Hoa Dại

Chương 1: 1: Viên Gia





Viên thượng thư nổi tiếng có học thức uyên sâu.

Là đại thần dưới trướng Hoạch Vương.

Hoàng đế Hoạch Hạo Hiên vô cùng trọng dụng, từ khu đại tiểu thư Viên gia vừa chào đời liền sắc phong làm Thái tử phi tương lai.
Viên Châu Anh sinh ra đã có danh phận, được lão gia và Đại phu nhân vô cùng chăm chút.

Nàng lớn lên trong bao bọc, da vừa trắng vừa mềm, ngón tay thon dài, thân hình cân đối, khuôn mặt diễm lệ.

Nổi bật nhất trong bốn vị tiểu thư.

Mọi thứ trên người đều là đồ đắt tiền, quý giá do các phi tần và Hoàng Hậu ban cho.
Đại phu nhân là thân mẫu nàng, sinh được 1 thiếu gia và hai tiểu thư đều xuất chúng.
Nhị phu nhân chỉ sinh được một tiểu thư - Viên Tịnh Kì.

Nàng tính tình hiền lành, có chút nhu nhược vì là con của vợ lẽ nên rất biết điều.
Viên gia còn có một tiểu thư nữa là Viên Liễu.

Nàng là con của Tam phu nhân.

Trong phủ đồn rằng Tam phu nhân cũng là con vợ lẽ của một phủ nhỏ, có chút nhan sắc nên được Lão gia chú ý.

Tam phu nhân trước giờ đều bị người trong phủ coi thường, lại thêm chèn ép từ Đại phu nhân nên đã tự sát vào năm Viên Liễu 5 tuổi.

Nàng chỉ còn 1 mình đơn độc trong Viên phủ, không có người chăm sóc, tự sinh tự diệt.

Nàng lớn lên trong nghịch cảnh, ở trong biệt phủ sơ sài phía sau.

Biệt phủ trước đây dành cho nô tì nhưng giờ chúng đã chuyển tới ở phủ của Tam phu nhân.


Đại phu nhân lấy lý do nàng nghịch ngợm gây chuyện đuổi nàng đến đây.
Viên Liễu dung nhan không tệ nhưng trên người không có gì giá trị.

Đến cây trâm cũng là tự gọt cài lên.

Khuôn mặt ửng đỏ lên vì nóng mùa hè và lạnh vào mùa đông.

Y phục chỉ có vài bộ do Tam tiểu thư cho, đều đã sờn và cũ.

Cũng chỉ có thể cho những y phục như vậy vì e sợ Đại phu nhân.
Tuy vậy nàng sống rất lạc quan.

Nàng chỉ cần sống qua ngày là được, không cần xa hoa, đẹp đẽ.

Không có thức ăn thì lại chạy vào rừng tự bắt động vật nhỏ.

Nàng không giỏi cầm kỳ thi hoạ nhưng lại giỏi săn bắt, biết chút võ công, tài lẻ rất nhiều.

Đều là tích luỹ từ nhỏ, những điều nàng phải học để sống sót.

Nhìn nàng không hề gầy gò yếu ớt mà rất cứng cáp, thân hình nhỏ nhưng rất linh hoạt, nhìn rất có sức sống.
Sống trong phủ này khiến nàng ngột ngạt.

Nàng chán ghét bộ mặt những người lấy cái gọi là đạo lý chèn ép nàng.

Vì vậy, nàng thường xuyên trốn đến núi Hoạ Mễ chơi.

Núi Hoạ Mễ rừng xanh bao phủ, lại ít người lui tới.

Trong lành và yên tĩnh rất hợp nàng, giúp nàng thấy vui vẻ thoải mái.
Hôm nay dưới bếp lại không để gì cho nàng ăn, nàng cũng không phản ứng gì.

Quay lưng bỏ đi.
Nàng chạy đến Hoạ Mễ, liền nhìn thấy một con gà rừng.

Nó thấy nàng thì bị doạ đập cánh bỏ chạy.

Nàng thuần thục chạy vòng tới đường phía trước rồi đứng im.

Con gà đi tới, nó nhận ra nàng nhưng lại không sợ như vừa nãy.

