Mới sáng sớm, trời còn chưa rõ trắng đen. Chỉ nhờ nhờ một màu xanh xám. Trong căn hộ màu trắng quen thuộc đã vang lên tiếng xả nước và tiếng lạch cạch của Thiên Anh. Hôm nay, nó phải dậy sớm hơn mọi khi vì “ai đó”. Tối hôm qua sau màn dạo quanh thị trường dạo quanh phố phường tìm trẻ lạc nó về đến nhà cũng đã muộn lắm rồi. Nếu hôm nay không phải là quyết tâm ngùn ngụt thì cũng chưa chắc là dậy được.
Sáng mùa thu, se se lạnh. Cái lạnh dịu ngọt chứ không gắt như những ngày đông. Dù trời lúc nào cũng nhập nhoạng âm u như sắp mưa nhưng Thiên Anh nghĩ với cái thời tiết mát mẻ pha chút sương lạnh này thì cũng vẫn tốt hơn là nắm nóng. Hơn nữa Flynn lại rất dễ bị dị ứng thời tiết, mỗi lần như thế hai má và chóp mũi nó lại đỏ ứng lên và kéo theo là cả ngày nó kêu ngứa. Nói chung là khổ. Nhưng may ra ông trời vẫn còn thương.
Từ căn hộ của Thiên Anh ra nhà Quân cũng mất đến hơn 20 phút nhưng hôm nay một vì đi sớm, hai vì đường vắng phóng nhanh nên cảm thấy chẳng mấy chốc mà đến nơi. Nó ngó xuống đồng hồ, còn 2p hơn một tý là đến 6 rưỡi.
“ Chết cha, đi nhanh còn kịp”
Nói xong Thiên Anh với nhanh cái túi và đóng sầm cửa ô tô lại, Chiếc váy bút chì quá gối khiến nó gặp khó khăn trong mỗi bước sải chân trong khi thang máy thì đang dần đóng lại. Nó khoác cái túi sách to đùng cả tài liệu của mẹ và áo khoác của con lên vai, tay kéo nhẹ váy lên quá gối, vừa bước vội vừa lên tiếng
- Khoan đã.
Nói xong một cái, như chỉ đợi một cánh tay đưa ra chặn cửa Thiên Anh cảm tưởng như mình “ đổ ập” vào thang máy. Hất lại mái tóc ngang vai đã không còn nề nếp nó lễ phép cúi mình với người phụ nữ mà theo nó đoán đã tuổi trung niên bên cạnh
- Cháu cảm ơn ạ
Nhưng …. Có lẽ có nhiều điều hơn một câu cảm ơn để nói, nhất là khi nó bỗng phát hiện ra người ấy, … là Bà Chi, mẹ Quân. Khuôn mặt quý phái của bà Chi bỗng trở nên cứng đờ, nét mày cũng không còn tự nhiên như trước. Có lẽ bà đã quá đỗi ngạc nhiên khi lại “ trùng phùng” với con dâu hụt trong hoàn cảnh này. Và đương nhiên, phía đối diện nó cũng chẳng khấm khá hơn là bao. Bên má nó lại thấy đau đau, cái tát trời giáng ngày nào của bà Chi trong viện lại hiện lên rõ mồn một trong đầu nó
Hoàng Thiên Anh, cô cảnh cáo cháu, cô ko cần biết cháu với Quân là gì nhưng Thuỳ An là con dâu cô và cô sẽ ko để ai làm hại đến con bé và cả cháu nội của cô nữa. Cháu nên biết điều đó.
Thật sự thì nó vẫn còn ấm ức và hậm hực về cái tát ấy. Nhưng mà … ko rõ trong đây có camera không chứ nếu chẳng may nó không kìm chế được mà nhảy dựng lên tát trả lại bà Chi một cái thi bên báo An Ninh lại có thêm bài mới về nạn hành hung người già mất. Thế nhưng có nói, cũng chẳng biết nói cái gì
- Cháu,… cháu… về rồi sao?- có từng đấy chữ nhưng bà Chi đã phải khó nhọc mãi mới phát âm được trọn câu
Nó, đương nhiên không còn là con bé “trẻ trâu” ngày xưa. Dù có giận dai nhưng mà cũng không đến nỗi là bất lịch sự, nó cũng rất bình tĩnh đáp lại
- Dạ, cũng mới được hơn tháng thôi ạ. Cháu xin lỗi vì không đến chào cô một tiếng.- Nó cười thân thiện, dù sao thì nó cũng là người nhìn thấy bộ dạng ấp úng của bà Chi, nói thật thì ko đẹp chút nào và nó thì chẳng muốn thế.
