Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Chạy đến cửa thật lẹ. Khi mọi người ra được hết toàn bộ cửa, bọn chúng chạy tới nơi liền bị một vầng lửa đốt cháy ở sàn nhà tạo thành một lối chắn tốt nhất. Tốt hơn cả mấy thứ kim loại cứng nhắc. Bởi vì chỉ cần chạm vào thôi sẽ bị bỏng rát đến toàn thân
Cô giơ cao ngọn kiếm của mình. Ánh vàng hoàng kim đang phủ lên một cái cuồng dã dữ dội nhằm đến kẻ địch. Giọng nói đang trôi dần về với ngọn lửa, phát ra mang sức uy hiếp như chính nó: " Bây giờ chỉ còn ta với các ngươi. Cứ lo rằng có người khác ở đây ta đàng phải đè nén xức mạnh xuống để tránh bị ảnh hưởng. Bây giờ thì có thể toàn lực hơn rồi."
Bộ váy màu đen lập tức hòa vào với lửa phượng hoàng hóa thân thành một bông hồng đỏ rực đẫm máu khoác lên trên cơ thể của Rena. Mái tóc bạch kim còn vấn vương vài tia lửa phần phật theo.
Đôi mắt mang màu đá thạch anh vàng đó trở lại như cũ long lanh đến độ khiến người ta phải dè chừng . Nó đang mang theo một sức áp lực có thể dè nát bất kì vật nào cản đường. Cô nhếch môi, đôi môi anh đào khẽ để lộ nụ cười. Một nụ cười nhẹ nhàng như cánh hoa rơi nhưng nhuốm đầy một màu đỏ rực báo hiệu sự khát máu đang trỗi dậy.
Phía bên ngoài, Lăng Tần Vũ đã dắt đồng đội mình tẩu thoát an toàn. Ra đến nơi y như rằng đã gặp được Hàn Vĩnh Phong. Anh đang cùng với người khác dàn xếp mọi thứ theo đúng trật tự. Quan khách từ bên trong anh chưa thể để họ ra về được. Với nhiều cái việc đã xảy ra ngày hôm nay, để họ bên ngoài thì còn biết bao cái lan truyền nữa. Hơn nữa, bọn tổ chức M sẽ có thể giết người phi tang bất cứ lúc nào đối với bất kì nhân chứng đã có mặt tại hôm nay.
Khuôn mặt kiên định không cho phép một sự mất cảnh giác trên mặt. Đôi mắt bao quát tổng thể một lượt đang tìm kiếm một số người. Cuối cùng anh cũng đã tìm thấy, 4 con người, tương đương với những người liên quan mật thiết đến thượng tướng.
Tại đó Tô Mộng, Lý Thành, Lâm Lục Trí cùng với Trịnh Vực Khước đang đứng nguyên một chỗ. Tô Mộng ngồi bệt hẳn xuống đất. Chuyện vừa rồi cô không thể nào đứng vững được, hay đúng hơn cô không thể nào tiếp nhận nổi.
Lâm Lục Trí là đàn ông nên dường như tinh thần có phần cứng cỏi hơn nhưng cái việc vừa diễn ra trước mắt đã khiến anh phải đứng yên bất động một lúc lâu vậy rồi. Hiếm khi có chuyện gì có thể khiến anh để lộ ra trạng thái này cả. Đối với anh mọi chuyện đều nằm trong tầm tay, có cái gì vượt ra khỏi kiềm soát làm anh phải suy nghĩ. Còn đối hoàn cảnh này nó thực sự đã diễn ra rồi
Lý Thành với Trịnh Vực Khước, hai người biết rõ thân phận trước của Rena. Đối với họ cái kì lạ nhất trên cõi đời này đều đã ở trên người. Họ biết rằng Rena còn có bí mật ẩn giấu đáng sợ hơn thế này nhiều. Nhiều đến nỗi sợ rằng Lâm Lục Trí và Tô Mộng đến nỗi kích động nặng.
" Mọi người là bạn của thượng tướng Hạ Nhan đúng không?" Hàn Vĩnh Phong đến gần hỏi lại cho chắc ăn dù đã xác định quan hệ giữa họ với đội trưởng rồi. Trước mặt những con người này, anh vẫn chỉ dám gọi tên giả của cô thôi.
Nghe đến cái tên Hạ Nhan thôi chưa cần biết vế trước nó bao hàm cái ý nghĩa gì . Tô Mộng đã đứng dậy ngay tức thì nắm chặt lấy cổ áo của Hàn Vĩnh Phong đôn thúc hỏi: " Hạ Nhan, anh biết cậu ấy, bây giờ cậu ấy thế nào rồi, sao tôi chưa thấy cậu ấy ra?"
