Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Mọi người nghe tiếng súng đột ngột phát ra hoảng lên cả nhìn về phía nạn nhân xấu số sắp chuẩn bị đến với cõi chết. Rena tỉnh bơ coi đấy chỉ như một việc thử súng, sau đó lại lấy tiếp khẩu khác ra sử dụng thử.
Tên đó ngồi phịch xuống đất còn đang hoảng chưa kịp đứng dậy tiếp đã thấy chắn trước mặt mình, Rena đứng sừng sững. Ông ta lắp bắp hỏi, mồ hôi tưa ra còn nhanh hơn cả tốc độ nói chuyện vừa nãy : " Cô...định làm gì ?"
Mân mê khẩu súng, rồi cô nói giọng tiếc nuối : " Thử nghiệm súng thôi, đáng tiếc phát vừa nãy lại trượt. Rõ ràng đã ngắm trúng rồi."
Nói rồi, cô bỗng giơ khẩu súng chĩa thẳng vào đầu ông ta, mắt thì như muốn giết người ngay tại chỗ. Ánh mắt với sự hăm dọa của cô khiến ông ta vãi cả ra quần, ướt thẫm. Cô mở giọng hăm dọa: " Ông nói xem phát này liệu tôi có trượt nữa không ?"
" Hãy tha lỗi cho tôi, hãy tha lỗi cho tôi, tôi sai rồi." Ông ta cầu xin cô.
" Thứ nhất tiền trợ cấp của nhà nước, quân đội bọn tôi một đồng cũng không sử dụng. Thứ hai giữ mấy người lại chỉ để khóa chặt miệng các người trong một lúc. Tưởng rằng bọn tôi cần cái mạng chó của ông sao. Giữ lại chỉ tổ rách việc. Ông có tin tôi có thể bắn chết ông ngay tại chỗ không ? Còn lần sau tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết" Lời nói của cô như lời của thần chết, sẵn sàng lấy mạng ông bất cứ lúc nào.
" Sẽ....không....có...lần.....sau....đâu" Ông ta quá sợ hãi, lời nói còn chẳng thành câu được.
Bọn quân đội phía sau vừa thấy hả hê vừa thấy run sợ. Cái ánh mắt đó đúng thật sự khiến người ta phải điêu đứng. Càng ngày càng giống đại tướng. Về sau phải cẩn thận lời ăn tiếng nói không thì chỉ có nước bị cắt tiết lúc nào còn không hay.
Quan khách gần như cũng phải ngậm chặt miệng của họ lại sau hành động hăm dọa của cô. Gần như im bặt đi.
Tô Mộng đứng đằng sau chứng kiến việc làm của cô bạn thân chỉ e rằng cũng sẽ phải sợ. Đã nhìn thấy Hạ Nhan bên trong kia rồi, cảm nhận được ánh mắt của cô ấy lúc đó. Đến bây giờ nhìn lại lại khơi dậy lên một cảm giác như có hàng ngàn tấn nước lạnh đổ hết lên đầu.
Rena chuẩn bị cũng gần xong, kịp thời tìm một chỗ thay lại trang phục chiến đấu quân đội hàng ngày. Tẩy hết lớp trang điểm, mặt một hiện ra đến bây giờ mới bộc lộ sự ngang tàng mãnh mẽ, đúng bản chất thật của cô. Quân đội phía bên kia đã đâu vào đấy rồi, chỉ chờ chỉ thỉ của cô thôi.
" Mau đi thôi, thượng tướng" Hàn Vĩnh Phong nói.
Rena gật đầu bắt đầu dó tìm lại hướng đi chuẩn xác dẫn đến chỗ Ryvan và Metaminus. Tay cô chỉ về hướng 3 giờ, mọi người lập tức hiểu ý. Bắt đầu trận chiến, một khi tham gia sẽ có thể một đi không trở lại đối với họ. Nhưng ngay từ đầu cô đã cảnh cáo cho họ một cơ hội để thoái lui. Cuối cùng lại chọn con đường này. Trách nhiệm của Rena chắc chắn rằng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ thật tốt tất cả. Lời hứa duy nhất mình có thể làm.
Trước khi rời đi rồi, đằng sau giọng nói vang lên gọi tên cô : " Hạ Nhan"
Cô ngay lập tức nhận ra bởi vì nó là của bạn cô Tô Mộng. Cô không ngoái đầu lại, chỉ dừng bước, dường như bản thân muốn tránh để cậu ấy thấy bộ dạng này. Rena cất giọng lạnh hơn mọi khi: " Có chuyện gì ?"
Rena biết có thể một phần bạn cô đã chấp nhận mình chỉ có điều tính cách như ngày xưa cô hiện giờ làm không được. Liệu cậu ấy có suy nghĩ thế nào?
