Hỏa Ca

Chương 92: Giao Cho Cô Xử Lý






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Đoàn người được bên phía quân đội di tản đi gần hết. Kiểm tra sát sao đến độ chắc chắc đã đưa hết toàn bộ ra ngoài. Bên trong toàn bộ chỉ có người của bên phía M và quân đội.

" Ta thực sự muốn bắn nát đầu ngươi ra để xem bên dưới cái lớp vỏ bọc này người thuộc dạng nào" Rena đe dọa hay nói đúng hơn cô sẽ có thể làm thật.

Hắn tự nhiên nói chuyện đến mức gần như bỏ qua việc hai nòng súng đang chĩa thẳng đến mình: " Trách sao tôi cứ thấy kì lạ, giờ nghĩ lại một con người như cô sao có thể làm một cái nghề không phù hợp đến mình tí nào. Hóa ra là người của đại tướng" Hắn nói để chứng minh cái cảm nhận của mình là đúng.

Metaminus ngước sang chỗ Ryvan , hai tay ông buông thõng, nhìn có vẻ như buông bỏ việc chống cự, thật chất chỉ đang muốn nói rõ trước khi đến với cuộc đánh chính thức : " Có một người phụ nữ tài giỏi gần bằng mình làm dưới trướng chẳng trách hôm nay lại có thể tiến hành kế hoạch thành công đến vậy. "

Ryvan dí sát nòng súng vào đầu Metaminus hơn, ánh mắt kiện định như núi, không bất cứ cứ thì có thể lay chuyển được điều đó: " Những người ở đây đều biết hết sự tồn tại của chúng ta rồi, cứ thành thật nói hết ra đi " Anh nói: " Bắn đầu ông xong, có thể thoải mái lộ diện "

Đôi mắt Metaminus dò xét lời Ryvan nói có phải sự thật rồi nhìn sang đám quân đội còn đang điềm tĩnh nghe lời chỉ huy mình nói : " Hai người đều trẻ tuổi, đều sốt sắng như nhau, chỉ muốn xem tôi thế nào thôi sao. Thật thiếu kiên nhẫn. Yên tâm đi , ta sẽ trở thành hình dáng cũ ngay thôi lúc các ngươi sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay."


Giọng điệu ngạo nghễ chứa đựng đầy sự quyết thắng: " Điều đáng thất vọng ở đây, xuất thân nhờ dòng máu cao quý của phượng hoàng tại sao lại còn cần đến sự giúp đỡ của con người. Hàng trăm năm qua đều thay đổi rồi sao."

" Ngươi nghĩ rằng con người đều thuộc dạng yếu đuối sao. Hàng trăm năm thay đổi , họ có thể đối chọi với với các ngươi nhiều hơn tưởng tưởng đấy." Giọng nói của Rena như một lời công bố, cũng như nói ra cho tất cả mọi người ở đây nghe.

Lúc trước cô cho rằng họ không có khả năng để tham gia cuộc chiến này. Nhưng qua các bài kiểm tra, rồi nhiều bài tập huấn, cô đã phải suy nghĩ lại. Chỉ cần có kĩ năng, trang bị chuyên dụng để đối chọi thì tất cả đều có thể.

Metaminus cười, hắn không thể tin lời cô nói ngông cuồng đến vậy, hay nói đúng hơn cười nhạo: " Vậy thì tốt, trận chiến cũng nên có một thứ gì đó hấp dẫn. Một nguồn sinh lực dồi dào được tiếp đến, ta sẽ vô cùng hoan nghênh." Hắn ngừng một lát, rồi luồng khí dày đặc bắt đầu tỏa ra: " Hãy cho ta thấy sức lực các ngươi đến đâu"

Một bầu không khí u ám ra sức bủa căn phòng. Luồng khí màu đen cuốn quanh cơ thể hắn đang không ngừng được phóng thích tất cả. Đứng gần năng lượng đó, cơ thể Rena và Ryvan phải tránh ra, đồng thời thông báo cho tất cả mọi người phải tránh xa ra khỏi nơi này. Cái diễn biến kì lạ đang xảy đến. Sự cực đại của " chiếc cột" màu đen khiến lòng người phải hoang mang.

Hắn ta định biến thân ngay tại đây sao. Nguồn năng lượng này không thể nào chỉ dừng lại ở loại B , nó còn hơn chẳng nhẽ cấp A sao. Không, không thể, cấp A chỉ sống ở riêng lãnh thổ của chúng. Vậy nó chẳng nhẽ nào....

