Hoa Dại

Chương 7: 7: Hình Phạt





Nàng bị đưa tới trước mặt Đại phu nhân.

Nàng vùng vẫy, muốn đi.
" tại sao lại bắt ta tới đây?".
Di Giai thấy nàng nói vậy, cười cợt: " còn không phải tại ngươi dám tiếp cận các điện hạ, làm Viên gia bẽ mặt ".
Viên Liễu không hiểu chuyện gì, nhìn Đại phu nhân.
Đại phu nhân lại gần: " ta tha cho ngươi sống, ngươi lại tìm chỗ chết.

Tham vọng làm phượng hoàng của ngươi giống y hệt mẫu thân ngươi.

Ngươi có nhìn xem thân phận mình là ai? Lại dám ưỡn ẹo trước mặt Vương gia!".
Bà ta giáng một bạt tay vào má Viên Liễu.

Khiến má nàng đỏ đậm, không chỉ ửng hồng như thường ngày.

Viên Liễu không nhịn nữa: " là điện hạ tự gọi ta tới? Ta còn không ra được khỏi biệt phủ sao có thể tiếp cận họ ".
Di Giai ngồi xuống, giật tóc nàng ra phía sau: " kể cả có là như vậy, ngươi cũng không có quyền lên tiếng ".
Đại phu nhân cho người mang đồ kẹp tay tới, muốn dùng với nàng.
Viên Liễu nhìn thấy vậy, cố gắng thoát ra nhưng bị giữ chặt lại.

Càng cựa quậy, đầu nàng càng nhức lên.
Nô tì bên cạnh Đại phu nhân lôi tay nàng ra, để vào trong.

Nàng không thể phản kháng.

Hai tay bị giữ chặt.
Nàng bất lực khóc, nỗi đau đến từ má, từ đầu.
Đại phu nhân ra lệnh, hai nô tì liền dùng lực kéo.
Di Giai lại bịt miệng nàng lại.


Viên Liễu cảm nhận nỗi đau thấu xương.

Nàng chỉ là một thân thể nhỏ bé, cho dù muốn thoát cũng không thể chọi lại cả 7-8 người ở đây.
Càng ngày siết càng chặt, nàng đau tới mặt tái nhợt.

Còn nghe tiếng xương kêu răng rắc.

Ngón tay nàng rỉ máu, chạy từng giọt xuống.
Đến khi tay nàng ngón nào cũng chảy máu ra, chúng mới lới lỏng.

Viên Liễu đau tới điếng người.

Nước mắt chảy không ngừng.

Đại phu nhân sai người vứt nàng về Biệt phủ.

Muốn nàng đau mà chết ở đó.
Viên Liễu bị vứt lại, nàng nằm co ro dưới đất.

Rên lên đau đớn.
Nhưng nàng không muốn chết, nàng phải sống.

Nếu nàng chết sẽ thoả mãn chúng.

Nàng bò dậy, tới lấy lọ thuốc Vĩ Thành cho.
Dùng miệng mở ra, dùng chút sức trên ngón tay bôi lên vết thương.

Thuốc ngấm vào càng làm vết thương đau nhói.
Nàng cắn chặt môi, cố gắng bôi hết 10 ngón tay.
Làm xong nàng khó khăn tựa vào tường.

Nàng không dám cử động, chỉ lê lết chút một ra bên ngoài.

Nàng muốn đi lấy mảnh vải phơi ngoài sân để băng bó.
Chỉ là đi được vài bước lại bị cơn đau làm ngã xuống.

Nàng nằm trên cỏ, nhìn lên bầu trời.

Nàng lại càng cố gắng, dùng sức bò bằng khuỷu tay.

Cố vươn lên với lấy mảnh vải.

Nàng túm lấy, ngón tay nàng lại đau.

Nàng muốn buộc vết thương lại, nhưng không buộc được.

Nàng bất lực nằm xuống, nước mắt trào ra.

Nàng nhớ lại hình ảnh năm ấy, mẫu thân mình cũng chịu nhiều việc uỷ khuất.

