Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Muốn tạo dựng một đội quân để chống lại thế lực Milquynus chuyện đấy không phải là bất khả thi. Người dân Vacrina nói trắng ra cũng chẳng khác gì với con người bình thường. Cái điều khác biệt duy nhất chính là phong tục và nơi ở thôi. Chỉ cần có vũ khí đánh được, thì ai cũng có thể sử dụng. Ngày xưa ở vương quốc cũng thế, có điều cách thức làm được đến bây giờ còn chưa tìm ra. Đành phải dựa vào phương án của Ryvan thôi sao ?
Tình thế đúng là rất nguy cấp, Leon nói đúng hai người chỉ cầm cự chứ làm sao đánh thắng. Cảm xúc và lí trí, chỉ có thể chọn một.
Sáng hôm sau, cô đến trước phòng của Ryvan. Bước vào đã thấy anh ngồi sẵn trong đấy, làm việc. Khuôn mặt lạnh lùng của mọi ngày đó lại một lần nữa hướng đến người vừa bước vào. Vị thượng tướng của quân đội đó đã biến đổi về hình dáng thật. Trang phục quân đội như thế nhưng hình dáng đã khác.
Mái tóc dài màu bạch kim đang ẩn hiện trên tà áo choàng màu đen đang lướt trên không trung theo bước đi của cô tiến tới. Đôi mắt màu thạch anh vàng lại lộ ra sáng như thủa ban đầu tỏa ra ánh lửa của phượng hoàng.
Sắc mặt Ryvan không có biểu cảm gì trước hình dạng của cô. Anh lặng lẽ đứng dậy, cất giọng có phần trầm thấp, đứng đối diện cô.
Đến giờ phút phải đưa ra câu trả lời, cô đã phải trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói: " Anh nói đúng. Trước số lượng đông , kể cả có anh tham gia thì ba người không thể chống lại quy mô lớn đó. Tuy nhiên việc để cho con người biết về Vacrina là điều bất khả thi từ trước đến nay."
Nghĩ lại lời nói tối hôm đó của Leon: " Muốn giành lại một cái gì đó thì phải mất cái kia. Rena , mục tiêu của chúng ta ai cũng đã rõ rồi. Em không cần phải đồng ý, chỉ là hãy suy nghĩ đến cái gì lợi nhất có thể. Trong ván cờ cuối cùng, nước đi đã ra rồi, không thể rút lại được."
Có lẽ anh nói đúng, lắm lúc phải gạt bỏ chuyện gì đó sang một bên để giành được thứ tốt hơn: " Tôi đồng ý thực hiện phương án, bên cạnh đó tôi cũng có yêu cầu."
Ryvan lạnh băng nhìn cô, không để lộ ra chút tâm tình nào đang nghe theo điều cô nói.
Tại lúc đó, trong tầng 3 của khu trụ sở. Có một nhóm người, số lượng khá đông đang đứng đó chờ đợi hai vị quan chức cấp cao đến. Ngoài đội số 2 còn có lấy một đội đặc nhiệm do chính tay đại tướng huấn luyện và tin tưởng.
Một số người nhìn sang những người đó không khỏi cảm thấy ớn lạnh nhưng cũng có chút gì đó ngưỡng mộ. Cái đội này chuyên đi làm nhiệm vụ cho đại tướng, thực hiện mọi yêu cầu của ngài ấy. Lần nào cũng hoàn thành một cách trọn vẹn và thành công. Hiệu quả đạt tới mức đỉnh cao.
Nhóm này sở dĩ cũng vô tình hệt như đại tướng. Giết người không gớm tay. Sử dụng mọi hình thức để bắt được kẻ thù, diệt tận gốc. Tình người không hề tồn tại.Có lẽ chính vì thế nên họ mới có thể mạnh đến như thế.
Căn phòng vốn dĩ đã không có tiếng người nói chuyện, khi có hai bóng hình hướng tới dường như cái sự tĩnh lặng đó lại được phóng lên tối đa. Đi đằng trước là vị đại tướng, ánh mắt lạnh giá như chính con người anh, đang tạo áp lực tuyệt đối lên tất cả mọi người. Người đàn ông tàn bạo nhất cái trụ sở này đang đứng tại đây, sắp chuẩn bị thông báo một chuyện gì đó, e rằng không có mấy gì được gọi là thoải mái.
