Hoa Dã Quỳ

Chương 49: Chương 49: HỌC SINH MỚI





Quân đưa nó về nhà. Nhưng cả buổi tối ngày hôm nay Thiên Anh cứ thấp thỏm ko yên. Sự xuất hiện của người có tên là Thuỳ An kia, rốt cuộc cô ta là ai. Lúc lên xe, nó yên lặng suốt chỉ để quan sát biểu hiện của Quân và hơn hết là cô gái có tên là Thuỳ An kia. Trong khi đó hai người họ lại chẳng hề quan tâm tới nó, cứ mặc nhiên anh anh em em với nhau suốt dọc đường, nếu ko phải nó lên tiếng thì chắc chắn Quân đã phóng vụt qua nhà nó mất rồi. Thiên Anh biết mình đang ghen nhưng lại giữ yên lặng. Phải, nó ko muốn làm loạn lên khi mà sự thật chưa rõ ràng.

Sáng
Bầu trời đông vẫn còn xám xịt
Hôm nay con bé dậy sớm hơn mọi khi làm mọi người ai cũng ngạc nhiên.Gì chứ, có việc quái gì đâu, chẳng qua là hôm qua ngủ ko ngon giấc thôi mà.
Bình thường bao giờ Quân đến thì nó mới ngóc đầu dậy, có nghĩa anh luôn là người đợi nó, ấy vậy mà hôm nay, nó đang phải vêu mỏ lên đợi anh đến đón đây. Không biết có ngủ quên ko nữa, chắc là ko vì Quân là con người của Đảng. Nó cứ đứng ngoài cổng rít điện thoại ra rồi lại nhét vào. Nó muốn gọi nhưng lại sợ anh đi trên đường nghe điện thoại nguy hiểm nên cố gắng đứng trong cái giá lạnh mà đợi.
“ Hay là trên đường đến đây gặp chuyện”
Nó bất giác nghĩ mà rùng mình nhưng đúng lúc đang định gọi cho Quân thì thấy xe anh xịch đến, nhưng không phải bằng đường mà hàng ngày anh vẫn đến. Anh vừa đi đâu sao?
Thiên Anh thở phù nhẹ nhõm vì tình huống xấu con bé nghĩ đến không xảy ra. Nhìn đồng hồ cũng ko còn sớm nữa, con bé nhanh chóng mở cửa xe nhưng chưa kịp chạm vào cánh cửa thì đã thấy một khuôn mặt quen thuộc ló ra. Thuỳ An

- Xin lỗi em, Thiên Anh. Chị quên mất lại ngồi ghế trước của em. Phiền em ra sau nhá.
Bây giờ thì nó đã hiểu. Hoá ra anh đến muộn là vì đón Thuỳ An.Nó nhìn Quân, anh đang cười với nó và khoát tay dục nó lên xe. Nó biết chuyện này ko dừng lại ở đó, nó biết sự xuất hiện của Thuỳ An sẽ còn làm nó khốn khổ nhiều nhưng không còn cách nào khác, nó lầm lũi lên xe dù trong lòng chẳng thoải mái gì.
Con đường đến trường bỗng dài ra một cách vô duyên mà nó chẳng hiểu tại sao. Thuỳ An hỏi nó rất nhiều nhưng nó trả lời rất ít. Nó biết, chị ấy là một người hướng ngoại, vui vẻ, hoạt bát, chỉ có điều, …. Con bé ko hoà hợp được mà thôi.Trong khi đó, trái với nó, Quân có vẻ rất hợp với cô gái này.
- OMG! Young girls của Bruno Mars.
Thuỳ An hét lên phấn khích khi nghe Quân huýt sáo một giai điệu gì đó.
- Em cũng biết sao?
- Vâng, biết qua loa thôi, chỉ là nghe đi nghe lại 1 album ko chán, lúc nào cũng lải nhải hát theo và theo dõi mọi tin tức về người đó.- Cô ấy say sưa nói với Quân
Anh trầm tư
- Vậy sao? Khá giống anh rồi đấy
Và hai người phá lên cười trong khi nó còn ngơ ngác ở đằng sau.

