Hoa Dã Quỳ

Chương 42: Chương 42: BIỂN ĐÊM





Người ta nói âm nhạc có thể thay đổi hay chí ít là tác động đến cảm xúc của người nghe. Có nghĩa là bạn có thể thấy vui hoặc buồn tuỳ theo tiết tấu của bài nhạc. Về mặt lý thuyết thì là vậy nhưng có bao giờ bạn rơi vào hoàn cảnh tai nghe nhạc sàn mà mặt mũi và tâm trạng vẫn buồn rười rượt chưa? Không biết mọi người ngoài kia thế nào nhưng chính xác là Thiên Anh đang rơi vào cái thảm cảnh đó. Trong list danh sách của nó hầu hết đều là các bài nhạc sàn tiết tấu nhanh và mạnh, ngày trước mỗi lần gặp chuyện hay có điều gì ko vui, ko muốn nghe, ko muốn nhắc tới nó vẫn hay đeo tai phone, lúc đó cách này cũng khá hiệu nghiệm nhưng theo thời gian, phương pháp này cũng ko còn có thể giúp được nó. Thậm chí là càng ngày nó càng thấy sợ chốn đông người, sợ ngay cả ánh sáng. Cũng giống như trong căn phòng này, lúc nào cũng kéo chặt rèm và chỉ le lói ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn chùm cạnh giường ngủ, nó ít khi bật điện phòng chỉ vì cảm giác nhờ nhờ ko rõ sáng tối nayd giúp nó tách mình ra khỏi thế giới hiện tại và bước vào thế giới riêng của mình, một thế giới ko có ngày đêm, lúc nào cũng chỉ có một màu loang lổ ko rõ sáng tối. Nó ước một ai đó có thể giúp bước ra khỏi thế giới này biết bao. Và cái ngày nó nhận lời Minh Quân, có lẽ nó cũng đã tự nhen ình một hy vọng, hy vọng anh là người đó.
Nhìn đồng hồ, Mới có hơn 8h tối. Phải còn khá sớm, còn khá sớm ột kẻ vô công dồi nghề như nó. Xem nào, mai mặc dù là thứ hai nhưng vì ở trường còn đang diễn ra ngày hội thể thao và đối với thành phần học sinh ko phải trong đội thi đấu, cũng ko trong đội cổ vũ càng không nằm trong nhóm khán giả như nó thì nghỉ ở nhà là chuyện đương nhiên. Ôh, phải làm gì cho qua quãng thời gian này đây.
♫….♪♪…♪♫……©…..♫….♪♪…♪♫……
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nó uể oải quay lại nhìn vật thể đang bừng sáng và rung bần bật sau lưng. Một dòng chữ chạy qua. GIÁN ĐEN
- Gì ko?- nó nói với cái giọng ko chào đón cho lắm
- Này, em nói cho nó mềm giọng lại được ko, làm gì có chuyện gắt lên với người yêu như vậy.- Đầu giây bên kia lập tức phản ứng
Môi nó cong lên một đường ngạo nghễ, con bé lẩm bẩm cái gì đó ko rõ lời rồi cũng nhanh chóng trở lại câu chuyện
- vậy có gì ko? Anh yêu. Sáng nay gặp nhau cả buổi chưa chán à, mới có tí mà đã gọi rồi.
Đầu giây bên kia vang lên một tiếng cười hài lòng
- Không có gì, chỉ là anh nhớ tình yêu của anh thôi
- Thôi đi, nghe kinh quá à?- nó quát lên
Lại một tiếng cười lanh lảnh phát ra từ điện thoại

- Thôi ko đùa nữa, anh đang ở trước cửa nhà em. Xuống đi.
Thiên Anh khựng lại, suy nghĩ một lúc suy xét mọi khả năng xảy ra rồi bước nhanh ra ban công, ngó xuống cổng. Nơi ấy, quả thật có 1 chiếc xe ô tô đen cùng một thanh niên mà nó vừa gọi là anh yêu đang đứng vẫy vẫy nó. Minh Quân
- Định đi đâu sao?- nó đi vào trong phòng và lại áp điện thoại vào tai
- Cứ xuống đi rồi biết.- Quân vẫn cứ úp úp mở mở
- Lắm chuyện, đợi một tí.
Mặc dù thái độ có vẻ ko hân hoan lắm nhưng bản thân lại chuẩn bị rất nhanh. Đặt princess lên giường, quây chăn vào cho nó rồi lấy thêm chiếc áo khoác mỏng con bé nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Nhìn qua phòng Thiên Ân, anh vẫn còn chăm chú nói chuyện điện thoại với ai đó, chắc là người trong công ty. Ba nó và bà Ngọc thì đang mải mê xem tivi trong phòng, Hoài Phương thì đang lúi húi gấp quần áo và làm gì gì đó như là băng zôn cổ vũ cho lớp. Vẫn biết là ra khỏi nhà thì phải báo ọi người một tiếng nhưng trong hoàn cảnh này nó ko biết phải nói cho ai. Mỗi người một việc, thôi thì có gì thì sẽ gọi điện thoại sau. Nghĩ vậy, nó lặng lẽ bước xuống tầng dưới.

