Hoa Dại

Chương 8: 8: Mất Tích





Phía bên Viên phủ, nô tì chạy tới bẩm báo Viên Liễu biến mất.

Lão gia nhanh chóng sai người tìm, căn dặn không được làm ầm lên.
Đại phu nhân và Di Giai nhìn nhau, trong lòng vui vẻ.

Nàng biến mất rồi thì việc siết tay kia cũng biến mất theo.
Tìm khắp nơi không thấy đâu, Lão gia cũng bất lực.
" nó chỉ là nữ tử, lại nhỏ bé làm sao dám bỏ đi.

Tìm nó về đây, để Điện hạ thấy nó rồi, không thể không tìm ".
Lão gia cho người âm thầm ra ngoài tìm.

Miễn không lay động đến Hoàng cung là được.
Bên kia Vĩ Thành cũng biết Viên gia cho người tìm nàng.

Đưa nàng tới quán trọ xa hơn.
Viên Liễu thấy chàng làm nhiều chuyện vì mình, cảm thấy rất hạnh phúc.
" Thành Thành, sớm muộn gì ta cũng bị bắt lại.

Huynh không cần làm nhiều việc vậy ".
" Liễu nhi, cho dù là một giây một phút, ta cũng đưa muội tránh xa bọn họ ".
Viên Liễu cười, nắm lấy tay Vĩ Thành: " đa tạ huynh, đủ xa rồi.

Bây giờ hãy dùng thời gian này cùng nhau tận hưởng đi ".

Nói xong nàng kéo tay chàng đi xuống phố.

Hai người đều đeo khăn che mặt.
Hai người vui vẻ cũng nhau đi ngắm các gian hàng.

Đến tối, hai người đến bên bờ sông.

Hôm nay trăng rất sáng, mặt hồ tĩnh lặng.

Phong cảnh hữu tình.
Vĩ Thành nhìn Viên Liễu, dưới ánh trăng khuôn mặt nàng lại có phần diễm lệ xinh đẹp.

Lông mi cong dài, môi nhỏ xinh.
" Liễu nhi, cho dù ta chỉ là một dân thường, một binh lính thì muội có lấy ta không ".
Viên Liễu quay sang, nhìn ánh mắt chân thành của chàng: " Thành Thành, ta không quan trọng huynh là ai.

Trên đời này chỉ có huynh tốt với ta, cho dù huynh là một người bình thường ta cũng chọn làm người bình thường cùng huynh ".

Nàng nở một nụ cười.

Nụ cười trong sáng và đẹp nhất trong mắt Vĩ Thành.
Vĩ Thành cúi xuống ôm lấy nàng, nàng cũng vòng tay qua ôm lấy.

Nếu như thế gian này không có thứ gọi là trói buộc, hai ngừoi họ đều muốn ở bên nhau mãi như vậy.
Trở về lại phòng trọ, Vĩ Thanh liền chạy đi mua ít đồ ăn.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
Nói được một lúc, Vĩ Thành chợt trầm giọng: " Ta biết muội sống khổ cực tới nhường nào, mỗi lần gặp đều nghĩ sắp nghe muội than vãn.

Chỉ là không ngờ, một người sống trong hoàn cảnh như muội lại luôn đem tích cực cho người khác ".
Viên Liễu nghe vậy, liền cười: " Trước đây muội cũng có than, nhưng nghĩ lại.

Nếu họ giày vò mà ta chết thì không phải là khiến họ đắc ý sao.

Vì thế muội luôn phấn đấu sống.

Muội cũng muốn huynh sống vui vẻ.

Dù sao nhờ không để tâm những chuyện đó mới gặp được huynh mà ".
Vĩ Thành cũng cười, nhắc nàng đi ngủ sớm.
" Được rồi, huynh cũng ngủ đi.

Mai chúng ta về núi Hoạ Mễ nhé ".
Vĩ Thành gật đầu.
Phía bên Viên phủ vẫn ráo riết tìm, đã 7 ngày từ khi nàng mất tích.

