Hoa Dã Quỳ

Chương 31: Chương 31: NỖI LO





Cuối cùng Thiên Anh cũng đã tiễn được nhóm 4 con gián cùng 1 con đỉa về địa phương cư trú. Con bé thấy nhẹ cả lòng. Cứ mỗi lần đám người này tụ tập là y như rằng không có chuyện gì vui vẻ xảy ra. Mấy câu chuyện của họ thật nhạt nhẽo. Mà cũng có thể do nó không để tâm nên không thấy vui chăng? Căn bản, trong câu chuyện đó nó cũng chẳng biết cái gì. Trong khi bọn họ còn tung tăng bên nhau xây nên những kỉ niệm đẹp thì nó đang còn ở khoảng trời riêng bên kia nửa vòng trái đất. Những câu chuyện ấy nó nghe không hiểu và cũng chẳng muốn hiểu. Ai lo thân người ấy, thế là được rồi. Thiên Ân cũng không có vẻ gì kì thị, mà có khi còn rất hoà đồng vui vẻ với Hoài Phương nữa. Bây giờ bố nó, anh nó, bà Ngọc, Hoài Phương, họ là một gia đình hoàn hảo rồi, cần chi nó ở lại làm người thừa chứ. Mà thôi, cũng không quan trọng gì. Dù sao trong đầu nó cũng chẳng có ý định ở đây lâu. Bây giờ tạm thời không thể đi được nhưng không có nghĩa là trong tương lai sắp tới cũng không thể đi. Tóm lại là sớm muộn thì sẽ có một ngày nó trở về Mĩ với bà ngoại.
3h chiều
Sau giấc ngủ trưa ngắn ngủi, Thiên Ân bước xuống nhà. Dưới này vắng lặng như tờ. Hoài Phương thì sau bữa ăn đã đi cùng mấy người con trai kia đi đâu đó “tiêu cơm” rồi. Ba thì đi đánh golf với mấy ông bạn già. Dì Ngọc thì chắc vẫn trong phòng nghỉ ngơi hoặc làm vài việc lặt vặt gì đó. Mỗi người một việc thành thử ra nhà chẳng còn ai. Thôi thì tìm Thiên Anh chơi tạm vậy
- Vịt ơi, anh vào nhé.- anh gõ cộc cộc vào cửa phòng Thiên Anh
Nhưng đáp lại vẫn chỉ là khoảng không im ắng
- Vịt ngố ơi, hú hú, có trong đó không?
“ két”
Cánh cửa có lẽ đóng không chặt nên chỉ sau vài cú gõ của Thiên Ân đã bật ra. Anh từ từ bước vào, ngó nghiêng. Căn phòng này, vẫn vậy vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Vẫn là lấy gam hồng nhẹ làm chủ đạo, nội thất thì chủ yếu bằng màu trắng điểm xuyết. Từng khung ảnh, từng đồ vật, từng vị trí vẫn y như xưa, như cái hồi mà mẹ anh còn sống. Phải nơi này không đổi thay có chăng chỉ là em gái anh đã đổi khác mà thôi. Nó không còn hoà nhã, hay cười với mọi người xung quanh nữa. Em gái anh bây giờ khó tính và khép kín như một bà cô già vậy. Nhìn những tấm ảnh có gương mặt mẹ được bày la liệt xung quanh, rõ ràng, con bé vẫn chưa nguôi được nỗi nhớ, cho dù đã chục năm trôi qua.
“ Rốt cuộc đi đâu rồi chứ?”

