Được rồi, hợp tình hợp lý.
Mẫu thân ta đã trở thành công chúa An Huệ, phụ thân ta trở thành phò mã, vui vẻ giao binh quyền, đương nhiên là ăn rồi chờ c h ế t.
Còn suốt ngày nói mình có phúc, tùy tiện nhặt một người lại là công chúa, nói mình cưới được công chúa quả thực là vinh quang tổ tông.
Cha ta là thổ phỉ.
Đúng vậy, chính là loại thổ phỉ cướp bóc đốt phá g i ế t người không ghê tay, chiếm núi làm vua. Ông ấy có thể cưới được công chúa, cũng thực sự là vinh quang tổ tông rồi.
Mặc dù chỉ cướp tiền của, không hại mạng người nhưng cũng khiến người ta nghe tiếng mà sợ mất mật.
Mẫu thân ta là người mà cha ta cứu được trên đường xuống núi cướp bóc.
Nghe nói tùy tùng đều c h ế t hết, mẫu thân ta đầu rơi m.á.u chảy, nằm thoi thóp.
Cha ta lấy tiền của, vốn định đào hố chôn hết.
Hố đã đào xong, mẫu thân ta thế mà sống lại.
Ngay cả khi ta ra đời, ta cũng bị dạt sang một bên.
Cha ta vẫn luôn nuôi ta như con trai, nhất quyết muốn bồi dưỡng ta thành người kế thừa của ông ấy, đồng thời hy vọng ta sẽ phát triển sự nghiệp thổ phỉ, quang tông diệu tổ.
Ta lớn lên như một con khỉ hoang ở sơn trại đến sáu tuổi, cha ta nhận lời chiêu an của triều đình, dẫn theo các bác các chú của ta trở thành quân chính quy, đánh thắng nhiều trận, một đường được phong đến chức Tứ phẩm Trấn Tây tướng quân.
Ta cũng vì kỳ tập thắng trận, có công nên được Triệu tướng quân đề bạt làm hiệu úy.
Mẫu thân ta trên đường hồi kinh ngủ một giấc thì không hiểu sao lại khôi phục trí nhớ.
Bà ấy lại là tỷ tỷ của đương kim thiên tử, công chúa An Huệ!
Bà ấy không nói với cha ta, cũng bảo ta đừng nói, vì ông ấy vừa mồm to vừa bị khờ.
Mẫu thân ta nói mười mấy năm trước, bà ấy để mắt đến Trạng nguyên lang Dương Trạch Đoan nhưng Dương Trạch Đoan chỉ thích biểu muội của bà.
Nhưng mẫu thân ta là ai? Là trưởng công chúa được sủng ái nhất, còn có người nào mà bà ấy không có được?
Vì vậy, bà ấy quấn lấy làm ầm ĩ, bắt hoàng đế ban hôn.
Dương Trạch Đoan bất đắc dĩ, xin ngoại nhiệm.
Hoàng đế đồng ý.
Mẫu thân ta đi truy đuổi, bị hoàng thúc có ý đồ phản nghịch của bà ấy chặn lại, vốn định bắt bà để uy h.i.ế.p phụ hoàng của bà.
Mẫu thân ta tính tình cương liệt, thà ngọc nát chứ không ngói lành, nhân lúc người khác không chú ý, trực tiếp đ.â.m đầu vào cây.
Sau đó mới có chuyện cha ta cứu bà về sơn trại.