Tam Vương gia cũng có chút quan tâm tới nàng.

Hôm trước sai thuộc hạ đi xem tình hình mới phát hiện nàng đã mất tích gần một tuần.
Minh Khải liền lập tức tới chỗ Tuấn Triết.
Vừa gặp liền cứ thế nói ra: " Đệ chưa biết tin giai nhân của đệ đã mất tích cả tuần nay sao? ".

Tuấn Triết nghe xong liền nghi hoặc quay lại nhìn.

Trông thấy Minh Khải không có vẻ gì là đùa giỡn, người nhíu mày: " một người như nàng ấy có thể đi đâu chứ? Không phải là bị giết rồi ".
Minh Khải mới lắc đầu: " làm sao ta biết được, ta cũng cho người đi tìm rồi.

À, còn nghe chưởng quầy thuốc kể vài ngày trước đó có một công tử đến hỏi thăm về Tứ tiểu thư.


Có vẻ để ý nàng ".
Tuấn Triết nghe đến đây, trong lòng tự dưng khó chịu.

Cũng sai thuộc hạ phái người đi tìm.
Viên Liễu cùng Vĩ Thành quay về núi Hoạ Mễ.

Hai người nằm lên phiến đá.
Viên Liễu quay sang nhìn Vĩ Thành, có ý cười: " Huynh xem huynh nằm gần hết phiến đá luôn rồi ".
" Muội nhỏ người như vậy có tốn chỗ đâu.

Còn trách ta nằm hết chỗ ".
Vĩ Thành nắm lấy tay Viên Liễu: " muội hết đau thật chưa? ".
Viên Liễu gật đầu.
Bàn tay nàng nhỏ bé, tuy rằng đã khỏi nhưng cảm giác vẫn rất mềm yếu.
" Sau này ta nhất định cứu muội khỏi Viên phủ.

Không để muội bị hành hạ nữa ".
" Được ".
Hai người cứ nằm trò chuyện như vậy.

Đến khi muốn rời đi liền bắt gặp có người tới.

Hai người đeo khăn che mặt lên, nhanh chóng chạy đi.

Không ngờ Tuấn Triết lại xuất hiện trước mặt.
Tuấn Triết thấy nàng đang nắm tay nam nhân kia.

Trong lòng bực bội khó chịu.

Nhíu mày gằn giọng: " Tứ tiểu thư che mặt vậy là muốn ta không nhận ra sao? ".
Vĩ Thành đứng lên chắn cho nàng.

Viên Liễu biết hắn là Lục Vương gia không muốn để Vĩ Thành chịu thiệt.

Nàng nói nhỏ: " huynh mau đi, hắn là Vương gia.


Chắc chắn hắn dẫn theo rất nhiều binh lính.

Đánh với hắn thì chúng ta chỉ có đường thua.

Huynh mau chạy đi, ta đợi huynh tới cứu ta ".
Vĩ Thành hiểu ý nàng, lùi lại.

Nhìn nàng rồi mau chóng chạy đi.
" Đứng lại ".
" Lục điện hạ, huynh ấy là bạn ta.

Hôm trước ta gặp nạn là huynh ấy giúp đỡ.

Mong ngài không làm hại huynh ấy ".
Tuấn Triết nghe vậy cũng đành gọi thuộc hạ lại.

Vĩ Thành võ công không tệ thuận lợi rời đi.
" Tại sao ngươi lại gặp nạn? Rời phủ lâu như vậy ".
" Có gì về phủ nói.

Ở đây không tiện ".

Nàng quay lưng đi về.
Tuấn Triết cũng đi theo.
Phía Viên phủ, Tam điện hạ, Thái tử, Thái tử phi cũng trở về.

Chuyện ra như này dù có là một người không có gì trong tay như nàng họ cũng không thể làm lơ.
Di Giai cũng chán ghét, ngồi thầm rủa Viên Liễu..