" Hãy an toàn trở về nhé."
Lời nói của Tô Mộng thúc đẩy tâm trí cô. Cậu ấy nói vậy như một sự may mắn mang đến cho Rena. Cô khẽ để lộ nụ cười. Nụ cười này khắc hẳn với cái nụ cười băng lạnh vừa nãy. Nó chứa chan nhẹ nhàng tựa như tia nắng hừng đông còn sót lại, lé loi vực dậy sau bầu trời đen kịt.
Rena khẽ nói: " Tớ nhất định sẽ quay về."
Dứt lời, cô chạy biến nhanh đi cùng với quân đội của mình. Theo sát chân cô, cả đoàn liền chạy theo. Hàn Vĩnh Phong thì cố gắng đuổi kịp để đứng bên cạnh cô. Anh còn cảm nhận được khoảnh khắc đó còn vương vấn lại trên đôi môi Rena.
Chạy một đoạn cũng khá gần đặc biệt với thể lực quân đội. Hàn Vĩnh Phong đã hỏi cô tại sao lại phải chạy bộ trong khi có phương tiện bằng xe để đi. Cô thẳng thắn trả lời rằng nơi đấy khá gần đây, đi chỉ gần một chút tới nơi. Hơn nữa nếu đi xen thì sẽ khó lạng lách vì như trên bản đồ thì có rất nhiều cản trở. Đi bằng xe thì có khi tốn nửa ngày, đi chân không có khi còn vượt.
Nguồn năng lượn của Metaminus cùng với Ryvan ngày càng trở nên mạnh. Chưa gì đã dần cảm nhận được cả hai hòa lẫn vào một lập tức đè nén cô. Tên này không phải dạng chơi nó còn đáng sợ hơn gấp vạn lần những con cô từng đấu. Khi chạm mắt lần nữa, khi gặp lại anh đang đứng trên bãi đất trống, công nhận của cô đã đúng.
Nó đồ sộ khổng lồ ước chừng phải to đến độ gần bằng 1/3 quả núi thông thường. Thân thể to lớn có màu nâu của đất cứng rắn như rằng sẽ không có một thứ vũ khí nào có thể xuyên phá. Cánh tay dài, trên khuỷu còn có một vật thể sắc nhọn như hình dáng của lưỡi gươm chỉ mỗi tội làm bằng đất nhưng sức công phá còn phải khiến người ta run sợ.
Bàn tay của hắn để chạm dưới nền, to đùng bằng hai phi thuyền cộng lại. Chân cắm dưới lòng đất và nơi đấy đang tích tụ một luồng sức mạnh vĩ đại. Khuôn mặt dự tợn, như của một loài dã thù đáng điên cuồng. Bằng chứng rằng ánh vàng lập lòe ở hai con mắt đang chực chờ món đồ ăn.
Hình dáng này, nguồn sức mạnh này không còn nghi ngờ gì nữa.
Biết rằng chỉ cần một phát đập của hắn, nhiều người sẽ tiêu tùng. Cô liền ra lệnh : " Lùi lại đằng sau, chưa có chỉ thị của tôi không ai được manh động. Nó là con cấp S sẽ giết các cậu như chơi đấy."
Ngay lập tức họ lùi dần về phía sau, cách xa trận chiến. Có lẽ có khi không cần cô nhắc họ đã phải tự động rút, bởi chỉ cần đối diện với con quái vật này, họ lập tức nhìn ra luôn ngày mình tử trận.
Rena trở lại hình dáng chiến đấu của mình, tay cầm sẵn thanh kiếm chạy đến bên cạnh Ryvan. Lớp áo choàng máu đen bay phấp phới trong gió của anh khẽ tung mạnh đem theo hơi thở băng giá từ người. Trên gương mặt lạnh ngắt đang chăm chăm đối phương tỏa ra sát khí rợn người.
Theo như tình hình, anh đã giao chiến từ trước. Vì nhìn chỗ đất bị lún xuống, lộn xộn tạo dựng một bãi chiến trường đã đủ minh chứng. Hai bên có vẻ vẫn còn đang rất căng thẳng chưa phân được thắng bại. Cũng phải thôi, nó quá mạnh, mạnh đến độ có khi cô còn có phần phải e dè.
" Thực lực nó thế nào ?" Cô hỏi anh để biết thêm chi tiết
Ryvan cầm sẵn lưỡi hái trong tay, trên lưỡi đã có dấu hiệu bùn đất chạm vào: " Các chiêu thức của nó liên quan đến thổ. Mới gia chiến, chưa bộc lộ hết"
Cô chỉ cần thế cũng đủ biết. Hệ thổ sao với môi trường này cô cũng có phần bất lợi. Có thể sẽ khó khăn. Nhưng cô nên thầm mong nó đã xuất hiện, bởi vì cấp S chính là tướng thuộc Milquynus. Có thể sẽ moi móc được chút thông tin từ nó. Mỗi ngày mọi thứ sẽ càng dần tiến bước, bản thân cần phải có bước tiến.