Ngồi xuống giường định rút điện thoại ra gọi cho Thiên Anh, bỗng nhiên Thiên Ân nghe đâu đó 1 tiếng “ rắc” phát ra. Hình như anh ngồi phải vật gì đó. Vội vàng đứng lên và quay lại. Đó là một chiếc lọ tròn bằng nhựa trong màu vàng cam, trong đó có mấy viên con nhộng
“ Là thuốc”
Lập tức cầm lên xem xét: Fluoxetine
“ Sao lại thế này”. Khuôn mặt Thiên Ân không còn giữ được nét điềm đạm thường ngày, thay vào đó là những lo âu, suy nghĩ đang hiện lên giữa quầng trán rộng của anh.
“Fluoxetine. Không thể nào, con bé ngừng thuốc cách đây 3 năm rồi cơ mà.”
Lọ thuốc này chỉ còn có 2 viên, chứng tỏ Thiên Anh đã dùng trong một thời gian dài và liên tục. Nhìn ngày sản xuất thì có thể khẳng định đây là thuốc mới chứ không phải là lọ thuốc cũ nào từ 3 năm trước để lại, hơn nữa lúc đó nó điều trị bên Mĩ, không lý nào lọ thuốc này lại có mặt ở đây. Vả lại, ba anh không biết. Đó là điều chắc chắn bởi nếu ông ấy biết thì đã làm loạn lên, lôi cổ anh về họp gia đình rồi chứ không phải an nhiên mà cưới vợ thế này. Việc này chỉ lý giải ột lý do duy nhất, em gái anh muốn giấu mọi người.

Tay Thiên Ân bỗng nắm chặt cái điện thoại, anh rất muốn gọi cho nó, muốn hỏi nó về tất cả chuyện này, nhưng với bản tính ngang ngạnh trời sinh, anh hỏi được sao. Không khéo lại còn bị lừa phỉnh bởi một lý do hoàn hảo nào đó mà cái đầu rảo hoạt của nó có thể nghĩ ra. Chuyện này, chỉ có thể theo dõi và điều tra may ra mới biết được chân tướng sự việc.


23h30
Màn hình máy tính trước mặt vẫn chạy ro ro hiện lên bản báo cáo tài chính tháng này. Nhưng có vẻ doanh thu tăng hay giảm cũng không làm vị giám đốc trẻ Hoàng Thiên Ân của chúng ta chú ý. Bởi anh còn lăm lăm trong tay tài liệu về loại thuốc có tên Fluoxetine. Chiều nay, khi anh rời khỏi phòng Thiên Anh được khoảng một tiếng thì con bé trở về nhà. Nó vừa đưa Pricess đi khám sức khoẻ và mua sắm một vài thứ lặt vặt. Anh cũng tỏ vẻ như không có chuyện gì, không biết lọ thuốc ấy là cái gì để theo dõi thái độ của nó. Vẫn bình thường, mọi cử chỉ sinh hoạt đều không có gì đáng nghi. Chính vì vậy có đôi lúc Thiên Ân đã nghĩ mình quá đa nghi chăng, có lẽ vốn chẳng có chuyện gì xảy ra cả nhưng đến khi anh bước qua phòng nó, qua khoảng trống he hé của cánh cửa với bản lề do chưa đóng kín, anh lại thấy nó uống nốt 2 viên thuốc còn lại trong cái lọ chiều nay. Sau đó còn lôi từ trong túi xách ra một hộp y như thế mới nguyên để vào tủ y tế. vậy là chiều nay, không những đi khám cho princess mà thực ra là ra ngoài mua thuốc sao. Anh không biết làm thế nào nữa?
“ Cộc… cộc…”
- Thiên Ân, em vào nhé
Tiếng Thiên Anh bỗng nhiên vang lên như một nhát kiếm cắt đứt mạnh suy nghĩ của Thiên Ân. Anh vội vàng phi tang tờ giấy trên tay vào sọt rác dưới chân rồi chạy ra mở cửa cho nó. Khuôn mặt bình thường nhất có thể.
- Chưa ngủ sao? Muộn rồi đấy.- anh đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi hỏi nó
- Chưa, vừa mới xem phim ma xong, sợ quá nên không dám ngủ một mình.
- Nên…………….- anh ranh mãnh hỏi nó mặc dù đã biết tỏng ý đồ
- Nên mới sang đây ngủ nhờ đó. – vừa nói nó vừa giơ cái gối hồng lên vẫy vẫy. Sau đó lập tức chui tuột vào phòng.
Nhìn con bé trong bộ pijama toàn thỏ đi xe đạp thế kia thì ai nghĩ nó đã 17,18 tuổi cơ chứ. Có lẽ đối với người khác, em gái anh có phần lạnh nhạt và hợm hĩnh nhưng với Thiên Ân thì cô em gái này lúc nào cũng nhí nhảnh, ấu trĩ như vậy.

