Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân " Có ý tưởng gì không ?" Cô quay sang Hàn Vĩnh Phong chờ đợi câu trả lời thích đáng của anh
" Bẫy này lần đầu tôi gặp phải, nên chưa nghĩ ra được "
Cái này làm công phu hơn hẳn. Như một lời dự báo trước càng tiến sâu vào bên trong, mọi thứ sẽ càng phức tạp. Mất công chế tạo ra mấy thứ này chỉ để phòng ngừa có người khác lẻn vào phải thừa nhận bọn tổ chức này rất tốn công.
Tiếng chập của hai mảng tường va vào nhau tạo ra âm thanh thúc giục tạo nên chút gấp gáp ở cả hai người
" Cứ thử xem hai mảng tường đầy đinh này có nhược điểm gì sau đó chúng ta sẽ dần nghĩ cách phòng ngừa. Bình tĩnh từng bước một" Hàn Vĩnh Phong phân tích, vẻ mặt hiện lên rõ nỗi lo khi đánh cược: " Khó khăn quá chúng ta có thể nhờ Lan Nhi giúp, tôi nghĩ cô ấy giỏi mấy cái này ."
Rena "ừm" một tiếng rồi làm theo lời anh, cả hai người tiến hành quan sát chăm chứ cái bẫy chết người này. Đến gần để phát hiện xem có gì bình thường. Con mắt người ngoài nhìn vào thì trên mảng tường được bố trí đầy đinh, gần như chạy qua được rất khó.
Đứng phân tích một hồi, cô nhận ra một điều thời gian cũng vô cùng eo hẹp. Tổng thời gian vừa chập lại vừa giãn ra mất 9 giây. Ngừng 3 giây rồi lại tiếp tục chập vào nhau. Có chay hết tốc lực thì cùng lắm vẫn mất tay mất chân hoặc tệ hơn cả người sẽ phải hứng chịu hàng ngàn vết đâm thủng cả người do đinh gây ra. Không chết vì nát cơ thể cũng chết vì mất máu.
Cô nói lại cho Hàn Vĩnh Phong nghe. Anh cũng đã hiểu lời cô nói. Loại trừ được phương án chạy qua, cách duy nhất chỉ có thể ngưng nó lại thôi.
Đối với cái loại bẫy này để ngăn nó cũng không phải quá khó chỉ có điều thiếu vật liệu để làm thôi. Cần một cái gì đó cứng , có sức chịu đựng cao để chống đỡ ngăn cho nó đứng nguyên. Từ đấy lợi dụng thời cơ đi qua.
Chắc hẳn phải có thứ gì đó quanh đây ? Hai mảng chập vào nhau tạo thành một phần bị hổng giữa các bức tường. Ngay khoảnh khắc đó ánh mắt cô đã dừng lại trên một cái khe chứa đựng những thanh dài tương đương với khoảng cách căn hầm.
" Bên tường chỗ cậu có cái khe chứa đựng mấy cái thanh dài dài không ?" Đáy mắt đăm chiêu dội lên trên toàn bộ biểu cảm Rena
Hàn Vĩnh Phong cũng bắt đầu nhìn về phía phần tường phát hiện đúng như y lời cô nói. Anh ngay lập tức hiểu ý.
Vì cái khe đó vị trí tương đối gần chỗ bọn cô nên chỉ tốn 2 đến 3 giây đã lấy được đủ tất cả. Đặt chúng nặng nề xuống đất, Rena định cầm lấy một thanh bảo Hàn Vĩnh Phong nhanh chóng chặn đứng hai bức tường lại. Nhưng khi cô vừa chạy đi, anh đã nắm tay cô lại: " Hãy đợi một chút, thiếu tướng."
Hàn Vĩnh Phong một tay chồng cằm, cầm một thanh lên ngắm nghía tỉ mỉ từng cái một bao gồm cả cái trên tay cô. Cậu không giật lấy thanh sắt mà trực tiếp cầm tay cô để quan sát luôn.
Biết là người ta đang nhìn thứ khác nhưng cầm tay thế này có cảm giác xấu hổ . Gò má Rena bất giác cũng ửng hồng đôi chút. Cô để yên mặc cho cậu phân tích. Dáng vẻ chăm chú, mặc kệ mọi thứ trên đời này luôn dẫn đến hiệu quả cao, trong trường hợp chưa có cái gì nguy hiểm đến.
