, lạnh lắm”.

Du Lãnh hai tay xoa mu bàn tay Mục Hành, nghe lời không ngồi dậy nữa.

Mục Hành vừa thấy người ngoài cửa lông mày liền xoắn lại, “Cô đến đây làm gì?”

Người đến là Vu Thiến Thiến.

Vu Thiến Thiến bất đắc dĩ hứ một tiếng, cao ngạo nói, “Vẻ mặt đó của cậu là ý gì, cậu nghĩ tôi tự nguyện mà thèm đến chỗ này à? Nếu không phải Lê ca ca bảo thì có mời tôi cũng chả muốn!”

Lê Ngọc sao? Mục Hành nhíu mày, “Cô muốn gì?”

Vu Thiến Thiến thấy hắn chẳng có ý định mở cửa cho cô, cả giận nói, “Tôi tốt xấu gì cũng là bạn gái bạn thân cậu, cậu thậm chí không định mời tôi vào ngồi một chút à? Sao cậu lại có thể bất lịch sự mà sống như vậy chứ?!”

Mục Hành một tí phản ứng cũng không có, lạnh lùng nhìn cô, bây giờ hắn không có tâm trạng đi dỗ dành cô đại tiểu thư này.

Vu Thiến Thiến tức giận rít gào, “Cậu đúng là đồ không biết điều, Lê ca ca đặc biệt giúp cậu tìm lại cha mẹ, cậu ở chỗ này không thèm lo cho cha mẹ mình tí nào à? Lương tâm bị chó ăn rồi sao?”

Mục Hành chán ghét chau mày, “Tôi có cần hắn làm à?”  Vậy mà mấy người Mục gia vẫn còn sống?

Vu Thiến trừng lớn con mắt, “Cậu đúng là đồ vô ơn, Lê ca ca nhọc công tốn sức giúp cậu, mà cậu một điểm biết ơn cũng không có, cậu không xứng làm bạn thân của Lê ca ca! Tôi nhất định phải cho anh ấy biết bộ mặt thật của cậu mới được!”

Mục Hành nhún vai chả sao nói, “Muốn nói thì mời đi nói hộ cái, đừng có đứng trước cửa nhà tôi nữa chướng mắt lắm!”

“Cậu, cậu…” Vu Thiến Thiến run run chỉ tay về phía Mục Hành, hiển nhiên tức giận không nhỏ.

Mục Hành cũng không rảnh nói lời vô ích với cô nữa, quay người đi vào nhà.

“Cậu đứng lại! Tôi còn chưa nói xong, cậu không được phép đi!” Vu Thiến Thiến quát gọi Mục Hành, trong lòng cô vừa sợ vừa tức, rõ ràng Mục Hành cô biết có phải như này đâu!”

Mục Hành phất phất tay, “Tạm biệt không tiễn”.

“Cha mẹ cậu đến Hoàn Nguyệt!” thấy Mục Hành chả có ý định dừng lại, Vu Thiến Thiến không kìm nổi hô to, “Bọn họ bây giờ đang ở chỗ tôi, cậu mau mau đến mà đón người đi”.

Mấy người Mục Thuân Liêu mới đến một buổi sáng thôi, Vu Thiến Thiến đã sắp không chịu nổi rồi, một đám bần cùng cứ như ăn xin cả đời chưa được ăn cơm bao giờ vậy, ghê tởm không chịu được!

Vu Thiến Thiến tất nhiên là cực kì chướng mắt bọn họ.

Mục Hành xoay người cười lạnh với Vu Thiến Thiến, “Nếu bọn họ là do Lê Ngọc tìm thấy, vậy cô đương nhiên là phải mang họ đến chỗ Lê Ngọc nha,  còn tôi thì chả có tí liên hệ quái gì với bọn họ cả”.

Nói xong Mục Hành đóng cổng quay thẳng lưng đi vào nhà bếp.

“May quá cứ tưởng đun quá lửa rồi, may mà vẫn còn!”

Mục Hành cười nhẹ nhõm, bưng canh trứng thơm phức đặt lên bàn,Vu Thiến Thiến nói dông dài một đống lời vô nghĩa suýt hại hắn đun hỏng canh trứng rồi.

