- Ông là ai?
Sau câu hỏi ấy mọi người trong phòng im bặt, ko còn ồn ào như 5’ trk nữa. Hoài Phương mặt mũi tái mét như sắp khóc, 4 chàng kia thì ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn nó.Bà Ngọc đã hốt hoảng đi tìm bác sĩ từ lâu. Ba nó chết cứng. ông ko tin nổi vào tai mình nữa con gái ông vừa hỏi ông là ai, ông vội vàng nắm chặt lấy vai nó, nhìn sâu vào mắt nó hỏi liên tục:
- Faye, con ko nhớ gì sao, con ko biết ta là ai sao?
- Không- nó vẫn ngáo ngơ lắc đầu.
Ông Nghiêm mắt mũi đỏ ửng như trực khóc
- Thật sự con ko nhận ra ta sao? Ta là ba, là ba con mà.
Đáp lại những phản ứng kịch liệt đó, nó chỉ nhún vai bình thản nói
- Ko, tôi ko nhận ra. Ông là ba tôi sao? Tôi nghĩ là ko phải bởi vì ba tôi sẽ ko bao giờ quên ngày giỗ của mẹ tôi, ko bao giờ đánh tôi và ko bao giờ đuổi tôi ra khỏi nhà.
Nói xong, nó nằm xuống chùm chăn lên kín đầu, ra vẻ ko tiếp khách.
Đến đây mọi người trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm. Long ôm ngực thở cái phù dựa vào vai Quân ra bộ mệt nhọc:
- Đến chết với con quỷ cái này.
- Đúng là lắm chiêu thật.- tuấn thì khác, anh có vẻ khâm phục nó hơn.
Ông Nghiêm sau câu nói của con gái mới biết nó đang bày trò giận ba nên cứ rối rít xin lỗi nó, trong khi ấy nó cứ nằm im thin thít, trùm chăn kín đầu mà bịp tai lại, ko nghe cũng ko cử động gì cứ như nó đã ngủ. Nhưng ba nó vẫn cứ hết lời xin lỗi, thấy bức bối Faye bật giật, hét lớn:
- A… ko nghe nữa, ko nghe nữa, mọi người đi hết cả đi.
Ông Nghiêm thấy nó kích động như vậy đành chịu, kéo tay Hoài Phương lủi thủi đi ra. Dù sao ông cũng biết tính con, khi nó còn đang giận thì có nói gì cũng ko nghe.
Thấy thái độ của nó có phần quá đáng mặc dù ba nó đã hết lời xin tha thứ, Quân thấy khó chịu về hành động này.Quên ngày giỗ của mẹ thì sao chứ, chủ tịch Hoàng dù sao cũng đã có tuổi, công việc công ty ko phải nhàn, đang trong thời kì khủng hoảng kinh tế, làm ăn lơ là một chút là đi ngay. Hơn nữa ông cũng đã hạ mình xin lỗi rồi, nó ko biết ông vất vả cả đêm đi tìm nó thế nào sao.
- Cô vừa vừa thôi, ko thấy mình quá đáng quá với ba mình sao. Đúng là ích kỉ.- Nói rồi anh quay lưng cùng 3 người bạn đi ra.
Họ cứ đi mà có biết đâu, dưới lớp chăn gối bùng nhùng kia, nó đang khóc, nước mẳ đầm đìa mà vẫn phải cắm chặt môi, nín lặng ko cho tiếng khóc bật ra.
Những ngày sau đó, nó vẫn nằm ở bệnh viện dường như ko có ý định quay về. Mặc dù không khí ở bệnh viện này chẳng thích thú gì nhưng nó cứ thích thế đấy. cứ thích hành hạ người khác như thế đấy.
Từ ngày nó nằm viện ko ai trong nhà kể cả 4 người Quân, Phong, Long và Tuấn đk yên thân. Bà Ngọc thì sáng sáng dậy sớm mang thức ăn sáng đến cho nó, Hoài Phương thì luôn kè kè bên nó trông nom. Ông Nghiêm thì khỏi nói, cứ rảnh lúc nào là lại ca bài hát : ba xin lỗi cho nó nghe, dỗ ngọt nó đủ đường trong khi ấy nó cứ mở mồm ra là con ko nghe, con muốn về Mĩ với bà ngoại.