Sóng,
Ì oạp vỗ vào bờ
Những con sóng bạc đầu nối đuôi nhau
Xa xa…..
Ánh sáng le lói từ chiếc đèn bão của những ngư dân


Sau một tiếng ê ẩm lưng và hông trên xe, cuối cùng Thiên Anh và Minh Quân đang có mặt trước biển.Nó ko nghĩ Minh Quân sẽ đưa mình đến đây và cũng ko thể đoán được mục đích của việc này.
- Anh lôi em, một người sắp đi ngủ, chỉ để ra đây
Không trả lời, cũng ko thanh minh ngay, Minh Quân chỉ nhìn nó cười rồi lôi tuột nó xuống xe. Một làn không khí đậm hương muối biển lan khắp không gian quanh đó
- Ngắm biển về đêm, không phải lãn mạn lắm sao.có cô gái nào ko thích chứ
Cười khẩy một cái, nó đứng dựa người vào mũi xe
- Bạn gái cũ của anh thích thế à?
Minh Quân ko nói gì, anh cũng chỉ nhìn xa xa, khoé miệng bất giác cười nhạt một tiếng
- Có lẽ vậy. mà em ko thích sao? Những con sóng của biển đêm, chúng rất tuyệt mà. Tự do và phiêu lãng, như … Cô ấy từng nói thế.
Nó im lặng nhìn ra xa
- Tự do và Phiêu lãng. Có vẻ anh đã rất yêu người đó và có lẽ vẫn còn yêu. Em mong mình ko phải là vật thay thế
- Ko phải vậy …….- Minh Quân vội giải thích nhưng anh chưa kịp nói hết câu, nó đã cất tiếng

- Ko phải thì tốt, Bởi nếu anh coi em là một vật thay thế thì chắc em sẽ là một vật thay thế tồi.- ngừng một lúc chờ cho ko gian lắng xuống, giọng nó lại cất lên đều đều- Đối với em, biển đêm ko đẹp, ko mơ mộng như thế. Những con sóng kia ….là những linh hồn. Đã có bao nhiêu người đã bỏ mạng dưới biển cơ chứ. Người lên thuyền đi tìm sự giàu sang, kẻ vì ham thích phiêu lưu. Nhưng có bao nhiêu người trỏ về được. Cuộc sống của họ, giống như một cuốn sách bị biển đêm xé tan từng trang rồi ném vương *** trên mặt biển. Và rồi từng đợt sóng cứ nhấn chìm, cứ cuốn trôi. Cuối cùng, kẻ nằm trong bụng cá, người va trán vào đá ngầm rồi lặng im mãi mãi dưới lớp dong rêu. Đêm đêm gửi lòng mình vào những con sóng đem lời từ biệt gia đình vào đất liền. Cuộc đời lắm cái bất thường, ai biết được ngày mai sẽ ra sao. Và biển đêm, chỉ càng làm cho cái vô thường, vạn biến ấy thêm mênh mông thôi, có gì đẹp đẽ chứ.
Bên cạnh, Quân ngạc nhiên nhìn sang nó. Anh không nghĩ một người như nó, một người mà đám bạn anh hay ngấm ngầm gọi là quỷ cái, một người hay chọc ngoáy thậm chí lấy nỗi đau của người khác làm trò đùa hay vân vân và vân vân, lại có thể có một được suy nghĩ như vậy. Đúng là khác, rất khác, nó so với người ấy, hoàn toàn là khác nhau.
Biển đêm, Quân cũng chưa từng nhìn nó dưới góc độ như vậy. Mọi người, trong đó bao gồm cả anh, chỉ đến với biển đêm như một công thức cho cuộc tình lãng mạn rồi đứng đó, nhìn ra xa, nói lặp đi lặp lại những điều mọi đôi tình nhân đã và sẽ nói. Nhưng nó khác, phải, ngay từ đầu chạm mặt, gặp nhau hay như bây giờ là yêu nhau, nó vẫn một mình một phách như vậy, ko lẫn với ai, ko giống ai. Mọi người đối với nó chỉ có thể nói về chứ không thể so sánh. Giống như bản chất đã thế, sinh ra là để toả sáng giữa chốn đông người.
- Minh Quân.
Đột nhiên nó gọi giật giọng làm anh bừng tỉnh khỏi những suy tư. Ngay khi còn mơ mơ mộng mộng trở về với trần gian thì nó đã khoác vai anh, lôi điện thoại ra và một ánh đèn chớp nhoáng loé lên. Mặt Quân vẫn cứ nghệt ra. Nó buông tay rồi xem lại thành quả của mình
- Hờ hờ, mặt anh ngố quá.
Quân với tay cướp lấy điện thoại của nó nhưng nó đã nhanh tay hơn một bước, rụt lại và dấu sau lưng
- Anh tưởng em ko thích cơ mà. – Quân đánh lạc hướng nó để cướp lại chiếc điện thoại.
Nhưng có vẻ con bé khá tỉnh đòn
- Không thích thì vẫn không thích. Nhưng đã mất công ngồi gần tiếng đồng hồ để đến đây, chí ít cũng phải thu được thành quả gì chứ.
Nói xong nó nhanh chóng đút điện thoại vào túi áo và kéo khoá cái xoẹt
- Hình như gần đây có một cửa hàng tạp hoá, em đói, anh đi mua chút đồ ăn gì đi. Em đợi trong xe.
Minh Quân biết mình ko thể làm gì được với nó đành âm thầm chịu đựng trả thù sau, nhún vai một cái rồi bước lại phía con đường còn sáng đèn ngoài đó.