Sống khổ sở.
Nàng thều thào: " mẫu thân....Thành Thành..."
Vừa lúc này Vĩ Thành lo lắng đến xem nàng sao không tới chỗ hẹn.


Vừa nhìn vào bắt gặp nàng ngất đi trên bãi cỏ.

Chàng hoảng hốt nhảy vào, nâng nàng lên.

Ngón tay vẫn đang ri rỉ máu, môi nàng trắng bệch.
Vĩ Thành không nghĩ gì nữa, lập tức bế nàng đi.

Đưa nàng tới một nhà trọ, rồi đi mời Thái y.

Chàng lo lắng đứng bên ngoài chờ, nếu Viên Liễu bị làm sao, chàng sẽ ân hận cả đời, trách bản thân tới quá muộn.
Thái y đi ra, nhìn Vĩ Thành đang sốt ruột đi qua đi lại: " công tử đừng lo, tiểu cô nương đã không còn đáng ngại ".
Vĩ Thành lúc này mới an tâm.

Thái y lại nói: " ngón tay cô nương chắc là bị dùng hình siết chặt, gãy mất 6 ngón.

Có lẽ cần băng bó một thời gian dài.

Cũng may cô nương đã bôi thuốc nên vết thương có thể lành, không để lại sẹo ".
Vĩ Thành cúi đầu tiễn Thái y.

Chàng quay lại cạnh giường Viên Liễu.
" Liễu Nhi, gần đây ta luôn gặp muội trong cảnh thương tích.

Muội mau tỉnh lại kể sự việc cho ta ".

Chàng cúi xuống, rơi nước mắt.
Sắc mặt Viên Liễu tuy có tốt hơn, nhưng còn tay nàng.

Tay nàng băng bó kín mít.

Một bên má vẫn đỏ chót.
Vĩ Thành lấy khăn lạnh đắp lên cho nàng.

Rồi lại dùng tay xoa lên.
Chàng không dám cầm tay nàng, sợ nàng đau.
Viên Liễu hôn mê gần 4 ngày rồi.


Vĩ Thành lo lắng vô cùng.

Chàng thuê một mama chăm sóc nàng lúc đi vắng.

Trở về lại tự tay chăm sóc.
Hôm nay chàng vừa về, lại thấy mi mắt nàng động đậy.
Vĩ Thành vui mừng ngồi xuống, nhẹ nhàng: " Liễu Nhi? ".
Viên Liễu chậm rãi mở mắt, thấy bản thân vẫn còn sống, lại nhìn thấy Vĩ Thành bên cạnh.
Vĩ Thành chầm chậm nâng nàng ngồi dậy: " Tỉnh lại là tốt rồi, để ta đi lấy gì cho muội ăn ".
Viên Liễu chợt ôm chầm lấy chàng, dùng sức cánh tay siết chặt.

Nàng khóc, khóc lớn: " Thành Thành, ta cứ tưởng không gặp lại huynh nữa.

Ta cứ tưởng...!ta không thể chịu được ".
Vĩ Thành vỗ vai an ủi nàng: " không phải vẫn gặp được sao, ngoan, nín đi ".
Viên Liễu vùi đầu vào vai chàng, giọng hờn dỗi: " không nín ".
Vĩ Thành cũng chiều nàng, mặc kệ cho nàng khóc.
Tới khi nàng nín rồi, buông tay ra.

Chàng mới chạy lại lấy một bát cháo gà trong giỏ ra: " muội tỉnh rồi, ta đút muội ăn sẽ dễ hơn.

Lúc muội hôn mê, đút một bát thì rơi ra một nửa rồi ".
Viên Liễu khẽ cười, rồi nhìn lại tay mình.

Tay nàng vẫn đau nhưng có vẻ lấy lại cảm giác được rồi.
" Mấy hôm nữa là khỏi thôi, muội ráng băng bó thêm.

Ta đút muội ăn ".
Viên Liễu gật đầu, nghe theo ăn hết bát cháo..