Nhị Vương gia vừa nhìn liền ưng ngay Di Giai.
Di Giai chạm phải ánh mắt người, e thẹn cúi xuống.
Tịnh Nghi tất nhiên nhìn thấy, cũng không bất ngờ gì.
Mặc kệ ánh mắt mọi người.
Tam Vương gia cũng nhìn Di Giai rồi lại nhìn Tịnh Nghi.
Tịnh Nghi tuy không lộng lẫy như tỷ tỷ nhưng vẫn toát lên vẻ đoan trang hiền thục.
Lục Vương gia biết không tới lượt mình, lấy cớ đi ra ngoài.
Chàng đi ra, bắt gặp Viên Liễu đang ngồi trên mái phủ.
Bóng lưng nàng lấp ló phía trên, nhìn nhỏ bé vô cùng.
Lục Vương Gia nhìn lên, lại gọi nô tì gần đó: " người đang ngồi trên kia là ai? ".
" Vương gia, đó là Tứ tiểu thư ạ ".
Nói xong nô tì đó liền rời đi.
Lục Vương Gia đi đến cạnh, bật nhảy lên tường.
Nhìn chằm chằm nàng: " Tứ tiểu thư là đang thưởng cảnh sao?".
Viên Liễu quay sang nhìn, bộ mặt khó hiểu: " Ngươi là ai? ".
" Ta là ai nàng không cần biết, nàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta ".
Nàng nhìn lại về hướng phía trước: " nếu ta không cần biết ngươi, thì ngươi cũng không cần quan tâm ta ".
Lục Vương gia nhìn nàng, trong lòng có vài câu hỏi.
Nếu đúng là Tứ tiểu thư Viên gia sao lại ăn mặc sơ sài như vậy? Nàng ấy không phải là bị bệnh không ra ngoài sao?
Cảm thấy người kia cứ nhìn mình, Viên Liễu nhảy xuống.
Bỏ vào phòng.
Chàng nhìn theo, nở một nụ cười hàm ý rồi rời đi.
Trở lại thấy mọi người đang nói chuyện vui vẻ.
Chàng ngồi xuống, dùng mắt đảo qua một lượt.
Rồi cất giọng đầy ẩn ý: " từ trước đến giờ, Viên gia tham dự rất nhiều tiệc tùng trong Hoàng cung.
Nhưng đều là Đại tiểu thư đến, lần này tới lại chỉ gặp Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư.
Không biết Tứ tiểu thư là mắc bệnh gì? Không thể đến chào bọn ta ".
Lão gia nhìn sang Đại phu nhân, cười trừ: " từ khi Tam phu nhân mất, tiểu Tứ mắc tâm bệnh không muốn gặp ai.
Tính tình xấu đi, e là làm các vị khó chịu ".
Nhị Vương gia phẩy phẩy tay: " không sao, Tuấn Triết đệ đừng làm khó Viên Thượng thư ".
Tam Vương gia thì khác, tiếp lời: " Nhị ca, ta cũng rất tò mò không biết Tứ tiểu thư là người như thế nào ".
Lão gia cũng hết cách, sai người gọi Viên Liễu tới.
Đại phu nhân căn dặn nô tì nhắc nhở nàng.
Viên Liễu được đưa tới, lâu lắm rồi nàng mới bước vào phủ chính.
Cảm giác lạ lẫm bao trùm.
Nhị Vương gia vốn không quan tâm nàng, chỉ thấy nàng ăn mặc giản dị, không có gì nổi bật.
Di Giai nhìn thấy nàng cảm thấy không vui.
Nàng bước vào, hành lễ.
Tam Vương gia quay sang nhìn Lục đệ, cảm thấy người đang thích vị tiểu thư này.
Nhưng vừa nhìn cũng biết nàng không được sủng ái.
Trên đầu không có vật gì trang trí.
Y phục có vẻ sờn cũ.
Người cất giọng: " Tứ tiểu thư ăn mặc đúng là giản dị a ".