Ngoài việc biết được thân phận của Rena ra, Tô Mộng còn lo lắng một chuyện nữa. Khi nó nghiêng xung quanh, cô không nhìn thấy Hạ Nhan ở đâu cả. Nỗi lo lắng cho vấn đề mạng sống của bạn còn vượt lên trên cái sự thật kia nữa. Tay của Tô Mộng bám vào Hàn Vĩnh Phong có có dấu hiệu đỏ ửng hết cả lên vì nắm chặt quá lâu. Đôi mắt thì không ngừng lo âu.
Lâm Lục Trí đứng bên cạnh sốt sắng cũng hỏ: " Cô ấy ở đâu vậy, xin anh hãy nói cho chúng tôi, còn nữa chuyện này là sao?"
Hàn Vĩnh Phong biết trước khi đến đây gặp họ sẽ phải trả lời những câu hỏi như thế này. Gần như đối với việc mất bình tĩnh ở đây, anh không thể lờ đi lảng tránh được. Thượng tướng có ngày đã biết sẽ bị bại lộ thân phận của mình.
Một số lần ngài ấy cũng đã nhắc đến chuyện đó với anh. Dù vậy cô vẫn vui vẻ, có lòng tin để đối mặt với mọi sự trách móc từ họ, và còn một lòng tin nữa rằng họ sẽ không chối bỏ cô.
Anh khẽ đưa tay, cầm tay Tô Mộng hạ xuống rồi bắt đầu nói về cô ấy. Chân thực nhất : " Người mọi người quen với hiện tại chính là thượng tướng Hạ Nhan thuộc quân đội, là đội trưởng đội 2 đã làm nghề này từ 3 năm trước. Vì vài lí do ngày đó cô ấy đã từ bỏ nghề này, mới đây mới quay trở lại. Hôm nay cô ấy có mặt ở đây với tư cách tham gia cuộc tấn công vào tổ chức M đồng thời bảo vệ mọi người."
Lời nói đâm sâu vào Tô Mộng. Cậu ấy là thượng tướng, thượng tướng sao:" Vậy thì tại sao cậu ấy không nói cho chúng tôi biết"
Hàn Vĩnh Phong trả lời : " Quân đội chúng tôi không phải dễ dàng có thể tiết lộ danh tính cho người khác. Với cả cô ấy buộc phải làm vậy để bảo đảm an toàn cho mọi người. Một khi các bạn biết về ngài ấy, sẽ có nguy cơ trở thành tầm ngắm của kẻ địch."
Lời giải thích của Hàn Vĩnh Phong như một tia sáng dành cho Tô Mộng. Trong những lúc hoảng loạn nhất , cô đã có rất nhiều ý nghĩ về Hạ Nhan. Rằng cô ấy chơi với bọn cô chỉ vì mục đích quân đội, chỉ vì lợi dụng. Hay về việc con người cậu ấy như thế nào. Có tốt bụng như cô đã từng nghĩ không. Nghĩ đến việc sự xa cách ập đến càng khiến lòng hoang mang hơn.
Bây giờ nghe thấy những lời này, tâm trí cô như được thả lõng ra, nhẹ nhõm. Hạ Nhan còn quan tâm đến bọn cô , còn suy nghĩ đến bọn cô nên mới đưa ra quyết định như vậy.
Lâm Lục Trí lòng cũng thảnh thơi theo. Cô gái ngày ngày soạn nhạc cho bọn anh đó có lẽ chưa hề thay đổi. Chỉ đơn giản anh đang khám phá thêm một phần con người cô thôi.
Nhìn được vẻ mặt của những người này. Hàn Vĩnh Phong coi đấy như một nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc. Ngài ấy nghe được tin này sẽ hạnh phúc biết bao đây. Nghĩ đến vẻ mặt rạng ngời tựa ánh dương đó càng tạo thêm cho anh một phần năng lượng tràn đầy để anh tiếp tục làm công việc này.
" Đội phó, đội phó" Tiếng gọi từ đằng xa của Lăng Tần Vũ tiến tới.
Bộ dạng chạy vội vã đến đây, nhận ra được có sự khẩn cấp. Hàn Vĩnh Phong liền chạy đi tới , một phần cũng tránh để cho bọn họ nghe được tin gì đó:" Chẳng phải cậu phải ở cùng với thượng tướng, tại sao lại chạy ra đây rồi? "
" Ngài ấy có muốn tôi truyền tải đến ngài một tin."