Run sợ trước cái khí thế đó khiến họ suýt quên mất còn một người nữa đằng sau. Cho đến khi người đó lộ diện. Mọi con mắt đều đang đổ dồn về phía đó, từng con mắt một không giấu nổi vẻ sững sờ. Cô ấy chắc chắn là thượng tướng Hạ Nhan, quân phục đã nói lên điều đó.
Nhưng hình dáng thì không. Mái tóc bạch kim dài khẽ lướt qua , như dòng suối nhỏ được điểm thêm ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống. Trên khuôn mặt trắng trẻo, tựa như sứ kia là con mắt màu thạch anh vàng. Họ cứ nghĩ trên đời này con mắt độc và lạ nhất chính là của đại tướng.
Cho đến khi nhìn thấy con mắt này , quan điểm đã ra theo một hướng khác. Con mắt đó có gì đó hưng hực cháy đan xen một chút tia sáng rực rỡ của viên ngọc quý giá đang hướng thẳng về phía trước. Ẩn hiện trong đó không có một tia do dự.
Bước đến trước mặt mọi người, vẻ mặt của họ lần lượt lộ rõ trước mặt cô. Ánh mắt cô đang nhìn từng người một. Đến đội số 2 của cô, một chút gì đó ở họ đang khiến cho cô có một phần gì đó không nỡ ra. Cô chưa bao giờ từng muốn để cho đồng đội mình phải tham gia cái cuộc chiến này cả.
Cô nhìn về phía ánh mắt của Hàn Vĩnh Phong. Sau đó, cậu lại mỉm cười với cô. Cậu đang cười, chắc chắn là thế. Đứng trước hình dáng này, một chút sợ hãi đâu có tồn tại trên gương mặt cậu. Chỉ tiếc rằng, tâm tình của Rena lạ có một chút gì đó xót xa. Người bạn đồng hành bên cạnh mình này, liệu rằng về sau cô còn nhìn thấy được nữa không ?
Rồi đến Mịch Vương, vị bác sĩ của đội, cũng đang nhìn cô. Anh tham gia cuộc chiến này,vì đơn giản là vị bác sĩ duy nhất tên đai tướng kia chọn để đảm bảo việc cứu chữa cho những người bị thương trong quân đội. Đúng là vậy, hiện tại sau cái vụ lần trước, mấy tên bác sĩ ở đây có ác cảm với cô rất lớn. Để bọn đó biết được chuyện này, cái miệng chưa chắc đủ tin tưởng để che kín cái bí mật.
Thoáng chốc, cô lại nghĩ đến Lan Nhi. Nếu là cậu ấy, liệu sẽ tha thứ cho việc cô đẩy người cậu ấy yêu đi vào hố lửa không ?
Cả đời Rena nghĩ mình lại phải làm chuyện này. Cô còn nghĩ mình đang đóng trong một cái bộ phim viễn tưởng , hành động, dùng cái hành động kêu gọi người khác để cùng bảo vệ thế giới. Chuyện nực cười nhất mọi thời đại. Tiếc rằng cái " bộ phim" đấy lại là hiện thực.
Rena đúng trên cao, dõi con mắt xuống tất cả, giọng trở nên cao vút đem theo một tâm tình nặng nề :" Lí do mọi người xuất hiện ở đây, chắc hẳn ai cũng biết rồi."
Một người phía dưới nói to : " Thượng tướng, những chuyện đại tướng nói với chúng tôi là thật đúng không ? Việc chúng tôi sẽ phải dối mặt với thứ còn kinh khủng hơn với cái cái chết."
Không một chút niệm tình, Rena hà khắc lên tiếng : " Đúng vậy. Chúng nó sẽ cho các anh cảm giác đau đớn nhất từ lúc các anh sinh ra. Sinh khí bị rút hết sạch. Vết thương ngấm dần vào trong xương tủy, từng giọt máu chảy ra , lát đường cho cánh cổng đến với tử thần. Sự tồn tại cuối cùng chính là cái xác vô hồn, rồi dần chìm trong hố sâu của địa ngục."