Biển về đêm
Lạnh lẽo và ồn ào tiếng sóng
Mặt trăng cheo leo trên màn đen, đọng lại những vì sao
Quân mở cửa xe bước vào với túi đồ ăn vàng choé trên tay. Đang định hỏi nó muốn ăn thứ gì thì chỉ thấy một sự im lặng đến đáng ngờ. Quay sang. Nó đã ngủ từ lúc nào. Không phải chứ, anh vừa mới đi có một chút thôi mà. À nhưng mà cũng ko sao. Đúng là trời đã giúp ta rồi. Đây ko phải cơ hội hoàn hảo để lấy lại bức ảnh vừa rồi sao?
Quân nở một nụ cười ma mãnh rồi nhẹ nhàng luồn tay vào túi áo nó, kéo khoá rồi lôi chiếc điện thoại ra.
“ May quá, ko dùng mật khẩu”
Anh hí hửng vào phần thư mục. Bức ảnh vừa rồi mau chóng hiện ra. Nó nói đúng, mặt anh quả là ngố thật. Cái này mà phát tán trên giang hồ thì đào sâu 3 tấc đất cũng ko hết mất mặt, chẳng khác nào là “dìm hàng” cả. Tình hình là xoá, phải xoá thôi.
Nghĩ là làm, Quân hí hửng di chuyển ngón tay lên biểu tượng thùng rác. Màn hình hiện lên dòng chữ: Delete this photo? Yes or No.
Nhưng không hiểu sao, Quân lưỡng lự và rồi cuối cùng, anh ấn vào chữ “ No”. Nhìn nó khẽ cười, anh lại len lén đút điện thoại trở lại túi áo nó sau khi đã gửi đa phương tiện vào máy mình. Nhưng mà khoan đã, cái gì kia.
“ Gián đen sao?”
Quân lườm yêu nó một cái rồi hí hoáy cái gì đó. Chiếc điện thoại lại nằm im trong chỗ cũ.
Nói thế nào nhỉ, dù cái vẻ mặt anh hơi ngố nhưng đây là tấm ảnh đầu tiên và cũng là duy nhất mà nó cười tươi, quan trọng hơn cả là cười tươi khi bên anh kể từ lúc anh và nó gặp nhau. Xoá đi, ko phải rất đáng tiếc sao?
Anh khẽ đắp cho nó chiếc áo khoác của mình rồi cũng nắm chặt tay nó nhắm mắt lại. anh và nó. Liệu sẽ đi được đến đâu?