Metaminus đã cảm nhận được sự hiện diện của cô. Hắn cất giọng ồm ồm vang vọng hệt như khi đúng trong một ngọn núi nói vọng ra ngoài :" Ngươi có mặt ở đây, chứng tỏ lũ kia đã được dọn dẹp sạch sẽ. Vậy cũng tốt ta chưa muốn một thứ đồ chơi quá nhàm chán. Hắn nói: " Đức vua bảo rằng được thì nên bắt sống các ngươi thì càng tốt nhưng nếu lỡ tay giết chết thì cũng không sao. Dù gì đều mục đích loại bỏ cả. Coi như diệt được tên cầm đầu, ta đã thắng được trận chiến này một nửa."
Hỏa Chi Viêm trên tay từ từ bốc cháy như một ngọn đuốc để nói thông báo cô sẽ là người tiếp chiêu đầu tiên.
Lưỡi hái trên tay của Ryvan dần tỏa hơi băng lạnh lẽo bùng phát sức mạnh để tiếp chiêu.
Rena ý thức thức được vấn đề. Đây là một con cấp S. Một mình đơn độc sẽ chỉ có nhận lấy thất bại. Con cấp A lần trước trong hang động dù không muốn thừa nhận nhưng nếu Ryvan không dời tầm chứ ý từ nó sang cô chưa chắc bản thân đã kịp thời để khai triển được toàn bộ sức mạnh.
Bây giờ đến con cấp cao này. Nỗi hận hãy để sang một phía để dành cái quan trọng hơn. Nghĩ lại cũng mắc cười, chắc trên thế giới này chỉ có cô với anh, hai người ghét nhau vẫn chọn hợp tác để hoàn thành mục đích chung.
Hai nguồn khí của cô và anh đứng gần nhau trong gang tấc như đã có thể hòa quyện lại làm một. Cái khí lạnh lập tức xâm chiếm lấy khoảng không xung quanh Rena. Nó thật lạnh lẽo, y như tâm hồn anh, lạnh đến độ giết người không biết ghê tay, lạnh đến độ trong lòng gần như đã đóng băng toàn bộ cảm xúc.
Metaminus đã thấy được khí thế xung phong ra trận đó. Hắn cũng lập tức xuất chiêu. từ dưới lòng đất, lập tức trồi lên nhiều thể loại sinh vật bóng đêm khác nhau được làm từ đất. hình thù ghồ ghề, dị hợm chung quy vẫn dùng được một cái từ đều là chân sau của Metaminus.
Cấp D, cấp C có mặt đông đủ cả. Khi sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến rồi, thì Ryvan và Rena mới nhận được sự khác thường. Bọn chúng không tấn công mình. Hướng di chuyển bọn chúng chạy lại phía sau đến chỗ người khác. Mục tiêu lại là họ ư ?
Rena định quay đầu lại thì Ryvan đã chặn đứng cô. Anh cầm tay cô kẽo mạnh trở lại đằng sau. Bàn tay anh lạnh ngắt nắm lấy phần cánh tay nhiệt độ đang nóng phừng phừng của cô khiến mặt bất giác phải nhăn lại vì sự đột ngột chuyển tới. Cô cất giọng để lột thái độ bực tức: " Anh định bỏ mặc họ thế sao ?"
" Bọn chúng chỉ là loại C, D. Bọn họ tự xử được. Chúng ta có việc khác cần phải lo." Anh lạnh giọng, nhấn mạnh việc cả hai người phải làm,
Ryvan và Rena cùng ngước lại bên trên nữa. Một nguồn sinh lực khác lại đến cũng tương đối mạnh chỉ mỗi tội vẫn kém Metaminus. Một con cấp A to bằng nửa thân thể hắn đột ngột xuất hiện lù lù trước mặt. Hình dạng có phần khá giống chỉ mỗi tỗi nhỏ hơn.
Bỗng Metaminus lên tiếng, cười như tiếng gió rít thổi lạnh đến rợn cả tóc gáy: " Nếu như chỉ để mỗi các ngươi tham gia trận chiến này thì sẽ buồn tẻ lắm. Ta cố tình gọi thêm mấy con cấp kém để chơi đùa với bọn quân đội. Chứ cấp cao sợ rằng một phát để chết như ngả rã rồi. Ta còn chưa muốn kết thúc cuộc chơi. Còn đối với các ngươi thì ta đương nhiên cũng phải thận trọng đáp lễ rồi."