Hoa Dại

Chương 17: 17: Biên Cương





Tịnh Nghi được đưa vào Hoàng cung, làm lễ sắc phong ngay trong ngày.

Mai sẽ lên đường đi hoà thân.
Bên ngoài biên, mọi người nhận được tin đã có công chúa hoà thân, liền dẫn binh đánh đuổi giặc ra khỏi vùng biên Bình quốc.
Nhanh chóng đã đuổi hết quân Xuân quốc trở về.

Hai bên giăng cờ hoãn binh.
Phía bên kia cũng có Thánh chỉ gửi tới ra lệnh ngừng đánh, đón công chúa Khương Loan hoà thân.
Bên trong cung Tịnh Nghi ngồi yên trên giường.

Mí mắt trĩu xuống nhìn xiêm y trước mặt.
Di Giai đẩy cửa bước vào, cong môi: " Tam muội, được đi hoà thân là vinh hạnh của ngươi.

Chớ nên buồn sầu u uất a ".
Tịnh Nghi lúc này cũng không muốn nhịn nữa: " Nhị tỷ, tỷ vui sướng ở đây xỉa xói ta làm gì.

Tỷ là Nhị Vương phi thì có sao? Há cũng không ngồi lên được Hậu vị, suốt đời không ngang hàng với đại tỷ ".
" Chát ".

Di Giai tát một cái vào mặt Tịnh Nghi: " Câm miệng, ngươi chỉ là thứ nữ còn sắp bị đưa vào hang cọp.

Còn dám ở đây khiêu khích ta.

Chỉ là ta nói với ngươi vài lời.

Thái tử cũng chỉ là bình phong, một ngày chưa lên ngôi thì chưa chắc Hậu vị đã là của Châu Anh.

Phải chính là Nhị Điện hạ nhà ta, chỉ cần Thái tử bị hại chết sẽ chễm chệ lên ngôi.


Haha ".
Tịnh Nghi thấy nàng ta như vậy cũng không buồn nói.

Nàng ta cũng nhoẻn miệng cười rồi đắc ý bỏ đi.
Tịnh Nghi lại quay về trạng thái cũ, im lặng ngồi.
Liên phi đi chùa về, liền tới gặp Hoàng thượng hỏi thăm.

Biết tin hai bên đình chiến, người mới an tâm.
Người chợt nhớ ra gì đó: " Hoàng thượng, nơi biên ải xa xôi không có ai chăm sóc.

Triết nhi lại bị người đời sợ hãi, thần thiếp không an tâm ".
" Nàng muốn gì?".
" Thiếp thấy tình cảm của Triết nhi và Liễu nhi sâu nặng, chi bằng người cho con bé đến đó cùng Khương Loan công chúa.

Vừa đi theo tiễn biệt tỷ tỷ, vừa tiện chăm sóc cho Triết nhi ".
Hoàng thượng cũng có chút lo lắng cho Tuấn Triết.

Tứ tiểu thư cũng chỉ là thứ nữ.

Đưa đi cũng chẳng sao.
Người gật đầu: " Được ".
Sáng hôm sau kiệu công chúa đi trước, kiệu Vương phi đi sau.
Viên Liễu ngồi trong kiệu, cũng có chút thoải mái: " Lâu lắm rồi mới có thể ra ngoài như này.

Đúng là thoáng đãng hơn Thanh Vương phủ nhiều a ".
Nhan Hi nghe vậy lo lắng: " Lần này là đi ra biên cương, xa xôi hẻo lánh.

Người đừng vui vậy chứ ".
" Ngươi cứ kệ Vương phi đi, chúng ta chỉ cần đi theo làm tròn trách nhiệm là được ".
Tịnh Nghi không biết phía sau là Viên Liễu, nàng nhìn vào Thánh chỉ trong tay.

Nghẹn lòng.
Xe ngựa đi 3 ngày mới tới.
Đến nơi đã có sẵn đoàn người đứng đợi.

Hộ tống Tịnh Nghi vào trại nghỉ ngơi.
Bốn người kia cũng đã trở về Doanh trại.

