Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Trước lúc đó, tại một vùng khác, địa hình khá hiểm trở. Khó khăn trong việc xác định phương hướng, nên cũng phải mất kha khá thời gian với cái bản đồ đầy chi chít những con đường. Sau khoảng hơn nửa giờ, cả đội mới đặt chân đến. Nơi này cũng không thể gọi là đẹp đẽ cho lắm, vì thực chất nó chỉ một mảnh đất khô cằn. Điều này không ai có thể ngờ tới khi giữa một cánh rừng cây cối mọc xum xuê lại có một nơi được cho hoang mạc hẻo lánh.
Người bên quân đội, ai nấy cũng đều mai phục kĩ càng. Mọi ngóc ngách xung quanh cái vùng đất đó không nơi nào là không có người. Tất cả đều yên tĩnh như chưa từng hiện diện ở đây. Nín thở chờ đợi quân địch. Chỉ cần có một người xuất hiện, lập tức bao vây, bắt hết một mẻ.
Tinh thần cao làm việc luôn hiệu quả. Sự tập trung cao độ đều ẩn hiện trên mặt của mọi người. Hàn Vĩnh Phong được giao nhiệm vụ chỉ huy cái nhóm này, cũng đang có hành động giống họ, tuy nhiên trên gương mặt anh lại lộ rõ sự đa nghi trông thấy.
Đến giờ bọn chúng đến. Mọi người đều nín thở, tập trung theo dõi từng vật một, lắng nghe từng âm thanh một. Khoảng 5 phút sau, không có động tĩnh. 10 phút sau, không có động tĩnh, 15 phút sau, không động tĩnh.
Cho đến 30 phút sau, dây thần kinh căng như dây đàn đã khiến tất cả mệt lử. Thậm chí dù không lao lực vẫn khiến mồ hôi vã ra như tắm thấm vào áo. Ở trong một cái không gian chật hẹp, phải bất động một lúc lâu, chưa kể tay phải còn cầm súng trong tư thế chuẩn bị bắn, khỏe đến mấy thì cũng sẽ rã rời thôi.
Hàn Vĩnh Phong bắt đầu sinh nghi. Địa điểm cũng thật kì quái. Bọn chúng đâu phải kẻ ngu , lại chọn một cái nơi lộ liễu thế này làm giao dịch. Chẳng khác nào tự động vào " mồm sói". Trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, khẽ nhíu mày , ánh mắt có phần trùng xuống thể hiện cái biểu cảm khó khăn trong việc tìm ra lỗ hổng.
Trên chiếc đồng hồ đeo tay, hiển thị cái màn hình màu xanh dương sáng, anh đang cố liên lạc với thượng tướng
Đáp lại, là tiếng "tút , tút" nói lên việc rằng cô ấy đã không trả lời. Cố liên lạc lại lần nữa, vẫn chỉ là âm thanh đó. Anh nhớ lại khoảng thời gian trước khi làm nhiệm vụ , khi còn ở trên chiếc phi cơ của thượng tướng.
Vẻ mặt của cô ấy khi nói về nhiệm vụ hết sức thanh thản như thể cô đã nắm chắc trong lòng bàn tay : " Nhóm các anh sẽ đi về phía Tây, đi được một đoạn sẽ có một khoảng đất trống không , nơi đấy là chỗ giao dịch của bọn chúng. "
Cô chỉ tay tại cái điểm đã được đánh dấu x rõ ràng, khiến mọi người khó thể hình dung địa điểm mình phải tới. Không quá khó hiểu trong việc bày mưu tính kế trong một nhiệm vụ. Những bước tất cả phải làm khi cô giao. Ngăn chặn giao dịch, bắt sống kẻ thù, cần thiết thì giết chết. Miễn làm thế nào để ngăn chặn cho nó được diễn ra.
Cho đến khi không thấy cô nói gì phần của mình, một tên trong nhóm cất giọng: " Vậy còn ngài thì sao, ngài sẽ đi cùng chúng tôi chứ."
Cô khẽ cười :"Tôi sẽ đi làm việc tên đại tướng kia giao. Các anh không cần lo cho tôi Hai mươi quân lính tinh nhuệ của quân đội chẳng nhẽ không đủ sức để đối phó với quân địch sao. Có đội phó Phong đi cùng , các anh sợ gì chứ. Thấy tôi nói đúng không , Phong ?"
Mắt anh sáng lên khi nghe lời cô nói. Điều cô nói không phải hoàn toàn sai.Nhưng cái niềm tin cô đặt lên trên người anh , có phần không đúng. Thái độ có gì đó khang khác.