4 chàng thấy gia đình bên ấy vất vả vậy chẳng nhẽ lại ko giúp. Nhưng mà quả thật nhiệm vụ lần này là bất khả thi nha. Có 4 người phân ra làm 4 ca: sáng, trưa, chiều, tối mà ai nấy đều phờ phạc cả đi.
Chuyện là thế này
Sáng: Long đánh trận đầu.
Vừa mới bước vào cửa đang còn ngó nghiêng xem nó đã thức hay còn ngủ, bỗng Long nghe thấy 1 tiếng nói lanh lảnh đến lạnh cả người:
- Thập thò cái gì đó, vào thì vào đi
“ Ối giời ơi quái vật đã thức giấc”. Long nghiến răng kèn kẹt rồi cố bước vào. Đang định hỏi nó thấy thế nào, có khoẻ ko thì đã bị chặn họng
- cảm thấy bình thường sắp khoẻ ko phải hỏi, có việc cần nhờ đây.
Long chưng hửng, mặt ngẩn tò te:
- có gì ko em?
Nó hếch mắt sang bên cạnh
- Thấy lọ hoa sen kia chứ, đổi đi. Hoa gì đâu mà đơn điệu tẻ nhạt thấy chán. Anh đổi cho tôi bó nào rực rỡ vào
Long thở phù, ôi dào định giở trò gì chứ đổi có bó hoa dễ ợt.
Tuy nhiên anh đã nhầm, Long đã ko nhìn thấy nụ cười quỷ quyệt của nó.
1 lúc sau, Long quay về trên tay cầm một đoá cẩm tú cầu đầy đủ màu sắc: đỏ vàng xanh, thứ gì cũng có
- Cái gì kia, tạp nham sao? Hoa gì đâu mà màu mè bóng lộn cả lên. Thiếu tinh tế. Đổi.
Lại lóc cóc đi đổi. Lần này là 1 bó lan trắng vô cùng tinh khiết và cao quý.
- Anh muốn trù tôi chết đúng ko. Mua hoa trắng vào bệnh viện. Đi đám ma ak. Đổi.
Lại lầm lũi đi đổi:
- Trông thì cũng đk đấy, Nhưng mà… hoa gì kia. Hoa hồng môn sao. Tôi ghét nhất là hoa này, loại gì đâu mà vô duyên. Đổi
Bên ngoài bệnh viện ko khí vẫn tĩnh mịch như tờ, mọi người đều cố gắng đi nhẹ để lại không gian yên tĩnh cho bệnh nhân nghỉ dưỡng. Tuy nhiên đâu đó ng ta vẫn thấy một chàng thanh niên, cứ chốc chốc lại hùng hục chạy đi, mỗi lần trở về là một bó hoa khác nhau. Ai đấy đều nhìn nhau ngơ ngác.
Trong khi đó. Long ko biết là lần này là lần thứ mấy rồi, chỉ biết là số hoa anh mua đã có thể xếp thành 1 vườn nhỏ, thân thể đã dã dời, ví đã kẹp lép thì lúc này nó mới chịu buông xuối:
- thôi đk rồi, nhìn đi nhìn lại đống hoa kia tôi thấy hoa sen là đẹp nhất đó. Tìm lại bó ban đầu rồi cắm lại đi.
Đoàng. Thôi xong, bó đấy vứt rồi còn đâu. Long ko biết phải làm sao nữa, anh chỉ có thể ngửa mặt than trời:
- Trời ơi, lạy chúa tôi. Con đã làm gì nên tội hả trời.
Trưa: Ca trực của Tuấn
Đang ngồi yên lành Tuấn len lén nhìn nó. Con bé vẫn đang say sưa đọc báo. Anh thở dài. Sáng nay tg bạn anh về, nó tã quá. Lòng anh vừa xót vừa lo. Nhưng mà đến đây đk 2 tiếng rồi, nó vẫn chưa có động thái gì. Chắc đã đk tha. Đang hí hửng bỗng nhiên:
- Tôi muốn đi vệ sinh.- Nó gập quyển báo lại, thản nhiên nói
- Ak, uk. Thì cô cứ đi. Ko lẽ là tôi dẫn đi.- Tuấn nói đùa.
