Hoa Dã Quỳ

Chương 38: Chương 38: PARTY (2)





Phòng họp trên tầng thượng hôm nay không còn vẻ uy nghi với những bộ bàn ghế cứng nhắc nữa. Thay vào đó là những chiếc bàn tròn được trải khăn ren cùng những lọ hoa sặc sỡ màu sắc được phối kết hợp vô cùng ăn ý theo một tông chủ đạo nhất định.

Bên ngoài, Thiên Anh khó chịu khoác tay Minh Quân tiến vào. Chuyện khoác tay khoác chân này quả thật là ngoài ý muốn. Nếu không phải anh cứ nhất thiết kéo nó sát sàn sạt vào người mình rồi khoá tay nó thì còn lâu, chắc chắn sau vụ hôn hít vừa rồi thì nó phải đi cách Quân 3 mét là ít. Cánh cửa vừa bật mở một thế giới khác đã hiện ra trước mắt với những bộ vest, những chiếc váy diêm dúa đắt tiền. Mùi phấn son cùng với nước hoa sực lên xộc thẳng vào khứu giác Thiên Anh làm nó nhanh chóng đưa tay che mũi điều hoà lại hơi thở. Nếu không phải ở nhà không có việc gì làm thì đừng hòng nó vác mặt đến đây. Nó không thích những bữa tiệc đậm chất chính trị làm ăn này, nó giả tạo và gò bó thế nào ý.
- Sao thế, ko thích à?- Quân nhanh chóng nhận ra thái độ kì lạ của nó
- Không, tiệc của mấy ông già, thích thú gì?- vừa nói nó vừa nhân lúc Quân lơ là rút tay ra khỏi anh, tiến lại cái bàn gần nhất nhấp một ngụm lớn Champagne
Thực ra nói là tiệc của mấy ông già thì cũng không đúng, quanh đây cũng có kha khá những thanh niên ưu tú của thành phố mà theo nó dự đoán là có 2 loại. 1 loại là mấy tên công tử thích tiệc tùng. Loại 2 là những chàng tài cao học rộng thăng tiến nhanh. Và xét về tương quan lực lượng thì có vẻ loại 1 đang chiếm ưu thế.
Quân không nói gì cũng lặng lẽ đứng cạnh nó nhấp một ngụm rượu. Ánh mắt anh lượt qua một lần nó. Hôm nay, có vẻ con bé ăn mặc quá là bình thường so với suy đoán của anh. Ban đầu khi nó nói anh đợi nó đi chuẩn bị Quân đã nghĩ phải mất hàng giờ đồng hồ nhưng không, mới có 20p nếu không tính nụ hôn kia thì hai người đã có thể bước ra khỏi nhà. Mấy quý bà và các vị tiểu thư trong căn phòng này ai nấy cũng thướt tha váy áo, xúng xính trang sức vòng vèo trong khi con bé chỉ đơn giản với một chiếc váy xuông màu kem trên đầu gối, lửng tay, không chiết eo, không cắt cúp, không thắt nơ. Trên nền trắng đó không có gì ngoài một chiếc vòng cổ đa sắc nhưng được kết hợp khá ăn ý với tông pastel của chiếc váy. Thậm chí nó cũng không làm tóc cầu kì gì, chỉ là búi lỏng cùng với một chiếc bờm đính đá, đôi hoa tai to bản cầu kì trông có vẻ nặng nề nhưng khi nhìn tổng thể tất cả thì lại vô cùng độc đáo, làm tôn lên khuôn mặt hơi kiêu của người mặc. Không giống như mọi người, Quân đã thấy nó trang điểm, ngoài dặm lại phấn, chuốt mi và tô thêm chút son thì không gì cả. Điều này khiến nó vẫn giữ được cái vẻ trẻ trung, nhẹ nhàng thường ngày. Nhìn qua có vẻ như con bé khá yếu thế trong bữa tiệc này hôm nay nhưng ngược lại. Giống như một bông hồng trắng mọc giữa rừng hoa đỏ, nó vẫn nổi bật một cách bất ngờ. Điều đó khiến Quân nghi hoặc, liệu chuyện này nằm trong tính toán của nó. Cũng có thể lắm, trong cái đầu kia ai biết được là có chuyện gì?
Nhưng kể ra hai người đứng đây suy nghĩ linh tinh cũng khá lâu mà vẫn chưa thấy đám người của Long, Tuấn, Phong và Hoài Phương đâu? Đấy lại còn cả bà Ngọc nữa chứ. Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi mà chẳng thấy ai cả là sao?
“ Hay tại đến sớm quá”
Quân không nghĩ linh tinh nữa, anh lôi điện thoại ra gọi điện nhưng chưa thấy ai bắt máy thì anh đã thấy nó buông ly rượu xuống và đi ra ngoài. Vội vàng tắt máy và đuổi theo nó

- Em đi đâu đó?
Nó khó chịu nhìn anh rồi cũng trả lời
- Thưa mẹ, con ra ngoài hít khí trời.

