Hoa Dã Quỳ

Chương 13: Chương 13: Nhận ra người xưa





Sau 1 ngày nằm nghỉ trong phòng, nó đã lấy lại đk phong thái thường ngày
Ngủ cả 1 ngày, hôm nay nó quyết định dậy sớm
Bước ra ban công
Hương của biển
Mặt trời dần rạng phía chân trời
Bình minh

7h sáng. Nó bước xuống ăn sáng
Nhà ăn
Xa xa nó đã nhìn thấy 5 người bọn họ đang rôm rả nói chuyện, hình như đang tranh luận địa điểm tham quan hôm nay
Không quan tâm, nó đi thẳng rồi lựa một chiếc bàn khác hướng về phía biển. Nó ngồi im lặng nhìn ra phía biển.
Hương cà phê đắng lan toả trong miệng nó.
Nó đang nhớ lại cuộc sống của nó trước kia, với bà ngoại, bên Mĩ. Nhớ căn nhà trên đồi Beverly hills của nó. Nơi có đại lộ Wilshine chạy qua với những hàng dừa thẳng tắp. Là một đô thị sầm uất nên nhịp sống luôn nhanh chóng và xô bồ. Nó cũng đã quen dần với nhịp sống ấy. Ở nơi đó nó có nhiều bạn, nhưng tuyệt nhiên không thân quá với bất cứ ai. Dù sao nó cũng xác định sẽ có một ngày ba nó tóm cổ nó về Việt Nam chỉ là không nghĩ trong tình huống tái hôn chéo nghoe này, vì vậy nó ko quá thân với ai. Nó không thích cảm giác phải chia ly cái gì đó quá thân thuộc.
Hít một hơi thật sâu, Dường như cảm nhận đk đâu đây mùi quế toả ra từ người bà ngoại nó. Nó thích mùi này nên mỗi lúc mệt mỏi nó đều xà vào lòng bà để tìm lại cái cảm giác bình yên.
Bỗng nó nhận thấy được sự xuất hiện của ai đó, không phải 1 người mà là 2,3 người. Nó quay ra. Là 3 người bọn họ: Phong, Tuấn và Long. Họ cũng đang nhìn theo hướng của nó, mặt khó hiểu;
- Rốt cuộc là cô đang nhìn cái gì vậy. – Phong lên tiếng

- Ngoài mấy cây dừa và cọ ra tôi thấy……..ko có gì.- Long thắc mắc
- Thật sự cô khoẻ rồi chứ.- Tuấn nghi hoặc nhìn nó
Nó không nói gì định đứng lên thì thấy Quân và Phương đang tiến đến
- Mọi người đang cãi nhau không biết đi đâu nên sang hỏi ý kiến em.- Phương cười với nó
- Ý kiến của em?
- Dù sao cô cũng là người trong đoàn mà.- Quân lạnh lùng ngồi xuống. Anh có vẻ bị thu hút bởi ly cà phê đắng của nó
- Thật sao? Nó hỏi đưa ánh mắt nhìn quanh
Không ai nói gì, chỉ gật đầu.
- Vậy thì đi ... Tháp bà Ponagar
Long đang mong là một tụ điểm ăn chơi chợt chưng hửng:
- Chỗ đó ở đâu vậy, có ở Nha Trang này sao.
Cả bọn ko nói gì, không hổ danh là đứa ngu địa lí nhất nhóm.

Thoát khỏi khung cảnh thành phố sầm uất và những bãi biển dài thơ mộng, 6 người bọn họ đang đứng trước một quần thể kiến trúc độc đáo của dân tộc Chăm- tháp bà Ponagar . Mỗi người một tâm trạng. Người hào hứng, người chán nản, người dửng dưng.
Ngay cổng chính của tháp là tượng nữ thần Durga đang nhảy máu giữa 2 nhạc công, trên đỉnh là thần Shiva cưỡi ngựa thần.
- Bảo sao người mẫu, diễn viên bây giờ không nude, mấy trăm năm trk các thần cũng nude còn gì.- Long phán xanh rờn
Nó nhìn theo ánh mắt long đang nhìn nữ thần Durga chán nản:
- Nude cái đầu anh. Vì nữ thần theo tín ngưỡng phồn thực nên hình ảnh bà thường không mang quần áo
- A, ra thế. – Long có vẻ hiểu
Đi sâu vào trong là 4 ngôi tháp, hai miếu thờ và 1 nhà nghỉ, Hai ngôi tháp lớn đk xây bằng gạch nung. Tháp lớn nhất thờ nữ thần Ponagar
- cái tháp này cao thật đấy, đk bao nhiêu mét đây.- Tuấn ngước lên trầm trồ
- 22,48 m. – Nó dửng dưng đáp rồi bước vào trong
Tượng nữ thần trang nghiêm tạc bằng đá hoa cương mầu đen toạ trên toà sen lưng tựa phiến đá Bồ đề lớn
- cô có vẻ biết nhiều về nơi này nhỉ, đến lần thứ mấy rồi.- Phong hỏi nó
- Lần đầu.- Chỉ vỏn vẹn có thế nó lại đi tiếp
Đúng là nó nhiều lần đến Nha Trang nhưng khi ấy nó chỉ là 1 cô bé ham thú gì những nơi này, chủ yếu là những nơi vui chơi như Long mong muốn
- Vậy sao cô biết nhiều vậy.- Phong đuổi theo nó hỏi
Nó dừng lại, thở dài, tay dơ quyển Hướng dẫn du lịch lên:
- Trong này có ghi hết mà.
Xong phim. Phong thấy mình quê gần chết. Quân thấy cảnh đó không khỏi bật cười. Anh bỗng phát hiện ra từ ngày có nó, anh cười nhiều hơn hẳn.