Khi quan sát xong, Hàn Vĩnh Phong mới nhận ra mình nắm tay Rena được một lúc rồi. Anh mới bối rối , đứng dậy cúi đầu: " Xin lỗi , thiếu tướng, tôi mải mê quá. "
Rena xua tay, ngữ khí không nặng nhỏ: " Chuyện nhỏ, không sao . Thế cậu phát hiện được gì rồi ?"
Hai thanh kim cương sáng loáng được cầm trên tay Hàn Vĩnh Phong, tay phải giơ lên cao hơn hướng đến chỗ Rena để cô có thể nhìn rõ: " Thanh tôi cầm bên phải ở giữa tâm quan sát kĩ sẽ thấy có khối nát vụn lấp lánh phát ra thì nó chính là hàng thật. Còn cái ở bên tay trái dường như chế tác công phu và hoàn hảo nhưng chính vì thế không thể xuất hiện cái khối đó"
" Vậy ý cậu là..."
Hàn Vĩnh Phong và Rena trước khi nhìn hai cái mảng tường chập vào nhau này đã phát hiện có một cánh cửa sau đó cũng dính đầy đinh hệt như vậy. Kĩ càng hơn có thể thấy được ở trên và dưới có 3 cái lỗ, đủ sâu tương đương cắm được với mấy thanh kim cương này. Theo như phán đoán thì chắc hẳn phải là hàng thật thì mới có thể mở nó ra được
Còn mấy cái thanh giả này dùng để chặn đứng hai mảng tường lại với nhau. Hàn Vĩnh Phong cầm 3 thanh sắt, Rena cũng cầm 3 thanh sát đứng vào vị trí. Thời gian rất suýt sao nên đòi hỏi một tốc độ nhanh cộng thêm sự chuẩn xác tuyệt đối để lắp được vào đúng nơi đúng chỗ. Chiều dài tương đương 2,5m, thể lực cũng tốt nên cầm không gặp vấn đề về trọng lượng mấy.
Hai mảng tường chập vào nhau lần nữa, khi tiếng động mạnh dứt một hồi và quá trình giãn ra được khởi động Rena và Hàn Vĩnh Phong chạy một mạch tiếng thẳng lên phía trước, không dám lỡ làng một giây nào hết. Nhanh tay nhanh chân dường như sự nhanh nhậy từ trước đến nay đều dừng vào một thời khắc.
Tiếng động được phát ra vang lên đánh dấu bước tiến công đang ngày một đến đích. Bước chân di chuyện linh hoạt từ chỗ này đến chỗ kia loáng một cái tưởng chừng hòa vào một thể với không khí ở đây
Một thoáng trôi qua hai thanh đã được lắp xong, còn một cái duy nhất cũng là lúc chu kì chỉ còn lại thật ít ỏi. Nhưng dường như sự căng thẳng không thể dồn nén cô, thanh kim cương dưới ánh đèn vàng sáng loáng , được đặt chính xác chỗ cô muốn. Bên Hàn Vĩnh Phong anh cũng đã kết thúc công việc của mình hoàn hảo trôi chảy.
6 thanh kim cương ngay ngắn được đặt chắn ngang, hai mảng tường không còn cơ hội để có thể hoạt động được nữa. Rena chiêm ngưỡng thành quả của mình, phủi tay nhẹ một cái: " Căn cứ thời gian thế này vừa kịp coi bộ mấy lần sau cứ tiếp tục thế thì đến sẽ nhanh thôi."
Rena đập lên vai Hàn Vĩnh Phong, coi như một lời tán thưởng : " Làm tốt lắm"
Hàn Vĩnh Phong cười đáp lại: " Ngài cũng thế. "
Tâm trạng sử dụng hết tốc lực coi bộ cũng rất tốn sức. Kết quả đem lại thì vừa ý. Phản xạ cô nhanh được đến mức thế này còn phải nhờ công luyện tập bao nhiêu ngày ở trụ sở quân đội. Những bài huấn luyện ma quỷ vắt kiệt năng lượn đã phải phóng thích hết khả năng rồi. Cũng phải nhờ ơn " người nào đấy"
Nghĩ đến đây, cô vội lắc lắc đầu để cho quên đi cái hồi ức vừa xuất hiện trong đầu. Một số lúc , một số chuyện tại sao bản thân lại luôn nghĩ đến anh ta cơ chứ
Hai tay cầm 3 thanh kim cương đi nhanh về phái cánh cửa loại bỏ mọi thứ tập trung vào chuyện trước mắt thì hơn
Rena và Hàn Vĩnh Phong cầm lấy số thanh kim cương còn lại. Việc còn lại chỉ cần lắp vào cánh cửa đầy đinh kia nữa là xong.