Viên Liễu được nhắc nhở, mà bản thân nàng cũng không cần so đo: " Là bình thường Viên Liễu không dám gặp ai nên không biết sửa soạn.
Hôm nay được các vị gọi tới nhất thời không chuẩn bị gì.
Mong ba vị điện hạ lượng thứ, không suy xét ".
Tuấn Triết nghe những lời này bày ra giọng bông đùa: " Tứ tiểu thư nhanh nhạy, lại rất biết ý tứ.
Sao lại thu mình trong phòng không dám gặp ai?".
Viên Liễu nhận ra người, biết mình chọc nhầm Lục điện hạ.
" Điện hạ dạy phải ".
Nàng giả bộ ho vài cái, được Đại phu nhân lấy lý do sức khoẻ sai người đưa đi.
Tịnh Nghi nhìn theo nàng, cũng muốn rời khỏi đây.
Nàng không muốn thành nền để Di Giai toả sáng.
Di Giai lúc này mới hết khó chịu, lên tiếng: " Tứ muội lúc nào cũng làm cớ trốn đi, không thể giữ lại a ".
Nhị Vương gia nghe nàng nói cũng gật gù, quay lại tán chuyện với Lão gia và Phu nhân.
Lúc trở về, Tam vương gia - Hoạch Nguyên Khải sang kiệu Tuấn Triết ngồi.
" Đừng nói là đệ để ý Tứ tiểu thư Viên gia rồi.
Nhìn nàng còn nhỏ lắm.
Đệ định làm trâu già gặm cỏ non sao? "
" Ta mới 19, nói già là già ở đâu.
Ta nói Nguyên Khải huynh có biết nàng bao nhiêu tuổi không?".
Nguyên Khải suy nghĩ một lúc: " ta đoán nàng chỉ 13-14, nhìn nàng nhỏ vậy mà ".
Tuấn Triết cười khẩy: " nàng 16 rồi, ta đã hỏi thăm nô tì trong phủ ".
Nguyên Khải bất ngờ, nhìn Viên Liễu nhỏ con như vậy.
Hay là tại nàng không trưng diện nên nhìn rất ngây ngô.
Tuấn Triết cầm chén trà trên tay: " nếu ta muốn, nàng ấy nhất định phải theo ta.
Dù gì nàng sống ở Viên gia cũng không dễ dàng ".
Viên Liễu bên này đang ở yên trong phủ.
Nàng từng nghe đồn về Lục điện hạ, là một người có rất nhiều thiếp.
Tới nỗi đông hơn cả thê thiếp của Hoàng thượng.
Trước đây Liên phi là sủng phi của Hoàng đế.
Nếu không phải Lục Hoàng Tử Tuấn Triết bị bệnh sẽ chễm chệ ngồi lên Hậu vị.
Vị trí Thái tử có lẽ cũng là của người.
Chỉ là hôm nay gặp rồi, nàng cảm nhận được khí thế của người này không nhỏ.
Đến cả Lão gia và Phu nhân cũng chiều theo hắn gọi nàng đến.
Nếu hắn khỏi bệnh chắc chắn vùng lên nắm quyền.
Viên Liễu thấy bộ dạng hắn mùa hè phải bịt kín như vậy cũng cảm thấy bí bách theo.
Nàng nằm trên giường, mệt mỏi ngủ một giấc.
Đang ngủ lại bị tiếng chim kêu đánh thức, nàng đi ra ngoài xem.
Thấy một con chim trắng đang đậu trên mái biệt phủ.
Vừa thấy nàng liền xà xuống.
Viên Liễu nhận ra nó là chim đưa thư, cẩn thận rút thư ra.
Là thư của Vĩ Thành hẹn nàng mai gặp ở phiến đá trên núi Hoạ Mễ.
Nàng vui vẻ tạm biệt con chim rồi đi vào phòng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng chải chuốt gọn gàng.
Mới bước ra cửa thì lại gặp nô tì bên cạnh phu nhân.
Nàng ta không nói gì, gọi người đưa nàng đi..