Pari
Dưới chân tháp Eiffel tráng lệ
" Thật sự là sai lầm khi lựa chon đôi cao gót đế nhọn 12 phân để tham quan 1 cái tháp hơn 300m" - Faye tự nhủ.
Và như để trả giá cho cái nó gọi là SM ( Stupid mistake) mỗi bước đi trên đôi chân phồng rộp của nó là hai hàm răng siết lại cắn chặt vào nhau như thể kìm không cho tiếng " ao, đau" thoát ra.
" Đáng nhẽ mình phải biết rằng một địa điểm du lịch hàng ngày tiếp nhận hơn 7 triệu lượt khách như nơi này thì chờ thang máy là một điều không tưởng".
Thực tế mà nói trong trường hợp này nó có thể ngồi nghỉ chân nhưng trong lúc lòng đang dậy sóng như thế này mà ngồi bó gối thì chắc chết quá. Nếu ko lên đỉnh tháp nhanh, ko đk hưởng cái diễm lệ phóng khoáng của thành phố Pari này thì chắc nó gặm sạch 4 chân tháp để xả street mất.
" Ba mình sắp tái hôn! Oh my God! Unbelievable!"- Xong nó lại hì hục leo........... Nhưng ko đk rồi chân thấy đau quá.
" Không đk, ko đk, phải tháo nó ra"
Nói là làm, tiện tay nó thản nhiên dựa ngay vào vai 1 anh chàng không quen biết đang ngồi nghỉ trên bậc thềm bên cạnh, tay còn lại tháo chiếc giầy khoinh khủng kia ra, thở cái " phù"
- Thats bettet. Sống rồi
Rồi quay phắt đi như chưa có việc gì xảy ra để mặc anh chàng kia đang dương mắt ngạc nhiên về sự hồn nhiên của nó. Trong đầu anh chạy qua một dòng chữ: " Cha mẹ ơi, quỷ cái phương nào đây?"
Cùng lúc đó
Tại Việt Nam
Trong một quán cafe
- Thật hả, Chào mừng em chính thức ra nhập giới thượng lưu của chúng tôi.- Chàng trai có gương mặt thanh tú, sống mũi cao, trông rất manly nở 1 nụ cười thật tươi tay vỗ nhẹ vào vai người con gái bên cạnh.
- Anh Phong lại đùa em rồi.- cô gái vừa nãy duyên dáng nở 1 điệu thục nữ đáp lễ
Thì ra chàng trai đó tên Phong
- Còn ko phải sao, mẹ em sắp kết hôn với chủ tịch Hoàng của Tập đoàn S.A, em đương nghiêm là con gái chủ tịch rồi còn gì nữa.- Tuấn, người con trai ngồi kế Phong nói.
- Phải đó chủ tịch Hoàng là người tốt, ông nhất định không coi em là con riêng mà đối xử phân biệt đâu. - 1 chàng trai nữa từ cửa tiến vào
- Hi, anh Long mau ngồi xuống đi.- Phương nhẹ nhàng nhìn người vừa bước vào
Quả thật nữ nhi trong tiệm như phát ghen lên với cô nàng tên Phương này vì đk diện kiến cả 3 chàng hoàng tử con nhà giàu của 3 trong 5 tập đoàn kinh tế lớn.
- Mải vui quên hỏi. Đám cưới tuần trk sao bị hoãn lại vậy em? - Phong thắc mắc
- Dạ, hình như là con gái chủ tịch bên Mĩ bị tai nạn thế nên lễ cưới phải tạm hoãn lại,- giọng Phương thoáng chút buồn. Nghe đâu đó là 1 vở kịch để ngăn cản buổi lễ đó anh.
- Thật sao.- Long tròn xoe con mắt. Cô ta đk quá ak nha. - Rồi như nhớ ra điều gì anh quay sag 2 người bạn. Mà chủ tịch Hoàng có con gái ak chúng mày. Tao tưởng có mỗi 1 ng con trai buổi lễ hôm trk gặp.