Cánh cửa dần được mở ra, con đường hiện ra trước mắt sâu hút chưa biết có dẫn tới được căn cứ hay chưa. Ít ra thì vượt qua được mấy cái bẫy này thì coi như một chiến công cho nhiệm vụ này rồi. Về báo cáo xem ra có thể khiến quân đội có thêm chút ít thông tin.
Đi được một quãng khá lâu, dài suốt bây giờ e rằng quay lại chi bằng tốn mất nửa ngày. Một quãng trôi lâu thật lâu sau đó, đôi chân dần xuất hiện một cảm giác đau nhức lan truyền toàn bộ.
Tốc độ cô muốn đi chậm lại đôi chút để coi như dưỡng sức cho lần chạy tiếp theo. Cho đến tận lúc này, Hàn Vĩnh Phong đã vượt cô cũng đã phải quay lại đứng bên cạnh đi cùng với năng suất hiện tại. Có vẻ anh cũng thấy được điều đó. Nhưng anh không nói gì cả chỉ đơn giản đứng ở bên thôi.
Mái tóc màu nâu được buộc gọn gàng lúc đầu đã có dấu hiện rối lên chi bằng nói xấu thì nó lại càng nổi bật lên sự cá tính, năng động , một phần trong cô. Lớp da hơi ửng hồng vì nóng lên do vận động nhiều tạo một sức hút của một người con gái còn trong độ thanh xuân rạng ngời.
Một người thì dứt khoát nhìn về phía trước, người còn lại nhìn người kia cứ thế kéo dài theo mỗi bước chân đến khi tiếng động ngắt hẳn tại một khoảng không rộng lớn. Căn hầm đã được phóng to ra sự eo hẹp biến mất thế chỗ cho một vùng khắc hẳn. To hơn với hai cánh cửa giống y đúc sừng sững chắn nang việc di chuyển.
Coi như đây chơi một trò 50/50. Chọn đúng thì thắng , chọn sai thì thua. Phải có một căn cứ gì mới có thể đoán được nước cờ đúng nhất.
Cô đến gần một cái trong số đó, chạm nhẹ tay lên cánh cửa để xem có một cái mã số, hay dụng cụ gì đó không. Động vào đồng nghĩa với việc đẩy nó vào bên trong. Cánh cửa hé mở đôi chút. Từ trên cao có tiếng phát ra, rồi một tảng đá từ tên cao rơi xuống. Rena chưa kịp nhìn thì đã bị kéo mạnh ra khỏi chỗ đứng, cánh tay bị giữ chặt rồi bị bất ngờ như thế thân thể bất giác chỉ có thể ngả hẳn đi.
Đâu cô vô tình chạm vào người Hàn Vĩnh Phong giữ nguyên tư thế cho đến khi tảng đá rơi hẳn xuống cô mới nhận ra. Anh thì còn đang bận nhìn tảng đá cùng với cái cánh cửa. Rena ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt còn đang chứa chấp sự tập trung vào vật khác nay đã di dời dang người cô. Rena chăm chăm vào khuôn mặt anh, đứng bất động rồi mới bắt đầu rời khỏi cái sự vô tình không báo trước đó.
" Cảm ơn cậu."
" Bình thường thôi ạ, việc tôi nên làm mà" Hàn Vĩnh Phong đáp lại cô với ngữ điệu có phần trách nhiệm về phần việc của mình. Mặc dù nếu để ý kĩ còn phát hiện ra được nó còn hàm chứa một sự bối rối nữa.
Rena ho khụ khụ mấy tiếng nói lái sang vấn đề khác: " Có thấy quy luật nào khác ở đây không ?"
Hàn Vĩnh Phong gật đầu chỉ về cái hướng rơi từ tảng đá ban đầu : " Cái cục đá đó rơi xong ngay lập tức cái ô gạch phía dưới nền được mở ra, rời ngay trong đó. Tôi nghĩ chắc nó có một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại."
Muốn nó đúng thì phải chứng thực mới có thể biết được. Rena chạy đến đẩy nhẹ cánh cửa một lần nữa, quả nhiên đúng như Hàn Vĩnh Phong nói, lại có đá rơi xuống rồi lại lặp lại. Vậy còn cánh cửa kia cũng sẽ như vậy sao ?