Sau câu nói đó, tưởng như câu chuyện sẽ kết thúc trong im lặng thì bỗng dưng bà Chi nhớ ra đây là khu nhà con trai bà ở, bỗng dưng câu chuyện trở nên có chiều sâu hơn hẳn
- Nhưng mà, cháu làm gì ở đây vào lúc sáng sớm thế này? Đây là nhà Minh Quân mà.
Và kèm theo đó là ánh mắt nghi ngờ theo kiểu “ tình cũ không rủ cũng tới” lại còn tới vào lúc sáng sớm thế này nữa chứ. Nó có thoáng chút giật mình khi nghĩ đến việc bà Chi nghĩ sai về mối quan hệ của nó và Quân. Lập tức Thiên Anh lên tiếng đính chính lại
- Dạ, cũng không có gì, cháu đi đón con trai.
- Con Trai.- Trong giây lát nó thấy bà Chi như vừa hét lên trong thang máy
Đúng lúc đấy, thang máy “ tinh” một cái rồi nhanh chóng mở ra. Từ tầng 15 nhìn ra, sương sớm vẫn còn đặc quánh lại mờ mịt. Chưa nhà nào có dấu hiệu bình minh nhưng trong hành lang đã vang lên tiếng trẻ con khóc ngặt nghẽo
- Dạ, thằng bé đấy ạ. – Nó vội vàng bước ra rồi chạy vội đến trước cửa.
Trong nhà, Flynn vừa chợp mắt tỉnh dậy. Việc đầu tiên của nó là dáo dác nhìn xung quanh và chỉ trong giây lát, nó bỗng chốc mếu máo. Quân vội vàng dỗ nó, định bế nó lên thì thằng bé cương quyết đẩy anh ra, cứ ưỡn ngược lên vừa khóc vừa đòi mẹ. Nó cứ liên mồm
- Mẹ đâu?
Quân nói thế nào cũng không chịu, càng nói càng khiến Flynn khóc to hơn. Thùy An bên phòng bên cũng chạy vội sang thì chỉ thấy thằng bé đang nước mắt ngắn nước mắt dài trong khi Quân đang bên cạnh thì luống cuống bấm bấm gì đó trong điện thoại. Bỗng dưng, chuông cửa reo lên.
Flynn vẫn không thôi khóc, tiếng chuông cửa cũng chẳng thể khiến nó ngưng lại được dù chỉ là một tích tắc. Nó nấc lên từng hồi. Thùy An ngán ngẩm lắc đầu, thở dài một tiếng rồi chạy ra mở cửa. Trong cuộc đời cô, ngày bất bình thường nhất là ngày hôm nay khi phải thức dậy với tiếng khóc của một đứa trẻ, nhưng đó có lẽ vẫn là bình thường chán so với những nhân vật đang đứng nơi đây. Mẹ Quân, và đặc biệt là người tên Hoàng Thiên Anh. Tim Thùy An bỗng nhiên như loạn mất một nhịp. Giống như một kẻ ác nhìn thấy chứng cứ vạch tội mình
- Mẹ, Hoàng Thie-ên Anh
Nó chỉ gật đầu chào cho có rồi chẳng cần biết chủ nhà có cho phép không thì đã lập tức bước vào trong nhà và phi thẳng vào phòng Quân. Bà Chi bên cạnh nhìn Thùy An với ánh mắt tức giận rồi lại kìm nén lại mà bước vào nhanh theo Thiên Anh. Đây không phải lần đầu tiên nó đến nhà Quân hơn nữa Flynn khóc rất to nên chẳng mất bao nhiêu thời gian, nó đã tìm được đến căn phòng ấy
- Thiên Anh.- vừa nhìn thấy nó ở cửa phòng, mắt Quân sáng lên như gặp vị cứu tinh rồi lại nhanh chóng tắt ngấp đi khi thấy bóng người thứ 2- Mẹ.
Thiên Anh thì không quan tâm lắm, nó bước vội đến chỗ Flynn rồi bế thằng bé lên. Flynn thấy mẹ thì như một con nhái bén con quắp cả chân cả tay ôm chặt vào người mẹ. Cu cậu vẫn rấm rứt khóc cứ như thể oan ức gì.
- Con nín ngay. Còn khóc. Thế là ai đã bỏ nhà ra đi ko thèm về với mẹ.- nó tuy gắt lên nhưng tay thì lại không ngừng vuốt lưng thằng bé
Flynn ra điều cũng sợ mẹ, chỉ còn nấc lên từng nhịp một cố gắng ghìm cơn khóc đang lúc cao trào lại.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Mặc dù đứng đó chứng kiến từ đầu nhưng bà Chi tuyệt đối không hiểu gì cả. Sự xuất hiện của nó, rồi cả đứa trẻ đáng yêu kia nữa
- Chuyện là ….