Dè chừng đi qua, liền bị nàng nhanh tay tóm được.
Nàng đem nó đi nướng, nơi này nàng đến nhiều lần đều không gặp con thú gì lớn, chỉ mấy loài động vật nhỏ.

Mà những con vật này không hấp dẫn bằng những con hổ con cọp.

Người ta thích săn chúng lấy da xẻ thịt, vậy mới bán được nhiều.

Còn ở đây chỉ có vào hái cỏ.
Con gà nướng lên vàng ươm, mùi thơm ngào ngạt.


Nàng thích thú ngồi đợi, bụng đói đến không muốn làm gì nữa.
Phía trên đỉnh núi đang có một đám người, đứng đầu là một nam nhân.

Bóng lưng cao ráo, mặc một bộ giáp mỏng đang chăm chú nhìn về hướng có một luồng khói bay lên.

Chàng ra lệnh cho những người kia ở yên để mình tới xem xét, làn khói nhỏ vậy ắt không phải một đoàn người.

Chàng đi tới đó, nhảy vọt lên một cái cây lớn quan sát.
Viên Liễu thấy gà đã chín bèn lấy những cái lá to đã rửa ở suối xếp thành một hình tròn.

Rồi nàng chạy lại để nhấc thanh tre xiên qua gà, muốn đặt nó vào trong.
Bên này người quan sát lộ mặt ra, khuôn mặt anh tuấn.

Chàng nhìn cô nương kia thắc mắc sao một cô nương nhỏ tuổi lại vào đây để nướng gà ăn.

Chàng nhìn một lúc, nhìn cả xung quanh nhưng không thấy ai nữa.
Viên Liễu bên này nhấc thanh tre xuống, nóng đến đỏ tay.

Nàng vừa rút thanh tre ra vừa phồng má thổi tay vì nóng.
Chàng thấy màn này, tự dưng thấy tiểu cô nương này rất ngốc.

Lót lá nhiều vậy sao không dùng một cái mà lót vào thanh tre rút ra.
Viên Liễu rút được thanh tre ra, liền gói lại rồi bê tới một phiến đá lớn đặt gà lên.

Rồi cũng trèo lên đó ngồi.

Lúc này nàng rút một cái lá ở dưới lên, lót tay bẻ một cái đùi.
Chàng thấy thế mới hiểu, nàng để lá để lót tay bẻ gà.

Nhưng vẫn chê nàng ngốc, vừa nhảy xuống định rời đi thì lại thấy một con thỏ.

Con thỏ thấy chàng thì cong đít chạy loạn.

Viên Liễu thấy động nhìn ra lại thấy chàng đang nhìn con thỏ.
Nàng nhảy xuống, chạy lại gần: " này? Ngươi đang bắt thỏ sao ".


Chàng thấy nàng đến cũng quay lại nhìn.

Cũng chỉ đành nhận.
Nàng thấy thỏ đã chạy đi mất, nhìn lại nam nhân trước mặt.

Nàng nghĩ chắc là binh lính đi tuần tra đói quá vào rừng săn bắt ăn giống nàng.

Nàng liền chỉ về hướng phiến đá: " lại đó ta cho ngươi một cái đùi, thỏ chạy mất rồi ngươi ăn tạm đùi gà đi ".

Nàng dẫn theo hắn tới, lấy một cái lá nữa bẻ nốt bên đùi kia.

Chàng cũng không từ chối: " đa tạ cô nương, không ngờ đi vào đây lại gặp người tốt ".

Nàng cười trừ, đưa đùi gà cho chàng:" giúp người, khi khác người giúp lại ".

Chàng cũng nhận lấy rồi cúi đầu: " Ta tên Vĩ Thành, có duyên gặp lại ".

Rồi chàng rời đi.
Viên Liễu cũng không nói gì, quay lại vui vẻ ăn.

Đối với nàng, giúp người là giúp mình.

Nàng không căm ghét tất cả mọi người.

Thấy hắn mặc giáp mỏng hẳn là lính của Bình quốc, người đi lính là người có công.

Vì vậy nàng mới giúp hắn..