Rất nhanh một túi đựng đã được chuyển vào trong.
Lịch Hà lấy hai lọ ra, đổ vào miệng Viên Liễu.
Sắc mặt Viên Liễu tốt hơn trước.
Nhưng nàng vẫn chưa tỉnh.
Nhan Hi lo lắng xoa tay cho nàng.
Lịch Hà cũng chỉ biết cầu mong Lục Vương gia sớm tỉnh lại.
Lục Vương gia vẫn hôn mê bất tỉnh.
Lão sư ngày ngày quan sát, mỗi lần thay băng cho Tuấn Triết thấy da chàng tốt hơn, vui mừng khôn xiết.
Đại lao ẩm ướt, bụi bặm, rất khó chịu.
Thức ăn đem đến lại chỉ có ba bát cháo trắng.
Nhan Hi lấy cháo, đút từng chút một cho Viên Liễu.
Liên phi muốn giúp nàng lại bị Hoàng Hậu cho người đến bao vây khắp nơi.
Lấy cớ bảo vệ Hoàng cung.
Trọng Luân nghe tin dữ, vội vàng đi tìm Tuấn Triết.
Qua hôm sau, cuối cùng Viên Liễu cũng tỉnh lại.
Nàng đẫm lệ nhìn phía trước mắt.
Lịch Hà thấy nàng như vậy, đỡ nàng ngồi dậy: " Người đừng buồn, người không làm, ta tin người không làm ".
Nhan Hi lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng: " Nhan Hi cũng tin người ".
Nàng nhìn hai người, vòng tay qua ôm cả hai: " Lại bắt hai ngươi chịu khổ rồi, cố gắng lên.
Chúng ta phải sống sót ra khỏi đây ".
Cứ như vậy họ bị nhốt đã bốn ngày.
Cả ba đều dần mệt nhưng vẫn cố gắng gượng.
Hôm nay đã là ngày thứ năm, vẫn là cháo trắng như mọi khi.
Chỉ là chưa kịp ăn.
Châu Anh đã tới.
Châu Anh ra lệnh binh lính mở cửa, hai nô tì đi theo tới khống chế Lịch Hà và Nhan Hi.
Vì đã thấm mệt, Lịch Hà cũng không chống lại được.
Châu Anh đến chỗ Viên Liễu, trực tiếp giật tóc nàng lôi xuống giường.
Viên Liễu kêu lên đau đớn.
Nàng bị nàng ta túm tóc lôi đi, xong lại hất nàng ngã ra.
Nàng ta nhếch miệng lên cười, cúi thấp người: " Tứ muội, nhìn muội mệt mỏi vậy.
Hay là để ta tiễn muội một đoạn ".
Viên Liễu đau đến không còn sức chống cự, nàng nằm co quắp dưới sàn.
Châu Anh thấy nàng vậy cũng vui vẻ.
Lại túm tóc kéo nàng dậy, lấy bát cháo đổ vào miệng nàng.
Rơi hết ra ngoài.
Lúc này mới thoả mãn, vui vẻ rời đi.
Nhan Hi và Lịch Hà cũng được thả ra, hai ngừoi bò đến chỗ Viên Liễu.
Nàng đã yếu lắm rồi.
Trọng Luân đi tìm mãi không thấy tung tích, lại may mắn bắt gặp Hộ Hàn.
Người vội vã chạy tới: " Hộ Hàn! Lục Điện hạ đâu? ".
Hộ Hàn không biết chuyện gì: " Điện hạ không khoẻ không gặp ngươi được ".
" Không khoẻ cái gì nữa, Điện hạ còn không về.
Vương phi sẽ bị giế.t chết ".
Trọng Luân cùng Hộ Hàn trở về phòng trọ.
Thấy Tuấn Triết vẫn đang bất tỉnh.
Hỏi Lão sư, Lão sư cũng chỉ biết lắc đầu.
Hộ Hàn gấp gáp: " Để ta về cứu Vương phi ".