Aza. Đúng là hoạ từ mồm mà ra, bệnh từ miệng mà vào. Nó bước xuống giường, tiến tới chỗ Tuấn khoanh tay như chờ một cái gì đó
- Đúng. là anh dẫn đi.
Tuấn chết đứng tại chỗ
- Tôi… tôi sao? Em ko đùa đấy chứ.
- Ko. – mặt nó lạnh te
Thế là Tuấn đành dẫn nó ra nhà vệ sinh của bệnh viện. Đã đến cửa, anh thở phù vì đã thoát nạn nhưng ai ngờ nó phán
- Anh vào trk đi.
- Hả. vào làm gì. Đây là WC nữ mà.- tuấn bối rối
Trong khi đó nó vẫn bình thản dựa vào tường
- Vào đó xem trong đó chỗ nào sạch chỗ nào bẩn, có giấy vệ sinh chưa, nước nôi thế nào, đủ chưa. Tôi là người ưa sạch sẽ
- Nhưng….
- Nếu ko đi nhanh thì chúng ta cứ đứng ở đây.
Thế là Tuấn ngậm ngùi rón rén bước vào. Nhưng đk có 2, 3 bước, bỗng dưng 1 bà cô bước ra, thấy bộ dạng len lén của Tuấn tưởng là biến thái ở đâu bà ta bỗng hô hoán cả lên. Chỉ 1 lúc sau, anh đã ngồi trên phòng bảo vệ viết tường trình. Lại đi thêm 1 chiến sĩ nữa.
Chiều:
Phong lặng im trong phòng nhìn nó đề phòng. Nó biết Phong nghĩ gì chỉ khẽ mỉm cười. “ trò chơi bắt đầu”
- Anh bật tivi lên hộ tôi.
Phong dè chừng làm theo
- Hình ảnh gì kém quá anh chỉnh lại màu sắc và độ nét đi.
Đang định ngồi xuống thì nó lại ra lệnh. Dù ko muốn nhưng Phong vẫn hậm hực làm theo.
- Đk chưa
- Chưa
- Đk chưa
- Chưa
- Thế này Đk chưa
- Vẫn chưa
Phong bực bội nắm chặt cái điều khiển như muốn bóp nát nó, anh lại gằn giọng hỏi
- ĐK CHƯA
- …………..- im lặng
Phong quay ra. Mẹ đất quỷ thần ơi. Nó đã ngủ từ lúc nào.
Tối:
Sau sự trở về trong đau thương của 3 chiến hữu Quân quyết định ko lơ là cho dù là 1s. Nhưng ngồi đã mấy tiếng, từ 7h mà bây giờ đã là 11h đêm rồi, nó vẫn chưa có động thái gì.
- Tắt điện đi, tôi muốn đi ngủ
Quân hí hửng làm theo, tưởng nó đã hết trò. Nhưng đến phút áp chót, nó lại ra tay
- Nhưng mà… lạ phòng tôi ko ngủ đk. Anh kể chuyện ma đi.
Thở dài vì biết vượt ải ko dễ nhưng Quân vẫn điềm đạm ngồi xuống lấy điện thoại ra lên mạng tìm chuyện ma kể cho nó nghe
12h34
Mắt nó vẫn mở thao láo trong khi đó thì mí mắt Quân đã nặng trĩu xuống rồi, anh vừa ngáp vừa hỏi nó
- Cô ngủ đk chưa
- Chưa, chưa sợ chưa ngủ đk, đọc tiếp đi, diễn cảm vào.- giọng nó tỉnh queo
Quân lại xốc lại tinh thần đọc tiếp
1h00
- thế nào, sợ chưa- anh lại hỏi nó
- Sợ rồi, - nó gật gật đầu
Tưởng rằng hành hạ anh đến mức này nó sẽ kết thúc nhưng ai ngờ khi Quân định đứng lên đi về thì nó đã nhanh chóng túm chặt lấy tay anh
- Tôi sợ rồi, ko ngủ đk.anh ở lại đây canh cho tôi ngủ đi.
Giời đất ơi. Đến lúc này Quân chỉ mong mình đk chết đi cho rồi.