Hỏa Ca

Chương 44: Rơi Xuống Biển






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Ryvan im lặng một hồi, không chất vấn cô nữa. Thay vào đó anh tiến gần đến chỗ bàn lái, xem xét mọi thứ một lúc. Tay anh vẫn cầm chắc tay cô, khiến lòng cô có chút chấn động nhẹ. Cô và anh đang bị thời gian dồn thúc, vậy mà một chút vội vã cô cũng không có, lúc này điều duy nhất cô cảm nhận được. An lòng.

Tiếng còi trong phòng không ngừng kêu, báo giảm tốc độ. Cho biết rằng thời gian của cô và anh không còn nhiều. Ryvan mới quay sang phía cô: " Bay được một đoạn nữa là tới biển. Tôi sẽ ngắt nguồn điện của phi cơ, cơ hội đó chúng ta sẽ thoát ra ngoài."

" Ngắt nguồn, anh nói gì vậy?" Rơi xuống biển khác nào bảo tự sát.

Anh liến đôi mắt lạnh giá của mình nhìn cô rồi cất giọng khàn đặc: "Đâm vào núi hay rơi xuống biển cô chọn cách thức nào ?"

Từ nhỏ đến lớn, cô cũng chưa bao giờ gặp phải cảnh tình liên quan đến mạng sống nghiêm trọng như vậy. Sự sống của cô và anh đều bị đe dọa.

Tiếng còi thông báo ngày một kêu to, trên màn hình hiển thị cảnh báo sắp đâm. Nếu đâm vào núi, cả phi cơ sẽ tan xác , nhanh sau đó nó sẽ nổ tung, có tài giỏi đến mấy cũng bằng thừa. Con rơi xuống biển thì....


Ngắt dòng suy nghĩ của cô, Ryvan một lần nữa lên tiếng, nhưng không hề thúc giục cô phải ra sự lựa chọn: " Rơi xuống biển, khả năng sống sẽ cao hơn, ít nhất thân xác cô sẽ còn nguyên vẹn"

" Nguyên vẹn?" Anh nói từ đó nghe nhẹ nhàng đến mức cô cảm thấy có chút đáng sợ . Ánh đèn từ tiếng còi báo động thấp thoáng nháy một lần, như hồi như thúc , tựa tiếng kêu của tử thần. Còn anh, bất chấp vẫn điềm đạm, khuôn mặt ẩn hiển sau tia đỏ chỉ lặng thinh dõi mắt về phía cô. Con ngươi của anh đỏ lên trông thấy, lẳng lặng nhìn cô, phản chiếu khuôn mặt đang tỏ vẻ sợ sệt.

Trước sự kiên định của an, cô chỉ còn cách tin tưởng .Chỉ còn cách vài phút nữa, phi cơ sẽ đâm đến núi. Bị thương nặng hay tàn phế cũng đều không quan trọng bằng mạng sống:" Anh dùng cách thức gì cũng được."

Lời cô vừa dứt, bóng hình màu đen liền vụt qua, cấp tốc đi đến chỗ bàn điều khiển,anh cất giọng : " Khởi động chế độ khẩn cấp ". Những con chữ chạy liên tục trên máy , tạo cảm giác vô cùng chóng mắt, mắt thậm chí còn bị nhức nếu nhìn lâu. Sau 1 phút , lập tức bên cạnh xuất hiện một công tắc màu xanh phía còn được bọc một hộp kính dày.

Anh mở ra, bấm nút, trên màn hình một lần nữa sáng đền, hiện lên con số đếm ngược kèm theo giọng nói : " 30...29....28..."

Anh chạy đến chỗ bên cô , cầm lấy bàn tay đang nắm chặt lại, lôi đi. Rena cũng chỉ biết đi theo. Lần đầu lái máy ba, ai cũng trải qua trường hợp sự cố này sẽ để lại một cái ám ảnh lâu dài. Cô cũng được huấn luyện đâu cả chỉ về thể xác, còn tinh thần cũng là yếu tố quan trọng. Cô sẽ vì cái này hoảng sợ đến nỗi không thể di chuyển.