Biến đổi đột ngột thế này , cô có sử dụng 100% sức mạnh của mình đi nữa thì khó lòng nào dừng lại được. Đành phải trơ mắt đứng nhìn tất cả ư.

Đang đến mức cao trào nhất thì đã có một sự kiện khôn ngờ tới. Nó biến mất, hoà tan vào không khí để lại một vài mảnh sáng màu đen coi như một dấu hiệu. Ông ta đang di chuyển, ngày càng xa nhận cô biết vì nó lớn mạnh đang sút dần về một hướng. Thế quái nào...

Sự kiện đó vừa dập tắt, lũ tùy tùng còn lại ở trong tòa biệt thự bắt đầu trở lại hình dáng cũ. Cơ thể to lớn chắc cơ vài mét đang trở lại. Cặp mắt trắng đục kinh hãi đang thèm khát mọi thứ. Vũ khí trên tay bọn chúng với bóng tối dày đặc đang chuẩn bị phát ra.

Cái tai nhọn hoắt đang dỏng lên để nghe thấy chuyển động của con mồi. Khuôn mặt dữ tợn, răng nanh trắng nuốt mọc đầy cắm sâu chứng tỏ một sức công phá có thể cắn nát da thịt con người đơn giản. Số lượng nhiều hơn bao vây hết mọi người ở đây.

Quân đội với sĩ khí cáo ngất ngưởng nhưng với tình thế này, đối diện với loài sinh vật này đều hoảng sợ. Tay cầm chặt súng còn phải run lên cầm cập. Bọn chúng thật sự quá khủng khiếp.

" Lũ này giao cho cô xử lí. " Lời nói còn nhanh hơn cả chớp vọt qua tai cô. Quay lại bóng dáng màu trắng với chiếc áo choàng màu đen sau lưng mất hút khi bước qua cánh cửa.

Anh ta luôn chiếm hết phần hay rồi để lại cho cô phần nhàm chán lại. Xem nguồn năng lượng thì chỉ quái cấp B. Nếu đã đấu được quái cấp A thì bọn này diệt nhanh chỉ như thổi bay một hạt bụi thôi.


Cái chính bây giờ quân đội đang ở đây. Để họ có một trận chiến thực tế, trỉa nghiệm vũ khí mới được sáng chiến xem đến đâu. Mặc dù niềm tin còn hơi có chút mỏng manh.

Rút cây kiếm Hỏa Chi Viêm từ trong lửa. Ngọn lửa bắt đầu bùng phát xung quanh. Nó cũng đang thèm khát để được đốt cháy mọi vật giống cô. Một đội trưởng thì sẽ xông pha lên trước. Cởi bỏ đôi giày cao gót vướng víu, thân thể di chuyển dễ hơn trông thấy. Lướt nhanh như gió, nhẹ nhàng như lông vũ.

Cây kiếm đã chém được phát đầu tiên. Kĩ năng được tăng vọt nên bọn chúng còn chưa kịp vung vũ khí thì đã có một vết dọc đứt đôi cơ thể hiện hữu. Chém từ trên xương dưới khuôn mặt đực tách ra làm đôi đến đầu tiên, còn chưa kip hét , còn chưa kịp la đã phải ngã ngửa ra đằng sau với số phận bị tách ra.

Tiếp đến con tiếp theo lao đến cũng phải chịu cái kết tương tự. Ngọn lửa còn đang cháy xém rộng ràng theo từng đường đi. Lửa đang vẽ ra con đường chết chóc đối với bọn chúng. Ánh mắt như chính cái độ sắc bén của đường chém, một lực gián tiếp áp đảo kẻ thù triệt để.

Chắc phải đến 5, 6 con bại trận dưới tay cô. Mỗi lần đều chỉ chịu một nhát của cô đã tan tành chết đến ngả rạ. Đồng đội của cô đứng cạnh chứng kiến hết. Phải há hốc mồm dường như chẳng có thứ gì có thể khép lại mồm của họ lúc này. Họ đang nhìn cái gì thế này, họ đang nhìn ai thế này. Đây đâu còn trận chiến của con người nữa. Đây hoàn toàn là cuộc chiến quái vật với quái vật. Sức lực kia bảo là con người làm ra có đập đầu vào tường mấy chục phát thì cũng không thể chấp nhận nổi.