Quả thật bước ra ngoài hành lang mới thấy thế nào là cuộc sống. Vì đây là tầng cao nhất của toà nhà nên không khí cũng thoáng đãng hẳn, không ồn ào và ô nhiễm như dưới đất. Quân chỉ lẳng lặng bước theo nó bên cạnh, đếm từng nhịp gót giầy nện xuống mặt đất. Từ xa xa, Thiên Anh nhìn thấy có một đám người, Một cô gái mặc chiếc đầm đỏ thướt tha cùng với một quý bà trong bộ đầm thiên thanh quý phái, bên cạnh là 3 chàng trai khá ưu tú.
- Hoài Phương, bác NGọc.- Quân vẫy tay chào mọi người trong khi nó vẫn y nguyên cái thái độ không gì cả
- Chào em.- Long có vẻ phấn khởi cười với nó.
Nhưng không, con bé chỉ gật nhẹ rồi quay mặt đi giả bộ nhìn ngó lung tung khiến anh quê gần chết.
“ Đồ quỷ cái”
Đó là câu nói quen thuộc mỗi khi Long gặp nó. Nhưng quả thật bây giờ nó mới để ý, công nhận là Hoài Phương hôm nay rất đẹp. Dù nó không thích màu đỏ cho lắm nhưng có vẻ, màu đó khá hợp với làn da trắng của Hoài Phương.
- Thế nào hôm nay, con thấy bác Ngọc của con đẹp chứ.- bà Ngọc tươi cười hỏi trêu Quân.

Nhưng Minh Quân chưa kịp đáp lại thì một giọng điệu chua chát vang lên.
- Gớm, đẹp đẽ gì. Từ ví trí thư kí mà leo lên được ghế phu nhân chủ tịch thì người ta phải gọi là mồi chài giỏi mới đúng.- một phu nhân với thân hình đẫy đà, khuôn mặt bóng nhẫy phấn son và nồng nằng mùi nước hoa rẻ tiền đang khoác tay một cô gái cũng loè loẹt không kém đang tiến lại gần. Vừa đi, miệng bà ta vừa ngoạc ra, không nói cũng thừa biết mũi nhọn đang chĩa vào ai.
- Phải đó mẹ, chủ tịch Hoàng đúng là không hiểu sao lại nhận cái loại con hoang kia là con nữa không biết. Chắc cũng là loại giỏi mồi chài như mẹ cô ta thôi.- như sợ câu chuyện chưa đủ mặn mà, cô con gái đó còn õng ẹo thêm vào vài câu. Mắt cô ta quắc lên khi nhìn Hoài Phương nhưng lại rất đỗi “dịu dàng” khi nhìn đám nam nhân bên cạnh. Thật không hiểu cô ả đang nói Hoài Phương hay nói mẹ con mình
Còn về phần bà Ngọc và Hoài Phương, đương nhiên họ chẳng thể làm gì ngoài im lặng. Dù sao 2 con người ấy cũng là khách của Hoàng gia hôm nay, dù thế nào cũng phải nín nhịn không thể thất lễ. Còn những người như Quân, Phong, Tuấn hay Long, họ lại càng không thể làm gì. Dù sao cũng là thân phận nam nhi, đâu thể đứng đây cãi tay đôi với mẹ con nhà đấy, càng không thể nhào lên đánh đấm gì được. Nhưng không phải tất cả đều bó tay. Ngay khi câu nói mỉa mai lúc đầu vang lên, đã có một nụ cười khá là đắc ý trên môi ai đó và ngay khi Quân định lên tiếng bảo vệ bà Ngọc và Hoài Phương, người đó đã nhanh hơn một bước
“ Chát”
“ Chát”
Cả hai mẹ con “tắc kè” ôm mặt, vừa đau, vừa tức quắc mắt lên nhìn kẻ to gan vừa rồi.
- Từ bao giờ người nhà họ Hoàng chúng tôi lại phải nghe hai mẹ con Phu nhân nhà Lí tổng dạy đời vậy? Có phải đã chán làm ăn định chuyển sang làm loạn không vậy?
Nó vừa nói vừa phủi tay đi vòng vòng quanh 2 con người ấy đắc ý trêu ngươi họ. Mọi người, ai nấy đều ngạc nhiên trước 2 cái tát vừa rồi nên dán chặt mắt vào từng nhịp bước của con bé. Lí phu nhân sa sầm mặt mũi vì cái tát vừa rồi nên vẫn chưa ý thức được mình đã đụng phải ai, vẫn muốn bật dậy đánh trả nhưng ngay lập tức nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc bỗng nhiên thay đổi nét mặt, xum xoe thấy lạ
- Ô, Thiên Anh tiểu thư. Cô về nước khi nào vậy? Đương nhiên là tôi không dám góp ý chuyện nhà họ Hoàng nhưng chẳng qua là thấy bất công cho cô thôi, cô nhìn đứa con hoang này xem/- vừa nói tay bà ta chỉ về phía Hoài Phương đang đứng cúi mặt từ nãy đến giờ