Một ý nghĩ tiến tới về việc cô ấy có thể gặp nguy hiểm đó làm ngữ điệu của anh có phần gấp gáp: " Tin gì ?"
" Ngài ấy bảo tất cả chúng tôi ra ngoài hội nhập với ngài rồi còn nói đợi khoảng 15 phút sau rồi hẵng vào."
Một lời thông báo từ phía cô càng làm tâm trạng anh trở nên sốt ruột hơn. Cô ấy lại định làm gì nữa đây. Nhỡ có chuyện gì? Bước chân muốn chạy vào đó vô cùng nhưng cái vẻ mặt tràn ngập lòng tin lúc trước thật không dám kháng lệnh. Làm vậy có thể cô ấy sẽ thất vọng về anh.
Nhận ra được cái dáng vẻ bất thường của Hàn Vĩnh Phong, Lăng Tần Vũ mới trấn an anh : " Xin đội phó hãy tin tưởng ngài ấy cũng như việc ngài ấy tin tưởng ngài, mọi chuyện sẽ ổn thôi ạ"
Hàn Vĩnh Phong còn cách nào nữa đâu, bởi vì chuyện đấy còn xảy ra trước khi nhiệm vụ này bắt đầu cơ mà. Đôi lông mày nhíu chặt lại giãn ra cũng như mọi cái tiêu cực tan biến đi. Anh nở một nụ cười nhẹ tựa như ánh nắng sau cơn mưa vậy.
Đôi mắt thì lại ra sức chắc chắn đầy quyết tâm : " Cậu mau nói với những người ở đây, truyền lệnh của tôi xuống giải quyết chuyện tổ chức M một cách triệt để. Hôm nay tin này nhất định phải được công bố ra bên ngoài, để cho người dân biết hết bộ mặt của bọn chúng"
Khẩu lệnh của Hàn Vĩnh Phong được phát ra, quân đội vào cuộc cấp tốc. Một số đi giải quyết . Một số ở lại bảo về mọi người ở đây. Tất cả đều diễn ra thuận lợi. Anh có tiến lại gần tòa nhà, nhớ đến vị thượng tướng đang chiến đấu oanh liệt trong đó.
**********
Phía đằng xa xa, Ryvan đuổi theo Metaminus được một khoảng rồi. Luồng khí của hắn dồi dào y như thuở ban đầu nên không có chuyện anh sẽ để vuột tất hắn ta. Anh luôn nhận thấy được nó đang ở bao quanh vậy mà lại công cốc trong việc nhìn thấy.
Cả người thân trắng đuổi theo cấp tốc như bóng ma bay giữa mọi nẻo đường. Nơi này ở khá gần với rìa của thành phố nên anh đã đuổi theo đến tận một bãi đất trống khổng lồ. Nằm ngoài trung tâm rất xa, dường như ít ai đến đây nên có thể an tâm một phần sẽ chẳng có ai làm phiền đến cuộc chiến này cả.
Như anh đã suy đoán. Metaminus đã dừng ngay tại đấy rồi đợi một lúc hắn ta xuất hiện với hình dáng con người đứng ngóng trông chờ Ryvan tới.
Anh cũng không phải dạng rùa bò đến nỗi để kẻ địch chạy mất. Hai người đứng cách nhau một khoảng dài đó, ánh mắt thì chăm chăm vào nhau. Đều toát lên cái địch ý hết
" Ngươi thấy ta chọn địa điểm tại đây ổn chứ hả, cuộc chiến của chúng ta có thể thoải mái rất nhiều rồi" Metaminus nói " Đến giờ ta còn thấy hơi tiếc nghĩ rằng còn chơi đùa được với con người ở đây lâu hơn nữa. Cũng tại ta chủ quan quá lại để quân đội các ngươi nắm thóp.
Ryvan lạnh nhạt, đứng cách xa một khoảng với Metaminus: " Tổ chức M các ngươi toàn chứa chấp yêu quái bỗng dưng lại thu thập thêm con người vào bên trong đã để lộ cái điểm yếu trí mạng ra đó"
" Con người là loài sinh vật yếu đuối. Luôn luôn vậy. Ngươi cũng phải biết rằng bọn ta cho vào đâu phải ngẫu nhiên, mục đích cả thôi" Độ nham hiểm của Metaminus được dâng cao nói lên kế hoạch xấu xa đó của hắn, không phải nói của Milquynus mới đúng.