Diệp Khuynh trong tiếng cười bùng nổ mặt mày tối sầm.
Hoàng đế cũng cười lớn, hỏi lớn: "Ngươi là công tử nhà nào, có phải theo đại quân trở về không?"
Triệu tướng quân kéo cha ta ra quỳ xuống: "Hoàng thượng thứ tội, đây là con trai độc nhất của Trấn Tây tướng quân, tính tình trẻ con——"
Hoàng đế phất tay: "Không có ý trách tội, chỉ thấy đứa nhỏ này thú vị lắm."
Hoàng đế lại quay sang ta: "Tiểu tử sao lại hỏi như vậy?"
Hoàng đế lại cười: "Diệp đại nhân là nam tử, trẫm nhìn nó lớn lên từ nhỏ, ngươi thua rồi."
Ta cũng không quanh co, lập tức cúi người trước mặt mọi người làm năm mươi cái chống đẩy.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ mà mẫu thân giao cho ta.
Cha ta quá ngốc nên sau khi mẫu thân nói rõ lý do với ta thì giao nhiệm vụ cho ta.
Bảo ta chắc chắn phải nổi bật trước mặt hoàng đế, để hoàng đế nhận ra khuôn mặt này của ta.
Quả nhiên hoàng đế gọi ta đến gần, dùng ánh mắt như hoài niệm nhìn ta: "Chu tiểu hiệu úy trông quen mắt quá."
Ta nghiêng đầu, vẻ mặt nghi ngờ: "Hôm nay Dương đại nhân ở ngoài điện cũng nói thần quen mắt nhưng thần chưa từng gặp mọi người, vậy mọi người có quen biết mẫu thân thần không? Thần giống mẫu thân mình."