Quân đang định lên tiếng thì nó đã bế Flynn lại gần hơn
- Cũng không có gì, thằng bé cãi nhau với cháu xong thì vác balo bỏ nhà ra đi. Tại bố nó dạy hư thôi ạ. Ngày trước gần nhà ông nội nên vẫn hay bỏ sang đấy rồi sáng sớm lại khóc đòi ông đưa về với mẹ. lần này cũng không ngoại lệ. Thật sự thì xin lỗi đã làm phiền 2 người.- nó nhìn Quân rồi lại nhìn Thùy An đang đứng ngoài cửa.
Bà Chi quay sang Thùy An định bụng lấy hơi nói cái gì đó rồi lại thôi, bà chỉ ngậm ngùi quay ra vuốt má Flynn. Thằng bé vừa khóc, mắt vẫn còn ươn ướt, đỏ hoe trông không khác gì con thỏ bông. Bà lại nén một tiếng thở dài, nếu không phải vì chuyện tày đình đó có phải thằng bé này đã là cháu bà rồi không.
- Là con mẹ Thiên Anh sao?- Giọng bà như lạc đi.
Flynn tuy không khóc nữa nhưng vẫn còn ngái ngủ, bị người lạ đụng vào lập tức quay sang bám chặt cổ rồi ngả đầu vào vai mẹ
- Flynn, con chào bà đi
Thằng bé lý nhí trong cái miệng xinh xinh của nó
- Con chào bà.
Rồi lại ôm chặt, giấu mặt vào vai áo mẹ mà dụi dụi nước mắt như một con cún con.
Lúc này sau khi tiếng khóc đã ngưng bặt, Minh Quân mới nhớ ra sự xuất hiện một cách không được bình thường vào sáng sớm như thế này của mẹ, anh vội lên tiếng, trong lòng hơi bát an sợ rằng có chuyện gì không hay xảy ra với ba mình
- Mẹ, sao mẹ tới sớm thế? Ba có chuyện gì sao?
- À không
Bà Chi vội trả lời rồi thu ánh mắt luyến tiếc đang nhìn về phía Flynn lại, rồi bà như sực nhớ ra một điều gì đó, một điều gì đó quan trọng mà bà muốn nói nhưng lại đắn đo cứ giữ mãi trong cổ họng. Cuối cùng bà cũng chỉ nhìn những khuôn mặt quanh đây rồi lên tiếng
- Không, không có gì, mẹ định hỏi chuyện ông bác sĩ con nói, đã liên lạc được chưa?
- Chưa mẹ ạ.
Nó bên cạnh, chắp nối lại những sự kiện đang xảy ra trước mặt bỗng ngớ người ra
- Nhà mình có ai phải nằm viện sao ạ?
Bà Chi quay sang nhìn nó rồi lại chăm chăm nhìn vào Flynn, kể ra thì thằng bé có cái trán bướng giống Minh Quân ra phết
- Ừ, nhưng không có gì nghiêm trọng đâu, bố Quân đang nằm viện đợi xếp lịch mổ. Khó mỗi muốn mời trưởng khoa mổ cho nhưng còn khó.
Thiên Anh như chợt nhớ ra điều gì đó
- Có phải trưởng khoa khoa tim mạch bệnh viên thành phố không ạ, ông ấy người Đức?
Quân khẽ gật đầu. Nó khó nhọc đổi tay bế Flynn, thằng bé tuy không mũm mĩm lắm nhưng cũng làm nó mỏi hết cả một bên cánh tay
- À, ông ấy hơi khó tính một chút- rồi nó suy nghĩ một điều gì đó rất nhanh- nhưng vì anh đã giúp em trông Flynn nên em sẽ giúp anh.
- Giúp anh.- Quân định cười từ chối khéo, anh biết ông bác sĩ già này khó gặp đến mức nào vì thế càng không muốn nó vì anh mà phải vất vả, chưa kể còn vướng Flynn
Thiên anh đọc được điều ấy trong mắt Quân
- Không sao, anh đừng lo. Nếu em nhớ không nhầm thì ông ấy mới được mời về làm trưởng khoa ở đây mới có 2 năm, ngày trước ông ấy làm giáo sư bên Mĩ, đồng thời cũng là người hướng dẫn thực tập cho bố Flynn. May mắn cho anh là 2 người họ rất thân, ông ấy còn rất quý Flynn nữa, chỉ cần có nó, anh không sợ là không mời được ông ấy.
Quân không biết phải nói thế nào vì quả thật anh không muốn nghe về cuộc sống của nó chút nào, nhất là khi không có anh ở bên. Quân biết mình làm vậy thật ích kỉ nhưng anh vẫn là không thể tỏ ra mình là một người đàn ông bao dung nhất là tim anh cứ nhói đau từng hồi. Bà Chi dù có nuối tiếc nhưng cuối cùng thì cũng có 1 trong nhiều việc rắc rối thì cũng mừng ra mặt
- Được vậy thì cảm ơn cháu quá.