Cô được anh nắm chặt suốt cả quãng đường. Bàn tay anh không lạnh giá như vẻ bề ngoài. Nó rất ấm đủ để xua tan nỗi lo lắng trong lòng cô. Có phải là do thời gian cầm tay đã lâu hay vẫn còn lưu giữ từ lần đầu tiên. Cảm giác đó cô cũng không biết diễn tả thế nào. Yên lòng trong tình cảnh sống dở chết dở có được coi là kì lạ không

Giọng nói mỗi lúc một nhanh hơn khi nói đến con số mười. Cô vào anh đã chạy đến buồng sau, của phi cơ, nơi cô đặt chân lên đầu tiên, Ryvan tiến đến cửa thoát hiểm, cánh cửa đã bị đá bay đi từ lúc nào. Luồng áp suất trên cao, lạnh thâm nhập vào máy bay nhanh đến nỗi thân hình không vì sợ hãi cũng run lên.

Thẩn thờ trong giây lá , khiến cô không để ý rằng cả thân hình mình đã nằm trọn trong lòng anh. Một tay anh ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô làm cả đầu cô dựa vào vòm ngực rắn chắc, đầy vững trãi khiến mặt bất giác hồng lên không báo trước. Vẻ mặt không mấy biểu cảm đó vẫn đem lại cho cô sự ấm áp mặc dù trong thâm tâm , cô coi điều đấy chỉ như một cơn gió nhẹ thổi qua rồi vụt tắc không dấu tích.

Ryvan một lần nữa nói với cô bằng giọng lạnh lùng: " Trên phi cơ, chỉ có một chiếc dù."

Một câu nói đã thổi bay đi cảm xúc của cô lúc. Hóa ra vì lí do đấy, anh ấy mới ôm cô .Nếu thế thì ngay từ lúc đầu anh ta đã có ý định là rơi xuống biển chỉ vì có đồ đầy đủ chuẩn bị rồi.

Cô liền quay mặt hướng ra phía trước, tránh xa khỏi cái nhìn đã gây cho cô sự hiểu lầm không đáng có này. Ryvan không quan tâm nhiều đến sự biến chuyển trên gương mặt đang ửng hồng của cô. Thân thể của cô và anh hướng ra cánh cửa .


Ryvan nhảy xuống ngay tức khắc, một tay vẫn ôm chặt Rena, dường như khi rơi xuống, tay anh lại càng siết chặt cô lại .

Cơn lạnh buốt từ tầng áp suất không khí cao đã khiến cả người cô lạnh toát, chẳng khác nào người chết. Mái tóc cùng quần áo theo đà tốc thẳng lên, phần phật trước gió , khiến cô cảm tưởng tất cả mọi ngõ ngách trong cơ thể đã bị nó luồn xét. .

Mặt anh nhìn xuống, xem xét một cách kĩ lưỡng như đang tính toán một cái gì đó. Bỗng chốc, giọng nói anh cất lên trước luồng áp suất có vẻ đã nhỏ hơn và khó nghe , tuy nhiên cô vẫn nghe được, nghe rất rõ là đằng khác . Ryvan nói: " Ôm chặt lấy tôi "

Đầu óc cô không suy nghĩ được gì nhiều vì đang rơi tự do, nên hành động hoàn toàn vô thức, liền ôm chặt lấy anh. Cô chỉ có một ý nghĩ, để phòng tránh mình khỏi bị tuột ra ngoài thì phải bám víu vào anh, bám víu vào người duy nhất có thể cứu cô.

Xuyên qua tầng mấy trắng, cô đã có thể nhìn rõ biển đang ở dưới chân, có thể nhìn thấy cả chiếc phi cơ cũng đang dần lao xuống với tốc độ cực đại như mũi tên bay đến hồng tâm của mình.

Mắt cô vẫn nhắm nghiền , không dám nhìn đến cảnh minh rơi xuống. Chỉ mong sao lúc đó, cô hãy mau chóng ngất đi để không thể cảm nhận được nỗi đau gì hết. Điều đấy thật tốt, ít nhất đó cũng coi như là một giấc ngủ dài đến sáng mai tỉnh dậy thì sẽ bắt đầu một ngày mới.

Ryvan liền kéo lấy khóa dù đằng sau lưng, một chiếc dù màu trắng khổng lồ hiện ra che kín cả cô lẫn anh. Cơn gió to đến nỗi dường tác động lên chiếc dù đã kéo hai người lên trong tích tắc. Tốc độ rơi bắt đầu chậm dần, sự thót tim ban đầu không còn nữa. Nhận thấy sự bất thường ở tốc đ , cô liền mở căng đôi mắt ra .

