Hoa Dạng Sủng Lão Công

Chương 24




“Anh tới đây làm gì?” Mục Hành nhìn người ngoài cửa nói.

La An Hiệp xoa tay cười gượng, “Ui xời, đều là hàng xóm với nhau cả mà, tới thăm hai người không được hay sao?”

Mục Hành nhướng mày, “Anh xác định chỉ muốn nói lời vô nghĩa?”

“….” La An Hiệp cạn lời, nhìn Mục Hành ra vẻ muốn quay người vào liền vội vàng gọi lại hắn, “Đừng đừng, tôi có chính sự, có chuyện nghiêm túc đây này!”

Mục Hành ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn thấy Du Lãnh đang ghé vào bên cửa, hắn hé môi cười dịu dàng.

La An Hiệp hơi ngoài ý muốn thấy được vẻ mặt hắn, nhìn theo ánh mắt Mục Hành, vừa thấy người liền ngây ngẩn, kia….kia mà là Du Lãnh ấy à? Không phải anh ta là đồ mập mạp sao?!

Nhìn biểu cảm của La An Hiệp, Mục Hành nhíu mày lại, “Chuyện gì?”

Thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Mục Hành, La An Hiệp vội vàng dẹp hết mấy suy nghĩ lung tung kì quái sang một bên, nói: “Hai hôm trước tôi ra sau núi phát hiện ra một thứ kì lạ lắm, muốn cho các cậu cùng đi nhìn xem”.

“Sau núi sao?”

“Ừm, sau núi có cái hồ, hai hôm trước tôi muốn đi xem bên trong còn cá không, ai ngờ nghe thấy tiếng gì kì quái lắm, má, làm tôi sợ nhũn hết cả chân.” La An Hiên đến giờ vẫn còn chưa hết sợ hãi nói.

Mục Hành đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nhếch môi, “Tại sao tôi lại phải đi nhỉ? Cũng chả liên quan gì đến tôi phải không?”

La An Hiệp vội vàng lắc đầu, “Làm sao lại không liên quan chứ, chỗ sau núi cách chỗ chúng ta gần lắm luôn, chả may có quái vật gì gì đó thì biết làm sao bây giờ?!”

Thấy Mục Hành không nói lời nào, La An Hiệp lại nói, “Loại tai họa ngầm này cứ phải tra xét cho rõ ràng mới đúng chứ, phải không nào?”

Mục Hành ngẫm nghĩ, “Tôi biết rồi, anh cứ về trước đi”.

“Anh đồng ý rồi hả?” Một trận gió lạnh thổi đến, La An Hiệp rụt cổ, cảm nhận cực rõ nỗi khổ ăn mặc thiếu thốn.

Mục Hành gật đầu nước đôi, “Đến lúc đó sẽ tìm anh sau”.

Mục Hành trở về nói vụ này cho Du Lãnh, mắt Du Lãnh hiện lên chút tò mò, “Vậy khi nào thì đi?”

Mục Hành sờ sờ cằm, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, vuốt nhẹ tóc Du Lãnh, hắn biết bảo bối của hắn muốn đi đổi gió rồi, khẽ cười một tiếng, “Chờ thời tiết đẹp chút đã”.

La An Hiệp quay về nhà hắn, trải qua một loạt nỗ lực hắn cuối cùng cũng biến biệt thự trở nên không đến mức thê thảm như vậy.

Hắn đi ra ban công, ánh mắt nhìn ngọn núi cách đó không xa, trên đỉnh núi mây mù u ám nhiều hơn chỗ khác rất nhiều. Trước đó trời mưa hai ngày sấm sét chỗ đó cũng tụ tập nhiều hơn hẳn. La An Hiệp mắt dõi theo tìm tòi nghiên cứu, có chút vui vẻ nghĩ, nhìn cứ như lúc độ kiếp trong tiểu thuyết ấy nhỉ.

Ngọn gió thổi qua làm hắn run lập cập lại chạy lại vào ổ chăn, má ơi lạnh quá.

Đỉnh núi mây mù càng tích càng dày, nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị.

——————

Mấy hôm nay bầu trời đều âm u, không thấy mặt trời nên năng lượng mặt trời dự trữ không còn đủ, điện tăng cường cũng không thể mở nổi điều hòa, Văn Nhân Chí co đầu rụt cổ trên ghế sô pha nghịch một đống linh kiện.

Hắn chơi đùa air pod trên tay nói với Ôn Thất Bạch đang chơi máy tính, “Thất Bạch, lập trình cái chương trình mã hoá cho cái này có khó không?”

Ôn Thất Bạch cầm lấy cái tai nghe khác lên nghiên cứu một chút, “Không khó lắm”.

Văn Nhân Chí nghe thế lập tức đưa hết tai nghe cho hắn, “Đây là máy truyền tin cự li ngắn em làm ra, anh mã hóa nó rồi mình đưa cho bọn Mục Hành hai bộ.” Dứt lời Văn Nhân Chí cười he he, “Tiện thể đi ở ké điều hòa sưởi ấm của nó, nhà mình lạnh quá đi mất”.

Ôn Thất Bạch bỏ máy tính ra nhìn thoáng qua Văn Nhân Chí cười nói, “Sao em chắc chắn được nhà họ sẽ ấm vậy?”

Văn Nhân Chí nói như tất nhiên, “Đương nhiên là ấm rồi. Thân thể Du Lãnh không tốt, Mục Hành thương vợ hắn như vậy sao có thể để anh ta lạnh được?”