- Anh vẫn còn làm việc à, anh cứ làm đi, em đi ngủ trước đây.
- Không, cũng xong rồi. bây giờ cũng đi ngủ đây.- anh tắt màn hình máy tính rồi vào trong nhà tắm đánh răng chứ anh biết thừa, có người làm việc ở bên thế này thì nó mất ngủ tới sáng. Thôi thì công việc lúc nào chẳng cả đống, nhưng em gái thì có phải lúc nào cũng sang đâu.
Khi anh bước ra thì thấy nó đang “quây tổ làm giường” cho Princess trên ghế làm việc của anh. Đúng là đi đâu nó cũng không rời được con mèo ý. Và anh cũng biết lý do tại sao. Điều này, cũng là một trong những điều khiến anh lo lắng. Con mèo ấy, sớm muộn cũng phải chết đi, nếu như một ngày chuyện ấy xảy ra chắc chắn nó sẽ rất đau lòng, hơn nữa bệnh tình còn chưa rõ nguồn cơn, không biết có bị ảnh hưởng gì không? Nghĩ đến đây anh bất chợt thở dài một cái khiến nó giật mình quay lại.
- Anh thở dài cái gì?
- Hayz, tôi thở dài là vì nơi làm việc của tôi bây giờ thành cái chuồng mèo cho cô rồi, cô nói xem, ko thở dài được sao?
Nó lăng lắc cái đầu, lè lưỡi trêu anh rồi cũng nhanh chóng leo phốc lên giường. Vừa mới đặt lưng xuống, nó đã gác phịch một cái chân lên người anh rồi kéo chăn lên đến tận cổ.
- Này, rốt cuộc trong 2 chàng hôm nay, chàng nào thuộc quyền sở hữu của em vậy??- biết nó chưa ngủ anh mới lựa lời hỏi nó
- Chàng nào là chàng nào? – nó dửng dưng đáp như thật sự không biết
Anh quay sang cốc yêu cho nó một cái vào đầu
- Giả bộ cái gì chứ? Minh Quân và Lạc Thiên

- Ak, chẳng ai cả, cái lũ ngốc ấy, quan tâm làm gì chứ?
- Làm gì? Này mà em không thấy 2 người ấy để mắt tới em sao
Cho dù Thiên Ân đã nói toạc ra như vậy nhưng con bé vẫn rất ư là ta đây không quan tâm
- Chắc chỉ tò mò thôi, dù sao thì tự dưng xuất hiện, thấy hay hay chứ để mắt để ý gì?
- Này, mày không định yêu đương rồi cưới chồng đi à em? Để mấy năm nữa thành bà cô già ám quẻ ông anh này ak
Nó bĩu môi diễu cợt
- gớm, chắc gì sống được đến già được mà làm bà cô
- Em…….- câu nói này khiến Thiên Ân nhớ về căn bệnh của nó, chẳng nhẽ………..
- Năm nay 2012 rồi đấy, vài ngày nữa thôi đến 21/12 rồi.- nó nói nốt câu nói còn bỏ lửng nhưng cũng không khiến anh thấy nhẹ lòng hơn được là bao
Im lặng. Thiên Ân không hỏi về chuyện ấy nữa. Anh cảm nhận được hơi ấm của nó đang vùi sâu vào lòng anh. Chưa bao giờ anh lại thấy em gái mình nhỏ bé đến thế
- Thiên Anh này, hôm nay………………..- đang định ngỏ lời về lọ thuốc, anh bỗng nghe thấy tiếng thở đều đều của nó. Nhìn sang, nó đã ngủ từ bao giờ. Anh cũng nhắm mắt, cầu mong mọi việc không lành đều là một giấc mơ, chỉ cần ngủ dậy, mở mắt, giấc mơ này không còn nữa.