Nhưng Thiên Anh bây giờ không còn là Thiên Anh vô tâm, ngạo mạn ngày xưa nữa. Nó đủ tinh tế, trưởng thành của một phụ nữa 26 tuổi để nhìn ra một chút bất thường nơi Quân và ánh mắt đau đáu của Thùy An lặng nhìn phía sau. Nó biết cô ấy đang tổn thương đến từng nào. Nó cũng đã từng phải nhìn từ xa nụ cười của Quân giành cho Thùy An, nó biết sẽ không gì khó chịu và đau đớn bằng
- Vậy cháu sẽ liên lạc sớm với ông ấy và báo lại cho cô sớm. Cháu xin phép đưa thằng bé về nhà cho kịp giờ làm.
Rồi như sợ bị ai đó giữ chân, nó vội nhặt con cá sấu dưới chân, cầm đôi dép nhỏ rồi bước nhanh ra ngoài cửa. Hơi lạnh buổi sáng khiến Flynn hơi rùng mình. Nó mới sực nhớ ra là mang áo khoác nhưng chưa kịp khoác cho con.
Trời tờ mờ sáng, đường bắt đầu trở nên đông đúc hơn. Ai nấy túa ra đường và lao nhanh đến công sở.
Bà Chi ngồi lặng lẽ trong chiếc taxi đang đứng chờ đèn đỏ. Chưa bao giờ tâm trạng bà rối bời như hôm nay. Câu nói của cô y tá nọ lại một lần nữa lại vang lên trong đầu bà
Bà Huyền bên phòng sản cũng là cái loại đạo đức giả mà thôi. Chuyên môn đi cửa sau nhận tiền của người bệnh. Như cái đứa con gái gì tên Thùy An mà có bố chồng đang nằm khoa tim mạch chờ mổ ý, con bé ấy ăn chơi rồi phá thai không biết bao nhiêu lần đến nỗi y tá quen cả mặt, thế mà bà ấy vẫn nhận tiền rồi vào hùa với con bé ấy để lừa một thằng cha tử tế nhà giàu nào đó. Dào ôi, có chửa được nữa đâu mà sảy. Tiền cả thôi.
Thật sự trong giờ phút ấy hai đầu gối bà như nhũn ra, muốn khuỵu xuống. Thùy An, bố chồng nằm khoa tim mạch, sảy thai. Còn điều gì trùng hợp được nhiều hơn thế. Nhưng bà không phải là một phụ nữ quá yếu đuối đến nỗi ngã vật ra sàn mà ngất. Dù hơi khó khăn nhưng bà vẫn cố nán lại bệnh viện đến khi trời sáng để cốt suy nghĩ cho thấu đáo chuyện này. Nhưng cuối cùng càng nghĩ lại càng tức, vì thế mà trời mới tờ mờ sáng bà đã lao đến cửa nhà con trai, bụng bảo dạ phải tát cho con bé kia vài cái cho hả giận. Rồi bà cũng chợt nhó đến nó, đứa con gái đáng thương đã bị bà và cả con trai bà làm cho tổn thương đến cùng cực. Dằn vặt đã xé nát con tim bà nhưng dù có nghĩ thế nào bà cũng không ngờ lại gặp nó trong thang máy, trong căn hộ của con trai bà cùng với một hoàn cảnh hết sức ** le. “ Đến đón con”
Nhìn thằng bé kháu khỉnh Thiên Anh bế trên tay bà càng uất hận muốn xông lên mà ăn tưới nuốt sống kẻ mấy năm nay vẫn gọi mình là “ mẹ”. Nhưng không hiểu sao trong giây lát quyết định bà lại đuối lòng. Có phải ánh mắt Thùy An nhìn Thiên Anh lo sợ khiến bà thương tâm. Dù sao nó cũng đã chịu sống không danh phận lo lắng cho Minh Quân của bà suốt 7 năm. 7 năm đâu phải ngắn ngủi gì, nếu nó không yêu con bà thật lòng thì cũng đã bỏ đi rồi. Có thể quá khứ không quyết định nên con người hiện tại. Thiên Anh quay về với một đứa trẻ, chẳng khác gì nói thẳng với Quân rằng anh đã hết cơ hội, chuyện năm xưa càng không thể chắp vá. Vậy bà phanh phui sự thật ra để làm gì? Để con trai bà thêm đau đớn sao? Bà có thể làm được không? Phát hiện ra mình bị lừa dối, người con gái mình yêu giờ đã không thể quay lại, con trai bà sống sao? Thà rằng cứ giữ bí mật này đến cuối đời rồi cầu mong một ngày Minh Quân hồi tâm chuyển ý đón nhận tình cảm của Thùy An rồi viết nên một cuộc sống mới có lẽ là hơn.?
Rốt cuộc, bà nên chọn đường nào để trọn cả đôi đường.?