Lời cô nói khiến toàn thể người ở ở đây đều rùng mình. Có ngươi mặt tái xanh đi vì sợ hãi. Nói thế này thì ai dám đi tham gia cơ chứ.
Tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên. Rất nhiều câu hỏi đang cần được giải đáp. Rena không chú tâm đến điều đó, cô tiếp tục nói phần của mình : " Việc này xảy ra là do lỗi của chúng tôi khi đã để bọn chúng có cơ hội đến đây, gây ra những thiệt hại lớn đối với thế giới này. Sự cân bằng đã bị phá vỡ và trách nhiệm của chúng tôi chính là xây dựng nó lại.Nhưng về sau mọi thứ đã vượt tầm kiểm soát, bọn chúng ngày càng hoành hành. Sức lực của bọn tôi không đủ để chống lại.Thế nên..."
Giọng cô có phần nặng nề,ánh mắt tỏa ra cái sức hút nguy hiểm. Bất kì ai nhìn vào cũng có phần e dè đồng thời họ nhận ra có một sự chắc chắn tuyệt đối.Lời nói đưa ra trong từng giây phút này của cô chứng tỏ quyết định của mình." Nếu ai có ý định từ bỏ, tôi sẽ để người đó đi.Nếu các anh tham gia, thì hãy xác định rằng cái mạng đang đứng giữa ranh giới eo hẹp nhất của sự sống và cái chết. Sẽ không còn đường quay lại."
Càng nói càng thấy ghê hơn. Trận chiến này đâu phải mấy nhiệm vụ thường làm. Tỉ lệ chết sẽ cao hơn rất nhiều .
Ryvan đứng ngay bên cạnh cô, trầm mặc quan sát mọi cử chỉ lời nói, hành động của cô. Đôi mắt mang cái ánh lửa của phượng hoàng đó đang sáng rực rỡ. Tất cả mọi hiểm nguy xảy ra phía trước chưa hề dập tắt ánh lửa đó.
Giọng Rena mỗi lúc một cao hơn : " Tôi chỉ có thể hứa sẽ cố gắng bảo vệ an nguy của tất cả. Còn tương lại phía trước sẽ không lường trước được điều gì." Việc duy nhất Rena có thể chắc chắn mình làm được. Giờ phút này, khoảnh khắc của sự thật đều sẽ được bộc lộ rõ nét. Che giấu chỉ tổ khiến lòng tin người ta nhờ cậy mình kém đi thôi. " Xin mọi người hãy yểm trợ cho chúng tôi. Yêu cầu này rất khó khăn nhưng ngoài các cậu ra tôi không thể tìm được ai nữa.
Lời nói kết thúc của cô khiến mọi người phải thẫn thờ trong giây lát. Từ tận đáy lòng, họ chưa bao giờ cảm thấy mình được tôn trọng đến mức này. Cảm giác như đã trở thành một phần của cuộc chiến, dứt ra tương đương với việc mất đi lẽ sống.
Rena nói một tràng cảm thấy , còn mệt hơn cả việc đánh nhau nữa. Thật ra rất khó thuyết phục được, tạo cho con người ta niềm tin vào mình. Làm được điều đó tương đương với việc cô có thêm chút phần thắng , tinh thần cao để có thể nhích dần một chút.
Kết quả không ngờ lại vang dội hơn sức tưởng tượng, một người phía dưới lên tiếng: " Nghe ngài nói thế, sĩ khí của các anh em chúng tôi đây trào dâng."
" Đúng đấy, xin ngài hãy tin tưởng chúng tôi"
" Hãy chỉ điều chúng tôi phải làm, nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng"
Cả khu tầng vang lên tiếng hò reo, cứ như khí thế trước khi ra trận vậy. Rena trút được gánh nặng của mình ra khỏi lòng. Thật là tốt quá, thật là tốt quá. Lời nói của cô đã đến được tai mọi người. Cô nở một nụ cười nhẹ, chỉ trong thoáng qua. Bề ngoài có lạnh lùng đến đâu nhưng khi có niềm vui thì cô chỉ có thể để lộ ra thôi.