Hắn cầm thìa lên múc nửa thìa canh, thổi thổi cho đỡ nóng đưa đến bên môi Du Lãnh, ánh mắt ôn nhu khiến người ta cảm thấy có thể chết chìm trong đó, “Bảo bối, tới uống một chút”.

Trên mặt Du Lãnh nổi lên hai rặng mây hồng, rũ xuống con ngươi uống hết thìa canh trứng bên miệng.

Du Lãnh muốn tự mình ăn, nhưng Mục Hành lại không cho, cứ tự hắn từng thìa từng thìa đút Du Lãnh ăn hết tô canh trứng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy đi rửa chén.

Ăn uống xong, Mục Hành bắt đầu gội đầu cho Du Lãnh, mười ngón tay luồn vào những sợi tóc mềm mại, động tác cực kì nhẹ nhàng, chầm chậm nhưng cực kì cẩn thận, tỉ mỉ.

Du Lãnh hơi nheo lại hai mắt, vẻ mặt nhìn có vẻ rất hưởng thụ, giống như một con mèo đang được người ta vuốt ve lông mao.

“Vừa rồi ai tới vậy?” Tuy rằng thoải mái không biết trời trăng nhưng Du Lãnh vẫn nhớ tới việc vừa rồi.

Ánh mắt Mục Hành hơi nhấp nhánh, “Một kẻ râu ria không quan trọng mà thôi, không đáng phải để ý tới đâu”.

Du Lãnh không mở mắt, hơi cọ vào lòng Mục Hành, mơ mơ màng màng đáp, “Ừm”.

Mục Hành thầm bật cười, nghĩ một chút vẫn là kể rõ ràng đầu đuôi mọi thứ cho anh.

Cuối cùng Mục Hành tổng kết, “Vậy nên bảo bối à, nếu anh gặp phải người tự xưng là cha mẹ em, vậy cứ mặc kệ là được. Nếu bọn họ động tới anh thì cứ thoải mái mà đánh ngã họ luôn”.

Du Lãnh lại càng dựa sát vào trong lòng Mục Hành rụt rụt, đôi tay ôm chặt eo hắn.

“Được rồi, ngoan nha,” Mục Hành bế Du Lãnh ra, lấy ra khăn lông sớm đặt bên cạnh ra lau tóc cho Du Lãnh, “Tóc không lau khô sẽ dễ nhiễm cảm mạo, bảo bối anh phải ngồi ngoan ngoãn cho em”.

Được người ta dỗ dành như trẻ con như vậy dù có là lần thứ mấy vẫn khiến anh thấy thực thẹn thùng! Du Lãnh hạ mắt tùy ý Mục Hành đối anh xoa xoa, bóp bóp, sờ sờ.

Vậy nên đến tận khi sự tình chạy đến phương hướng không thể dự đoán nổi, Du Lãnh vẫn còn ngơ ngẩn chưa hiểu nổi tại sao.

Nhìn Mục Hành khóa ngồi trên người hắn, Du Lãnh chớp chớp mắt, vòng tay đỡ lấy eo Mục Hành, ngón tay lần theo những cơ bắp mượt mà kia vuốt ve đi xuống, ngón tay dừng lại chỗ đóa hoa nhỏ kia thử ấn vào, Du Lãnh cong cong khóe môi, “Chặt quá…..”

Trên mặt Mục Hành hiếm khi mà nổi lên chút ửng đỏ, ngẫm nghĩ một chút, dầu bôi trơn để trong ngăn kéo phòng ngủ rồi, bây giờ mà đi lấy thì hình như ….

Lúc sau Mục Hành mới vừa cúi đầu, tầm mắt nháy mắt tối sầm lại, cực kì bất đắc dĩ phát hiện ra Du Lãnh vậy mà ngủ rồi?! Ngủ rồi!

Nhìn xuống dục vọng cương cứng của mình, Mục Hành chỉ có thể than thở, vậy là thời cơ còn chưa tới sao!

Sao mà lúc nào thời cơ cũng không đúng vậy? Đúng là ông trời không chiều lòng người!

Shiro: Liếm hết từ trên xuống dưới người ta rồi mà vẫn chưa ăn được vào mồm, sao mà bạn Mục lại kém cỏi thế không biết =))) Miếng ăn đến mồm còn rơi huhu:)))

Nhưng chương này hai bạn tắm uyên ương với nhau cưng quá, thôi cũng được:”))