Trọng Luân ngăn lại: " Ngươi ở đây đợi Điện hạ tỉnh lại.
Ta sẽ trở về giúp Vương phi kéo dài thời gian ".
Trong Đại lao, Lịch Hà đỡ Viên Liễu ngồi tựa vào tường.
Run rẩy lấy lọ thuốc cuối cùng ra cho nàng uống.
Viên Liễu trĩu mắt, miếng mấp máy: " Không...được...!chết ".
Nàng vẫn mở mắt.
Vẫn gắng gượng.
Ba người cùng nhau cố gắng đến hôm sau.
Lại là người của Hoàng Hậu sai tới, muốn lôi Viên Liễu đi thẩm vấn.
Lịch Hà và Nhan Hi ngăn cản.
Lịch Hà nhìn nàng, thấy nàng vẫn thở: " Không cần thẩm vấn nữa...ta nhận tội.
Là ta giết Nhị Vương phi ".
Viên Liễu đau khổ nhìn Lịch Hà: " kh..ông".
Nhan Hi biết Lịch Hà muốn nhận tội để bảo vệ Viên Liễu, nàng khóc lóc đến kéo tay Lịch Hà.
Lịch Hà quay lại, mỉm cười: " Chăn sóc tốt cho Vương phi ".
Viên Liễu lắc đầu, nước mắt tràn ra, nàng bất lực nhìn họ đưa Lịch Hà đi.
Nhan Hi chạy lại ôm lấy nàng, cả hai cùng khóc.
Lịch Hà bị nhốt vào phòng khác, mai sẽ bị đưa đi chém đầu.
Nàng nhìn vào không trung, nàng biết Viên Liễu không phải hung thủ.
Nàng luôn cảm nhận được Viên Liễu không bao giờ coi thường nàng, đối với nàng như là bạn bè.
Nàng bằng lòng chết bảo vệ Viên Liễu.
Để Viên Liễu sống như ý muốn.
Trọng Luân trở về, liền bị Hoàng Hậu làm khó dễ.
Không thể tới được Đại lao.
Bên trong phòng trọ, có tin gửi tới.
Lịch Hà nhận tội, ngày mai sẽ bị xử chết.
Hồ Hàn bất lực tới bên cạnh Tuấn Triết: " Điện hạ người mau tỉnh lại.
Người hứa sẽ bảo vệ Vương phi không phải sao? Còn không tỉnh Vương phi sẽ chết mất.
Điện hạ! ".
Lão sư thấy cảnh này cũng khổ tâm.
Chỉ biết cầu mong Viên Liễu sẽ cố gắng gượng được.
Sáng hôm sau, mặt trời rọi vào trong phòng giam.
Chiếu vào mặt Viên Liễu.
Nàng vẫn không nhắm mắt.
Nàng sợ nàng nhắm mắt sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.
Nhan Hi lấy tay che nắng cho nàng, ôm mặt nàng vào lòng mình: " Người cố lên, nhất định phải sống ".
Lịch Hà bị đưa lên xét xử, nàng nhìn thanh đao trước mặt.
Buông bỏ hết mà nhắm mắt.
Viên Liễu nhìn vào những vỏ lọ lăn lóc dưới đất.
Hai hàng nước mắt chảy xuống.
Nàng mở miệng, nói một cách khó khăn: " L...ịch...H..à".
Nhan Hi cũng khóc: " Lịch Hà nhất định sống.
Cô ấy đã hứa với chúng ta rồi.
Nhất định phải sống.
Nhất định cùng trở về Thanh Vương phủ ".
Viên Liễu gật đầu: " S..ống".
Phía bên hành quyết, đã có thánh chỉ của Hoàng thượng.
Quan phủ ra lệnh chuẩn bị.
Lúc này Lịch Hà mở mắt, miệng khẽ cười.
Đao phủ giơ đao lên, uống một ngụm rượu trắng rồi phun lên đao.
Hắn dữ tợn, đứng canh góc.
Rồi nhấc tay cao lên.
Lịch Hà lại nhắm mắt..