Miệng thì rõ ràng đang cười, cái nụ cười thảo mãn trước khi ra trận, tuy nhiên đôi mắt thì có phần trầm lặng hơn. Lặng thinh y như cái bề mặt của làn nước, không thể biết cái gì đang che dấu dưới sự tĩnh lặng đó.
Anh cảm thấy rất hối hận khi bản thân không nhận ra ý định của cô . Anh khẽ nghiến răng, tay thu dọn súng gọn gàng. Bọn lính bên cạnh không hiểu đội phó Phong định làm gì. Hàn Vĩnh Phong cất giọng vội vàng : " Chúng ta bị thượng tướng lừa rồi, ở đây không hề diễn ra giao dịch."
Đám lính vẫn còn đang ngơ ngác chưa thể hiểu lời nói đó có ý gì. Hàn Vĩnh Phong chạy vội về phía trước. Tay cầm sẵn tấm bản đồ, liếc mắt qua từng địa điểm , không bỏ sót một cái nào. Trước hành động bất ngờ đó, mọi người liền thu dọn đồ , chạy thật nhan đuổi theo. Một tên chạy đến gần sát anh, cất giọng hổn hển: " Đội phó, anh nói cái gì vậy, chúng tôi nghe không hiểu gì hết."
Anh giải thích rõ ràng : " Thượng tướng ngay từ đầu đã không có ý định để chúng ta làm nhiệm vụ này. Ngài ấy muốn tự mình giải quyết tất cả."
Hàn Vĩnh Phong không để ý đến câu nói của người khác. Tâm trí đang tập trung vào việc tìm kiếm. Chân mỗi lúc một nhanh hơn, chẳng phút chốc người ở phía sau đã bị bỏ lại. Họ không thể hiểu nổi, đứng trong một khoảng thời gian lâu như thế, mà vẫn còn sức chạy.
Suy nghĩ của họ vẫn cho rằng, anh quá lo lắng cho thượng tướng rồi. Ngài ấy là một người tài giỏi, nếu cô đã để cho bọn này tiêu diệt thì khả năng cô tiêu diệt được quân địch chi là chuyện nằm trong bàn tay. Nhưng đâu có ai biết rằng, Hàn Vĩnh Phong đang lo lắng một điều hoàn toàn khác.
Cùng lúc đấy, tại chỗ của Rena, một trận chiến sắp được diễn ra. Ngay từ đầu, suy đoán của cô đã đúng. Bọn chúng đâu phải con người , kẻ địch quân đội có thể đối đầu. Suy tính vẫn là suy tính nhưng đã khiến cô đưa ra kế hoạch để mọi người tránh ra trận chiến.
Đối thủ là quái, sức tấn công của nhân loại chỉ bằng một cú xoa bóp, có khi chưa kịp tấn công đã bị hấp thụ hết sinh khí, còn lại mỗi cái xác không hơn không kém.
Nhìn từng đặc điểm, nhớ lại lần Leon nói , cô có thể nhớ ra loại này thuộc hạng cấp B. Quả nhiên thứ bên trong không chỉ đơn giản là vũ khí. Nếu không thì đã không để một loạt quái vật cấp khá bảo vệ nhưng giấu càng kín càng muốn người ta khám phá.
Đôi mắt trắng bệch không huyết sắc, không suy nghĩ cũng chỉ như mấy loài thú hoang . Nhìn thấy vật chuyển động, lập tức tấn công. Cô cười khẩy, ngoài việc sử dụng được vũ khí thì vẫn yếu ớt như con rết lần trước thôi. Cất giọng khinh bỉ, nói : " Sống dưới lớp vỏ bọc là con người, khi hiện thận cũng chỉ là một loài sinh vật vô tri vô giác. Chiêu trò này cũ rồi."
Lợi thế cho cô cũng có một phần khi hiện tại đang là ban ngày và bọn chúng thì đang ở lãnh thổ con người. Ngoài phạm vi của bọn chúng, thì việc đánh bại kẻ thù vẫn nghiêng về phía cô.
Mấy vũ khí là khẩu súng cũng chỉ là ngụy trang cho vũ khí thật. Tháo bỏ cái lớp đó, mới là hàng thật. Vũ khí đúng như tên gọi, nó đều phát ra cái nguồn năng lượng bóng tối dày đặc. Cô có cảm giác , ngay trong phút chốc, xung quanh mình đã có thể cảm nhận được cái luồng khí dày đặc đó che phủ.
