Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu Thanh

Chương 20




Khổng ma ma đối với ta nghiêm khắc hơn rồi.

 

Không được đụng nước lạnh, không được uống đồ lạnh, không được ra khỏi nhà thổi gió dẫm tuyết.

 

Thậm chí còn dọn đến ở trong viện ta.

 

Nhốt ta bảy ngày, uống bảy ngày thuốc đắng, đến Tết Nguyên tiêu mới cho ta ra ngoài.

 

Tết Nguyên tiêu có hội đèn lồng, ta dẫn Tiểu Ngộ đi thẳng đến chỗ đèn lồng.

 

Chắc chắn phải giành đèn lồng về cho Tiểu Hổ, Tiểu Cương, Tiểu Sơ bị thương.

 

Nhưng mà học vấn có hạn, ta và Tiểu Ngộ vắt hết óc cũng không đoán được cái nào.

 

Đang nhíu mày suy nghĩ, càng lúc càng bực bội thì Tiểu Ngộ chọc chọc ta: "Nhìn kìa, bên kia."

 

Hay cho hắn, tay Diệp Khuynh cầm mấy cái đèn lồng rồi!

 

Hơn nữa đứng trước đèn lồng một lát là có thể lấy được một cái đèn lồng!

 

"Chu Tuyết Sinh!" Triệu Ngọc ló đầu trong đám đông.

 

"Ê, ở đây!" Mắt ta sáng lên.

 

Đợi hắn ta chen đến liền vội vàng kéo hắn ta đến trước sạp hàng: "Nhanh, đoán đi."

 



Đọc câu đố rất lưu loát, đến lúc đoán thì lại câm nín.

 

Ta nhíu mày liếc hắn ta: "Không phải đã đọc sách mấy năm rồi sao? Sao cái này cũng không đoán được, ông chủ nói đây là cái đơn giản nhất rồi."

 

"Ta đọc sách là để hiểu binh thư, không phải để đoán đèn đố."


 

Ngươi nói có lý.

 

Lại gọi Lý Tĩnh Tùng rồi Diệp Lan, cộng thêm tùy tùng là tám chín người mới đoán được ba cái đèn lồng.

 

Còn thiếu mấy cái nữa!

 

Ta bực mình: "Mấy người là con em kinh thành mà, không có ai biết đọc sách sao?"

 

Diệp Lan chỉ vào Diệp Khuynh không xa: "Trạng nguyên, người biết đọc sách nhất kia."

 

Ta cũng liều mạng, hùng hổ chen đến, nắm lấy cổ tay hắn, chỉ vào cái đèn hình chim ưng trên giá: "Đoán đi!"

 

Không biết có phải bị khí thế của ta làm cho sợ không mà Diệp Khuynh không nói gì, chỉ cái nào thì đoán cái đó.

 

Trạng nguyên quả nhiên là người biết đọc sách nhất, đoán cái nào trúng cái đó, tốc độ lại nhanh, cứ như là tiện tay lấy vậy.


 

Cho đến khi gom đủ tất cả đèn lồng mà người trong phủ muốn, ta vui vẻ vỗ vai Diệp Khuynh: "Cảm ơn nhé, Diệp đại nhân! Ta thay mặt già trẻ lớn bé trong phủ cảm ơn ngài!"

 

Diệp Khuynh gật đầu: "Ừ."

 



Lại do dự mở miệng: "Ngươi..."

 

"Hửm?"

 

"Ngươi có muốn cái nào không?"

 

Ta lắc đầu: "Không."

 

"Có muốn đi thả hoa đăng không?"

 

"Không đi."

 

Ta phải về rồi, mang đèn lồng về cho Tiểu Hổ và những người khác xem.

 

Diệp Khuynh đi rồi.

 

Bóng lưng chậm rãi rời đi lại toát lên vẻ cô đơn.

 

Ta thấy hắn hôm nay rất kỳ lạ, lại không hiểu ra sao, hỏi Diệp Lan: "Ca ca ngươi làm sao vậy?"

 

Y lắc đầu: "Ta không thường đến nhà đại bá, không rõ."

 

Ta chọn một miếng ngọc bội màu sắc khá ổn trên sạp hàng, bảo Diệp Lan mang về tặng Diệp Khuynh, coi như là quà cảm ơn vì đã giúp đoán đèn đố hôm nay.

 

Có qua có lại mới phải phép.