1h đồng hồ thăm thú
Chân nó giờ vừa mởi, vừa đau. Để phù hợp với chiếc váy kẻ sọc đang mặc nó đã chọn đôi giày cao gót mũi nhọn khoảng 12 phân
“ Sai lầm lại nối tiếp sai lầm, 12 phân cho 1 khu di tích 500m2.”
Vừa bước xuống những bậc thang nó vừa rít lên. Chân nó không còn chút cảm giác.
“ Đợi tôi chút”. Mọi người quay lại đợi nó
Nó khập khiễng 1 bậc 2 bậc rồi không chịu được nữa.
Nó nghiêng người tay vịn vào vai chàng thanh niên đang ngồi chụp ảnh cùng bạn bên cạnh, tay kia tháo giầy.
1s…2s….
Phong giật mình nhận ra hành động đấy.
“ LÀ cô ấy”.
Anh chàng bị nó vịn vai khuôn mặt không khác Quân lúc ở Pari
Bất giác thấy khó chịu vì hành động đó, Quân lao đến kéo tay nó ra khỏi vai người thanh niên kia.
Nó bị Quân giật lại, mém ngã
- Là em – Quân nhìn sâu vào mắt nó.
Nó vừa bị anh làm cho suýt té, nhăn nhó ngước lên
- Em tôi cái gì, anh bị làm sao vậy. bỏ tay tôi ra xem nào
- Em không nhớ sao.
- Nhớ nhưng gì. Anh bị làm sao vậy
- Chuyện vừa rồi, ở Pari, em cũng từng làm vậy với anh
Đầu ốc nó vẫn không tìm đâu ra đk kí ức đó

- À,nhớ rồi. Tôi nhớ ra rồi
Quân mừng ra mặt
- Anh từ trk đến giờ là người không bình thường
Tâm trạng từ mừng rỡ đến thất vọng
- Mà chuyện vừa rồi cũng có gì đâu. Đơn giản là tôi cần 1 điểm tựa hơn nữa tôi thường ko bao giờ có ấn tượng gì với những chuyện này.
Nói xong nó quay lưng bước đi
“ Thật sự em không nhớ sao, hay người đó ko phải em nhưng sao cái điệu bộ đó lại thật quá giống”
Những người còn lại ngẩn người ra thắc mắc, thấy nó đi rồi chạy lên hỏi Quân
- Không có gì đâu, nhầm người thôi.
Anh nói như vậy nhưng trong lòng lại quả quyết chính là nó.

Những ngày cuối ở Nha Trang nó lại thu mình vào không gian riêng của nó. Cho dù đến bữa nó có xuống nhà hàng ăn nhưng tuyệt nhiên không bao giờ ngồi chung với những người còn lại. Phương cũng chẳng bắt chuyện đk với nó câu nào.
Ngày cuối ở Nha Trang, chiều muộn, Hoàng hôn đang kéo đến
Nó bỗng nhớ hương vị bún sứa
Không phải trong nhà hàng sang trọng mà là những quán nhỏ dân dã ven đường
Lập tức nó bắt thuyền vào thành phố
Nhưng lần này nó đi là ko trở lại. Bao ngày qua nó đã chán cái không khí ko ăn lại ngủ không ngủ lại thẩn thơ nên lần này trk khi lên thuyền vào đất liền nó đã thu xếp hành lí và không quên để lại giấy nhắn cho những người còn lại với 4 chữ ngắn ngủi vỏn vẹn: “ Chán rồi, về đây.”