Cây cối xung quanh cứ như đang bị hút dần hết sự sống. Trên tay mỗi con đặc thù khác nhau một trời một vực. Cái kiếm sắc nhọn, cái thanh đao không lồ, cây rìu to lớn, ở phần lưỡi đều chứa đựng xái âm khí của bóng tối bao quanh.
" Thú vị đấy." Nếu đã muốn so vũ khí, vậy thì lí do gì sao cô không muốn. Từ tay, một ngọn lửa rực cháy phừng phừng ập đến, dần dần hình thành nên một thanh kiếm dài. Từ trong sự hùng tàn từ đám lửa, viên ngọc ruby đỏ cháy lộ diện đầu tiên.
Cái phần chuôi kiếm mang đúng cái màu của sức mạnh, trải dài cho đến tận lưỡi kiếm. Những viên ngọc như được nung chảy kĩ càng , phản chiếu tia sáng xuyên qua đám lửa chiếu những ánh sáng dữ dội nhất tới quân địch.
Sinh vật bóng đêm dường như cảm thấy cái mùi nguy hiểm từ thanh kiếm , bọn chúng có phần lùi lại. Tuy nhiên bản năng đã chiến thắng tất cả. Giết, giết và giết. Từng con một lao đến ngọn lửa đang rực cháy kia không hề mảy mảy đến hậu quả. Giương cao vũ khí chĩa thẳng về phía cô.
Thanh kiếm sáng rực không chần chừ vươn cao chặn đòn đánh của đối phương. Sự phản công từ vũ khí va vào nhau, âm thanh vang dội từ mọi phía đang dần cắt đứt âm thanh trầm lặng của khu rừng.
Hết con này đến con khác, cái luồng khí bóng tối bủa vây, khiến con người nghẹn thở. Cây kiếm lửa rực cháy chạm vào thiêu đốt mọi thứ xung quanh, cảm tưởng cái thứ hữu hình cũng đang bị biến thành tro tàn. Ánh mắt cô lóe sáng ẩn hiện từng đường chém va vào nhau , linh động đến mức khó tin.
Đường chém của bọn chúng cũng đang tạo nên sự đồng điệu về sự sắc bén không kém. Vũ khí bọn chúng sượt qua mắt cô sượt qua mái tóc màu bạch kim, khiến nó bị chém đứt đi một phần. Khả năng tránh đòn của cô có phần chậm hơn khi cố gắng kiểm soát năng lượng. Nhưng cô vẫn giữ vững thanh kiếm trên tay, để nó chém đứt mọi thứ .
Cái ngọn lửa như một nhánh cây ngập tràn sinh lực bám lấy thanh kiếm , nó bùng cháy, tỏa ra sức nóng còn hơn cả mặt trời, đốt tất cả vật thể .
Từng vũ khí một bị đánh bật một cách không thương tiếc, có cái vẫn còn đang bốc cháy dữ dội do sức tấn công kinh khủng của sức mạnh to lớn đó. Cho đến khi không còn sót lại cái nào, thân thể đỏ rực kia mới chuyển động. Bọn chúng gầm lên một tiếng, vang khắp khu rừng, rung chuyển cả cành cây nhưng cô vẫn giữ vững bước đi của mình.
Cú đấm của bọn chúng lao thẳng đến cô, cảm tượng chạm phải sẽ hứng chịu cơn đau đớn vô cùng. Nhưng không, cô đối diện với tất cả. Thanh kiếm vẫn song hành trong từng giây, nó cắt đứt từng cánh tay, thiếu đốt thành tro bụi.
Tiếng hét vang dội từng đợt không hớt, tạo nên một bản hợp ca đầy sự thống khổ nhất, đang xé xác từng tên một. Máu me bắn tung tóe, rơi vào luồng gió, khiến cả một khoảng tràn ngập cái mùi tanh tưởi khiến người ta phát hoảng. Thân xác đồ sộ dần ngã gục xuống đất. Đôi mắt trắng bệch vẫn trắng bệch, không nhắm mắt.
Trên khuôn mặt trắng nõn mịn như ngọc, dính vài giọt máu khiến sự quyến rũ của cô tăng thêm gấp bội. Đôi mắt được cho là của phượng hoàng đang tỏa ra thứ ánh sáng kì lạ nhất. Có phần nóng rực, chỉ cần nhìn vào , lòng bỗng cháy như lửa đốt.
Cây kiếm trở về bình thường, không còn cái ngọn lửa bủa vây nhưng vẫn sáng chói và đầy năng lượng. Cây kiếm chỉ thuộc về cô , cây kiếm mang sức mạnh của phượng hoàng, chứa đựng thứ lửa tuyệt diệu nhất thế gian - Hỏa Chi Viêm