Thiên Anh đến lớp trong tâm trạng ko sáng hơn được. Một phần vì hôm nay dạy sớm ko quen, một phần vì tối qua ngủ ko được và nhiều phần vì Minh Quân và Thuỳ An.
“ Hay là hỏi anh ấy”
Nó gục mặt xuống bàn và tự hỏi rồi lại tự mình lắc đầu. Nó sợ câu trả lời của Quân.
- Thuỳ An là người yêu cũ của anh em ạ
Lại lắc đầu và tự loại bỏ đi sự tưởng tượng đó.
“ Nhưng nếu là thật thì sao. Tình cũ ko rủ cũng đến mà”

Những câu nói, những câu hỏi cứ quẩn quay và xoay mòng mòng trí óc của nó cho đến khi tiếng gõ thước của cô chủ nhiệm vang lên làm nó sực tỉnh và ngay ngắn ngồi lại
- Các em trật tự, hôm nay lớp ta có học sinh mới.
Nó thấy lạ, sắp hết năm học rồi còn chuyển về làm gì ko biết nên cũng ngẩng đầu lên ngó nghiêng và “ Đoàng”.
Thuỳ An xuất hiện ở cửa lớp. Con bé cứ ngỡ mình nhầm, sáng nay hình như Quân cũng có đề cập đến việc Thuỳ An sẽ học tại trường này nhưng nó nhớ là Thuỳ An hơn nó 1 tuổi nên dù có học thì cũng phải học chung với Hoài Phương chứ, sao lại ở đây?
- Bạn Thuỳ An đây hơn các em 1 tuổi nhưng vì nguyện vọng của gia đình và bản thân, Thuỳ An học lại một năm.- tiếng cô chủ nhiệm vang lên giải thích mọi thắc mắc trong đầu nó.
- Chào các bạn, Mình là Thuỳ An, mặc dù hơn mọi người 1 tuổi nhưng nếu thích thì cứ gọi mình là em cho nó trẻ cũng được. Cảm ơn mọi người
Nó gục xuống bàn trong khi mọi người còn đang vui tươi đón thành viên mới. Thuỳ An, rốt cuộc cô ta là ai và tại sao cứ phải bám dính vào mọi mặt của nó thế ko biết.

Giờ ra chơi
Cuối cùng con bé cũng đợi được đến khoảng khắc này. Nhân lúc Thuỳ An đang còn bận làm quen làm thân với mấy người ở lớp thì nó nhanh chóng lẻn xuống căn tin với mong muốn tách khỏi chị ta được một chút. Nhưng mới bước chân vào đến căn tin thì nó đã nhìn thấy đám người Long, Tuấn và Phong đang cùng Hoài Phương và cả Quân ngồi uống nước ở một góc, bỗng nhiên 3 con người kia đứng dậy, mặt mày hớn ha hớn hở nhìn về phía nó hết cười rồi vẫy tay.
“ Hơ, điên à? Mấy bọn người này trúng gió à”
Nếu bạn gặp một người mà mình gọi là Quỷ cái thì bạn có bao giờ hớn hở như thế ko? Đương nhiên là ko rồi và nếu theo lô gic ấy thì bọn người kia ko thê nào là đang vẫy nó. Con bé quay lại.
“ S-h-i-t. Chết tiệt thật, lại là cái đuôi Thuỳ An”

- Người đẹp, thời gian qua đi đâu vậy, lúc Quân nói, anh lại tưởng nó nói đùa.- Phong chưa bao giờ nhẹ nhàng như thế với nó
- Đây, em ngồi đây.- bình thường nó cũng phải chiến đấu toát mồ hôi với Long để tranh được cái ghế gần cửa sổ.
Và thế là dù không muốn nhưng nó vẫn phải ngồi xuống cái nơi mà nó chắc chắn ko thuộc về. Trong khi ấy mọi người đều cười nói rôm rả. Nó chỉ ngồi lặng ngắm những cử chỉ của họ. Thật sự họ có cảm nhận được sự có mặt của nó ko? Quân có thấy ko? Họ chỉ ngồi đó nói những chuyện nó ko hiểu, làm những chuyện nó không bao giờ làm. Đôi lúc nó nghĩ dù mình có đứng dậy bỏ đi thì chắc cũng chẳng ai để ý
- Em ……..
- Em sẽ ở lại lâu dài đúng ko?- Tiếng Tuấn vang lên át đi tiếng của nó, và sau đó họ lại xoay quanh câu chuyện Thuỳ An sẽ ở đây bao lâu cho đến khi ngoảnh lại thì Quân đã ko thấy bóng nó từ bao giờ.
Phải. nó đã đúng. Dù bản thân có đứng lên thì cũng chẳng ai biết được. Có thể là nó ích kỉ, chỉ muốn mình là trung tâm nhưng thì sao chứ. Bản thân nó muốn thế. Chẳng nhẽ mong muốn mình được người mình yêu coi là trung tâm lại khó khăn và xa vời đến thế sao. Nó không quen sự thay đổi này, nó không thích kẻ mới đến.
Bỗng nhiên đang không biết phải bộc bạch mọi sự bức bối này ở đâu thì bỗng nhiên nó thấy điện thoại rung. Một tin nhắn mới đến và nó đến từ một người lâu nay nó đã không nhìn thấy.
Anh về rồi nhá.
Trong đầu nó vang lên một hình bóng và cũng ko hiểu sao lại loé lên một hy vọng.Cho dù là mong manh. “ Lạc Thiên”