Nhưng đúng lúc đó, một hành động mà không ai nghĩ tới đã diễn ra. Nó kéo tuột Hoài Phương lên trước mặt, một tay nó khoác lên vai cô
- Sao, bà có ý kiến đóng góp gì về chị gái tôi sao?
Và hiển nhiên, điêu phụ kia đâu dám làm gì, vội vàng giằng tay con gái rối rít xin lỗi rồi chuồn thẳng vào hậu trường để lại nơi đây, hàng 4,5 con người đang trố mắt nhìn nó như thể muốn hỏi “ Quỷ cái vừa nói câu quỷ cái đúng ko”. Nhưng nó không quan tâm. Khuôn mặt thích thú hỏi Minh Quân
- Anh có xem Pokemon ko?
Quân gật đầu trong vô thức. Nó lại tiếp
- 2 mẹ con nhà đó, thêm con mèo nữa là thành nhóm R rồi.
Sau đó là một tràng cười sảng khoái
- Lâu lâu mới có dịp ra tay, thoải mái quá
Rồi tung tăng tiến vào bữa tiệc

Chủ tịch Hoàng vẫn uy nghiêm dõng dạc trên khán đài và phía bên dưới vẫn là một đám người rất có thành ý lắng nghe, cứ như thể họ nuốt từng lời của ông ấy vậy. Bên cạnh lọ hoa lớn, Hoài Phương đứng lặng im cùng Phong, chốc chốc lại đưa mắt nhìn sang nó đang đứng cách cô chỉ vài viên gạch, bên tai, câu nói vừa rồi của con bé vẫn còn văng vẳng bên cạnh. Thật sự, đó là một điều vô cùng bất ngờ. Hoài Phương chưa bao giờ và không bao giờ nghĩ sẽ có ngày Thiên Anh nói ra câu nói đó. Hơn nữa, con bé lại đứng ra bảo vệ mẹ con cô, đây có phải là điều kì diệu của cuộc sống chăng?


Trong khi ấy, Thiên Anh vẫn còn đang gà gật, ngáp ngắn ngáp dài đứng cạnh Minh Quân.
“ Đùa, bài diễn văn của ông già dài kinh khủng”
Nhưng nhanh chóng, Thiên Ân phía đối diện đã nhìn thấy. Anh lườm yêu nó một cái khiến con bé phải chỉnh lại tư thế, giả vờ như là đang chú ý lắng nghe lắm mà thực chất nó vốn chẳng hiểu ba nó đang ê a cái gì. Và rồi cuối cùng, tiếng nắp champagne vang lên khai tiệc cùng tiếng nhạc du dương đã như cứu cánh cho nó. Con bé lập tức lấy lại tinh thần và tiến về phía bàn ăn thì đã bị Quân chụp lại
- Gì vậy mẹ trẻ.- nó dãy nảy lên
- Nhảy với anh.
Con bé ngẩn mặt ra. Mấy phút trước nó còn tưởng có chuyện gì quan trọng nhưng giờ thì có lẽ, à không, chắc chắn không phải.
- Không, anh đi tìm ba tôi mà nhảy với ông ấy ý. Tôi ko có hứng, muốn đi ăn.
Nhưng ngay từ khi con bé chưa mở miệng thì Quân đã biết là nó sẽ từ chối, chính vì thế, nó vừa dứt câu anh đã lôi tuột nó ra sàn nhảy. tay Quân nhanh chóng đặt lên eo nó
- Dạo này tôi thấy anh lạ lắm nha. Sao cứ phá đám tôi hoài vậy.- vừa nói nó vừa ưỡn ẹo thoát khỏi anh. Và rồi mặc kệ sự chống cự yếu ớt đó, anh kéo nó sát hơn vào lòng mình. Giữa họ tưởng chừng như không có khoảng cách.
Thiên Anh đưa con mắt thù hằn lên nhìn Quân căm phẫn nhưng đáp lại cử chỉ đó, anh nhẹ nhàng cúi xuống. Gần hơn, ngày một gần hơn. Nó cảm thấy gò má như đang nóng hơn. Từ bao giờ, từ bao giờ mà Hoàng Thiên Anh lại đỏ mặt trước một người con trai vậy.
- Nếu không muốn bị hôn một lần nữa thì ngoan ngoãn nhảy hết điệu này đi.
Thiên Anh thở cái phù. Có lẽ nó đã bị mấy cái hôn chết tiệt đó ám ảnh. Thôi thì dù không muốn cũng phải hậm hực nhẩy cho xong điệu này nếu không muốn làm trò cười cho thiên hạ