Giữa trưa Ôn Thất Bạch cùng Văn Nhân Chí mang hộp giữ ấm đi đến nhà Mục Hành.

Người ở cách vách bọn hắn thế nhưng không có chút động tĩnh nào, cứ như nhà không có người như trước kia.

Ôn Thất Bạch kì quái nhìn ngó xung quanh, nghi hoặc nói, “Em có thấy dạo gần đây zombie càng ngày càng ít không, buổi tối cũng không nghe thấy mấy”.

Văn Nhân Chí gật đầu, “Anh nói em mới để ý.” Văn Nhân Chí ôm hắn, ánh mắt cũng ngó nghiêng, “Có phải do bị đám người Vu Thiến Thiến giết sạch rồi không?”

“Vậy sao?” Nghi ngờ của Ôn Thất Bạch vẫn không buông xuống, “Nhưng mà chúng ta cũng không phát hiện động tĩnh gì từ họ hết mà”.

Văn Nhân Chí không để ý nói, “Chắc bọn họ thích hoạt động về đêm thôi mà, thôi không nói chuyện này nữa, chúng ta nhanh đến nhà Mục Hành đi, ngoài này lạnh quá”.

Ôn Thất Bạch gật đầu, hai người bước chân nhanh hơn.

Ấn xuống chuông cửa, chờ người ra mở cửa vậy mà lại thấy là Du Lãnh.

Du Lãnh mở cửa cho hai bọn họ đi vào, ánh mắt nhàn nhạt nhưng khóe môi hơi cong, hiển nhiên là dáng vẻ tâm trạng không tồi, “Mục Hành đang nấu cơm, hai người mau đi vào trong đi”.

Mấy người đi vào nhà, Văn Nhân Chí thở ra một hơi thật dài, hơi ấm nháy mắt chào đón hắn, “Quả nhiên là nhà hai người thật ấm áp! Máy sưởi này của Mục Hành đúng là đủ ấm”.

Mục Hành đã sắp xếp cơm nước xong đi ra, “Tao nói không phải chứ có phải chúng mày đặc biệt đến ké máy sưởi phải không?”

Văn Nhân Chí cười đắc ý, “Người anh em đừng nói vậy chứ, tao đặc biệt đến đây là để mang máy truyền tin cho mày, mày nhìn lại mày xem, sao mày có thể nghĩ sai cho huynh đệ như vậy hả?”

Ôn Thất Bạch mím môi cười, mở hộp giữ nhiệt mình mang đến ra, bên trong là canh xương sườn rong biển hắn mới nấu buổi sáng, “Gần đây lạnh như vậy, lại còn sắp càng ngày càng lạnh nữa, thời tiết lại xấu, hai người bật máy sưởi thế này có đủ điện dùng không vậy?”

“Canh này của mày ngon đấy,” Mục Hành cũng bưng đồ ăn của hắn ra, “Tao mua rất nhiều loại máy chuyển đổi điện, có mặt trời thì dùng năng lượng mặt trời, có gió thì dùng máy năng lượng gió, hoàn toàn không phải lo mất điện đâu”.

“Hóa ra là vậy,” Ôn Thất Bạch gật đầu, thầm nghĩ Mục Hành thật đúng là cẩn thận.

Văn Nhân Chí múc canh, “Máu uống thử chút canh vợ tao làm đi, ấm thân ấm dạ dày, hầm mất cả buổi sáng mới được đấy, hai người được lời quá rồi”.

Mục Hành nắm tay Du Lãnh, nhiệt độ ấm áp làm hắn yên tâm một chút.

“Chúng mày tối này ăn ở nhà bọn tao luôn đi,” Mục Hành đột nhiên nói, “Vườn rau nhà tao mới thu hoạch một đợt, buổi tối chúng ta ăn lẩu”.

Văn Nhân Chí sáng mắt lên, “Lẩu sao, được nha! Thịt chỗ mày có đủ không, không thì đợi chút tao về nhà mang thêm sang”.

Mục Hành liếc hắn, “Đủ ăn”.

Cơm nước xong Văn Nhân Chí chủ động xung phong nhiệm vụ rửa bát, Ôn Thất Bạch đi ra sân xem vườn rau nhà Mục Hành, nhìn rau dưa mọc ngon lành hắn thầm nghĩ khi về nhà cũng phải làm một vườn rau mới được, có điều không có nhà ấm sợ sẽ không mọc tốt bằng của nhà Mục Hành thôi.

Mục Hành cùng Du Lãnh dùng thử tai nghe truyền tin Văn Nhân Chí mang đến, “Tay nghề này của Văn Nhân Chí thực ra cũng còn được, bây giờ thông tin toàn cầu đều bị cắt đứt hết mà hắn còn làm ra được thứ này cũng có thể coi là rất giỏi rồi, nói không chừng sau đó hắn còn có thể tìm cách khôi phục được mạng lưới thông tin toàn cầu không biết chừng.

Du Lãnh cũng gật đầu, “Những đồ công nghệ cao đều không dùng được nữa thì thật đáng tiếc”.

Mục Hành mấy ngày trước đã sửa lại vật tư trong phòng, đồ đạc phòng khách đều đã chuyển dần vào bên trong. Chẳng may có người đi vào nhà hắn mà không vào trong phòng trong thì cũng không biết nhà hắn có những gì, mà cửa phòng trong hắn cũng đã khóa kĩ lại rồi.

Thật sự là cực kì cẩn thận.