Bị phân tâm đến một thứ khác, họ dường như chưa nhận thấy có mối nguy đang tiềm ẩn bên cạnh. Không phải tất cả đều tập trung vào mỗi mình Rena. Bọn chúng cũng đang rất thèm khát con người nữa. Khi ngay sát, bởi cái sát khí quá mức ghê rợn nên cũng kịp thời phát giác ra. Nhưng tinh thần đang bị đổ vỡ dần dần. Cái vẻ mặt ăn tươi nuốt sống kia lấy mất toàn bộ dũng khí để đứng ra đấu tranh rồi.

Bắn được mấy phát súng thứ nhất trúng tay đối phương, trúng đến thân thể đối phương. Vì loại đạn này được bào chế có sức sát thương lớn nên cũng phải khiến một số con bỏ mạng. Tuy nhiên đây vẫn là quái cấp B , ít ra bọn chúng cũng biết quan sát cũng biết đâu là gì nên đã tìm được cách tránh né đạn. Còn đem mấy cái vũ khí trên tay đỡ đòn nữa, tốc độ bọn chúng áp sát càng lại gần.

Vài người sợ quá còn bỏ rơi luôn cả khẩu súng.

" Cứu tôi... với " Một người trong đó sợ hãi đến độ dường như âm thanh bị nghẹn lại trong cổ. Phải khó khăn lắm mới nói ra được ba chữ. Còn chẳng dư sức để hét lên.

" Mau đứng lên đi, cậu muốn để nó ăn thịt à?" Một người khác đang cố ép thúc giục phải đứng lên để chống đối. Mặc dù tay người đó còn đang run nhẹ , ảnh hưởng đến khẩu súng gây ra tiếng lách cách.

Bọn sinh vật này càng tiến đến lại gần với số lượng áp đảo. Mấy khẩu súng chỉ đủ để gây thương tích, còn để làm chết e rằng chuyện đấy không thể. Tình huống trở nên căng thẳng hơn khi có một con tiến đến gần định giơ vũ khí đánh đến. Người vừa ngã xuống đó chỉ biết giơ hai tay ra chống đỡ, mắt nhắm tịt hết cỡ để tránh phải thấy một cái chết khó coi.

Rồi thời khắc đó, anh ta cảm thấy một luồng khí nóng khẽ thổi đến cùng với đó một bóng hình màu đen lướt qua. Hình ảnh cuối cùng được nhìn thấy là vết máu phun lên ào ạt như vòi phun nước tuôn trào. Cùng với mái tóc màu nâu sáng bay đằng trước. Bóng hình của Rena đứng quay sau lưng , trông cô mới thật vĩ đại làm sao, tựa như vị thần giáng thế.

" Thượng tướng...."


" Chuyện ở đây, cứ để tôi lo. Vũ khí của các cậu chỉ đủ sức đối với loại cấp C, cấp D thôi. Bọn này toàn loại B. Mau chạy ra phía ngoài tụ tập với đội phó đi, nhắn dùm tôi khoảng 15 phút nữa hãy đi vào." Rena hạ giọng ra lệnh, bắt buộc tất cả mọi người phải nghe theo.

" Cậu là Lăng Tần Vũ đúng không ?" Cô nói liếc đôi mắt còn hừng hực cái sắc bén vừa rồi

" Vâng, đúng rồi là tôi" Anh ta nói lại ngay

" Tôi có nghe Phong nói qua về anh, nghe nói anh là thuộc hạ thân cận nhất của cậu ấy lúc tôi không có ở đây."

" Ngài nói quá rồi."

" Vậy thì tôi tin tưởng anh hãy truyền tải lại cho cậu ấy" Rena đặt niềm tin tưởng lên vai anh ta.

Lăng Tần Vũ tuy coi Hàn Vĩnh Phong mới là cấp trên duy nhất mình phục vụ. Tuy nhiên Hàn Vĩnh Phong lại là đội phó của đội 2, đội trưởng đội 2 lại là thượng tướng. Nên anh đã được coi như thành viên trong đội rồi. Mệnh lệnh từ phía cấp cao nhất lấy lí dó nào để từ chối đôi.

Tay để chếch trán vài xăng ti, đứng nghiêm như đi báo cáo. Hành động đấy lại có một ý nghĩ khác nữa đó là chấp hành yêu cầu từ phía đội trưởng: " Xin ngài cứ giao cho tôi."

Dứt lời, Lăng Tần Vũ liền đi hô hoán mọi người đứng dậy chạy bảo mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi tòa nhà để gia nhập với đội phó.