Biết tin công chúa hoà thân đã đến, cho canh phòng nghiêm ngặt.
Thuộc hạ của Tuấn Triết - Hộ Hàn, chạy đến nói Liên phi còn cử người đến chăm sóc chàng.
Người bảo sắp xếp cho nàng ta một nơi ở.

Hộ Hàn mới đành nói: " Không phải là tì nữ hay thiếp thất, mà là...".
Mọi người cũng tò mò lắng nghe.

Tuấn Triết nhíu mày: " là ai?".
" Là Vương phi ".

Nghe báo kiệu Vương phi tới, mọi người cũng chạy ra xem.
Viên Liễu bước xuống, ê ẩm cả người.

Nhìn sang thấy đông người nhìn mình như vậy, có chút khó xử.

" Nàng đến đây làm gì? ".
" Ta cũng đâu muốn đến, Mẫu phi nói với Bệ hạ ngươi cần người chăm sóc.

Sáng hôm sau Bệ hạ liền cho người tới lôi ta đi.

Mệt chết ta rồi ".
Tuấn Triết cũng đoán là Liên phi sẽ lo lắng cho mình nhưng không ngờ lại bảo Viên Liễu tới.
Mấy vị kia nghe đối thoại của hai người cũng kì quái nhìn nhau.
Minh Khải vỗ vỗ: " Lục Vương phi đúng là có lòng, ganh tị ganh tị ".
Đang cười lại nhận được cái liếc xéo của Tuấn Triết, vội lùi ra.
Chàng lạnh giọng: " Chuẩn bị lều cho Vương phi ".
Hồ Hàn: " Vâng ".
Nam Văn thấy hắn đối với Vương phi này lại mở miệng nói chuyện.

Cảm thấy đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trọng Luân cũng cười nhẹ, rồi quay lại lều.
Viên Liễu bị Lịch Hà đẩy cho bưng thuốc đến lều của Tuấn Triết.

Nàng ngó vào thấy không có ai.

Nhanh chân đi vào đặt thuốc trên bàn rồi rời đi.

Nàng đang trở về thì gặp một binh sĩ, hắn vừa đi qua đã có một mùi rất hắc.

Giống như mùi của một loại hoa nhưng lại rất đặc.

Chỉ đi qua thôi mà như làm thủng mũi nàng.
Nàng quay lại nhìn thấy hắn đi về hướng Tây liền đi theo.
Đi được vài bước lại đụng mặt Tuấn Triết.
Chàng ánh mắt kì lạ nhìn Viên Liễu: " Đi đâu?".
Viên Liễu chỉ tay: " Ta thấy một binh lính trên người có mùi rất lạ.

Muốn đi theo xem thử ".
" Mùi lạ? Ngươi có phải chó không.

Lại còn dám nói ngửi được mùi của binh lính.

Quay về cho ta ".


Chàng tức giận đuổi nàng về.
Viên Liễu bực tức: " Thật sự mùi rất nặng, giống như mùi hoa nhưng rất hắc.

Ta mới chỉ đi qua đã ngửi thấy ".
Tuấn Triết nghe vậy, giảm cơn giận: " hắn đi đâu? ".
" Về hướng Tây ".
Hộ Hàn nhận ra gì đó, lập tức đuổi theo.

Đến nơi thấy hắn đang muốn lại gần giếng nước liền tóm lấy giật ra phía sau.

Tên kia biết mình bị lộ, muốn thoát lại bị Hộ Hàn đánh cho trọng thương.
Viên Liễu chạy tới nhìn: " Ngươi...!hắn muốn bỏ độc vào nước? ".
" Vương phi nói không sai.

Chỉ là sao người ngửi ra mùi hoa vậy.

Nếu là người khác ngửi cùng lắm nghĩ hắn bị mùi cơ thể ".

Hộ Hàn ngửi ngửi xung quanh.
Viên Liễn cũng chỉ cười trừ: " Ta rất hay đến núi Hoạ Mễ chơi.

Thấy mùi này rất quen ".
Tuấn Triết lại gần, lấy ra đống hoa trong tay hắn: " Cây hoa này mọc rải rác trên núi.

Mùi nồng khó ngửi, gặp nước sẽ tiết nhựa ra.

Độc này không chết người chỉ khiến người ta bị say, mất ý thức "..