- Uk, có một cô con gái nữa nhưng sống ở bên Mĩ tùa nhỏ, lại hay thích đi du lịch nên chẳng ai biết mặt mũi thế nào, tính cách ra sao chỉ biết là khoảng 17, 18 gì đó. - Tuấn phân trần
- Mà thôi kệ đi em, kịch gì thì cũng hạ màn rồi. Tuần sau đám cưới sẽ đk tổ chức, em nên mừng cho bác gái mới phải.
Phương mỉm cười thật tươi
- Anh Phong nói phải nha. Mà hôm nay mẹ con em chuyển về biệt thự của chủ tịch rồi. Mẹ em và chủ tịch Hoàng có lời mời mọi ng mai đến ăn cơm coi như mừng nhà mới
- Không vấn đề.- 3 chàng đồng thanh
Bỗng Long kên tiếng có vẻ đểu giả
- Chỉ tiếc cho thằng Quân không kịp về mà hưởng phúc thôi. He
Cả nhóm lại cười ổ leenn vì ý tưởng thương xót này. Riêng phương cô vẫn đem nỗi niềm gì đó ẩn sau nụ cười kia. Có lẽ cô đang lo về ng con gái đó, người em gái bất đắc dĩ của cô. Rồi cô lại liếc qua 3 người bên cạnh. họ thật sự là những người bạn tốt, rất rất tốt của cô. Khi cô chỉ là một đứa con gái bình thường họ vẫn rất chân thành với cô, khi cuộc sống cô bước sang trang khác họ cũng bên cạnh cô. thật sự cô phải cám ơn họ.
Cách nửa vòng trái đất
Tại Pari
Nơi cao nhất của tháp Eiffel
Gió thổi
Những ngọn tóc vàng không ngừng bay
Nó vẫn đứng đấy nhìn ra xa, tay nắm chặt lấy sợi dây chuyền của mẹ. trái tim như muốn nổ tung ra với ngàn câu hỏi, ngàn cảm xúc khác nhau: " Ba, ba quên mẹ rồi sao.?"
Tuần trk nó shork khi nghe tin ba nó tái hôn. Từ trk tới nay nó vẫn nghĩ ba sẽ mãi yêu thương mẹ như năm xưa nhưng cái tin sét đánh đó khiến nó phải hoài nghi về điều đó. Còn người phụ nữ đang thế chỗ mẹ nó nữa. Nó hận bà ta. Ko, cũng không phải là hận, nó từng biết qua bà. Bà là người tốt, thật oan ức cho bà ấy nếu nó hận. Nhưng nó cũng chẳng biết phải đem thái độ gì để đối mặt với người đang thế vai mẹ nó nữa.
Thật rối rắm.
Trong tình hình đó thì ko gì bằng một kế hoãn binh, thế là nó dựng lên 1 vụ tai nạn. Đúng như dự đoán ba nó bay vội sang, còn mặc nguyên cả lễ phục nữa chứ.
Haz, nhưng mà 17 năm ít ỏi của nó làm sao qua đk con mắt của một doanh nhân hơn 50 năm vật lộn thương trường như ba. Màn kịch bị bóc trần.
- Không chịu nổi con nữa rồi. Ngang ngược đến thế là cùng
- Con...................Nó định thanh minh nhưng ba nó chặn họng ngay
- Con đừng có nguỵ biện nữa, bao năm nay ta để con tự do nên con không coi ta ra gì.
- Con ............... nó vẫn cố nói
- Thôi, không nói thêm gì nữa. 1 là con về Việt Nam, 2 là truất quyền thừa kế.
Đoàng. Xong
Truất quyền thừa kế
" Đúng là tiệt đường sống mà, truất quyền thừa kế thì lấy gì mà ăn chơi. mà cho dù mình không cần số tiền ấy thì sao. Để cho 2 mẹ con kia hưởng ak. Làm gì có ai bưng mỡ lên miệng mèo như thế."
Nó đành ngậm ngùi mua vé về Việt Nam chứ biết làm sao.
Nhìn bầu trời Pari, điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến du lịch, nó tự nhủ:
" Sống đã rồi hẵng chết"