Kì lạ thay cô rất thích cảm giác này. Chầm chậm ngắm nhìn khung cảnh bên trên và bên dưới cũng đâu đến nỗi tệ. Mặt nước trong xanh mang một màu sắc trầm hơn với bầu trời. Từng đợt sóng lớn khẽ đến rồi đi, từng đợt từng đợt tạo nên một vùng vừa mênh mông dịu nhẹ nhưng đầy mạnh mẽ, mang đúng cái bản chất đại dương nên có.

Cảnh vật chưa bao giờ làm cô chán dù chỉ một lần. Cảm nhận được ánh mắt thích thú của Rena, Ryvan khẽ cất giọng: " Cô thích biển sao ?"

Rena lắc đầu, khuôn mặt biểu lộ rõ niềm vui không thể giấu kín: " Anh không thấy rằng bầu trời và biển kết hợp với nhau đã tạo nên khung cảnh tuyệt vời nhất sao "

Ryvan dõi theo con mắt , nơi cô hướng tới. Đôi mắt màu nâu, trong sáng long lanh. đang ngước nhìn mọi thứ tựa là ánh mắt của đứa trẻ mới chào đời lần đầu tiên nhìn ra thế giới bên ngoài vậy. Anh cứ im lặng nhìn về quang cảnh cô đang ngắm.

Khi cả hai bắt đầu chạm xuống biển, chiếc phi cơ cũng rơi xuống khiến mặt nước bắn tung tóe, bọt trắng xóa phủ kín cả một vùng. Tác động lớn khiến cô bị sặc nhiều lần, chưa kể còn bị sặc lần đầu tiên khi vừa chạm xuống mặt nước. Cả người anh lẫn cô đều ướt sũng như chuột lột.


Ryvan vẫn có mặt ở bên cạnh Rena, quan trọng hơn anh vẫn ôm lấy cô, chưa có dấu hiệu tách rời. Cô bối rối đĩnh giãy khỏi sự kìm cặp đó, nhưng anh vẫn chưa buông . Rena vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Ryvan mới kìm hãm lại: " Đứng yên cho tôi."

Ngữ khí lạnh đến thế, làm cho động tác cô dừng hẳn, đành để cho mình nằm gọn trong lòng anh, mặc sức cho sóng biển khá to đánh mạnh vào da thịt.

Hai người cứ cố gắng giữ cân băng cơ thể như thế trong một lúc. Sự lạnh giá từ nước biển đang thẩm thấu dần qua lớp quần áo dày của cả cô và anh.

Chiếc áo phông màu trắng bên trong qua lớp nước đã vô tình lộ ra vòm ngực vững trãi, đẹp đến mê mẩn . Đôi tay lạnh toát do nước biển nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó ấm nóng xuất hiện nơi vòng eo anh ôm lấy, bỏng rát bao bọc hết tất cả, trong phút chốc cô lặng thinh , bất động như một pho tượng, chỉ có thể chú ý đến anh.

Bỗng bất giác, anh phá tan đi suy nghĩ của cô: " Chiếc phi cơ này chỉ có mình tôi mới lái được, nó được khởi động bằng giọng nói. Người khác tự động lái, sau một lúc nó sẽ bật chế độ như vừa rồi khiến kẻ lái trộm đó sẽ bị tiêu hủy cùng máy bay. Cách duy nhất ngừng lại là ngắt nguồn."

Nghe lời Ryvan nói, cô khẽ rùng mình. Lại còn cộng thêm giọng nói của anh ta khi nói chuyện nữa. Cái nhiệt độ nước biển cảm giác hòa vào ngữ khí của anh khiến nó có phần lạnh toát. Cô khẽ cúi mặt xuống, lần này vừa không trả thù được, lại phải chịu một cái việc vô cùng mất mặt này.

" À, sao anh lại có mặt ở trên phi thuyền?" Rena ngẩng đầu lên để nói chuyện với anh.

" Lý Minh Triệt báo lại, kịp thời sử dụng cái khác, để đuổi kịp." Ryvan phân tích tình hình, hơi lạnh từ biển dường như đã ngấm ngầm vào trong lời nói của anh.