Hỏa Ca

Chương 41: Lời Thách Đấu






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Rena có thể nhận ra ngay người trước mắt. Lý Minh Triệt. Người anh ta phái đến để đón cô lại là tên trợ lí này. Anh nở nụ cười, giơ tay lên chào cô một cách thân thiện như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy mặt anh ta cười hớn hở như thế, khiến cô nhớ lại khoảng thời gian mấy hôm trước. Cảnh cô khuất phục trước tên Ryvan kia, chắc anh sung sướng lắm .

Cô đi ngang qua người Lý Minh Triệt Một chút cũng không thèm ngoái lại. Trong khi đó, anh vẫn đứng nghiêm chỉnh, tay để chếch trán, chào hỏi cấp trên như thường lệ.

Anh giờ là trung tướng nhưng vẫn là cấp thấp hơn so với cô nên vẫn phải có phong thái nhất định. Chỉ tiếc rằng có vẻ cô hiện tại không ưa anh lắm, hay nói đúng hơn có lẽ là không ưa cả cái tổ chức quân đội đã ép cô phải quay trở về .

Lý Minh Triệt bước sau Rena ngay khi cô đi vào trong. Lý Minh triệt cũng không muốn nói gì ngoài việc làm đúng bổn phận của mình, lái máy bay ." Thượng tướng, máy bay chuẩn bị cất cánh, ngài hãy thắt dây an toàn vào đi ạ."

Cô không nói chuyện nhưng vẫn thể hiện qua hành động. Hai cánh tay lần mò ra đằng sau ghế, tìm lấy chiếc đai khẽ thắt vào người rồi lại trầm ngâm như cũ.

Lý Minh Triệt tiến tới gần tới chỗ lái, ngồi xuống thắt dây an toàn rồi lặng lẽ khởi động máy bay. Những câu chữ dần hiện lên trên màn hình tối đen, là dấu hiệu cho bước đầu khởi động. Khi nó hoàn tất, anh nhấn vào công tắc trước mặt, rồi hai tay cầm chắc tay lái.


Kể ra cũng đã lâu nhưng dường như vật dụng bên trong cũng không thay đổi mấy. Với một ghế chính, một ghế phụ. Đằng sau còn có nhiều khoang chứa đồ, vật dụng dành cho chiến đấu. Thậm chí còn thiết kế khoang dành riêng cho việc nghỉ ngơi.

Trong quân đội, có những nhiệm vụ phải làm thâu đêm suốt sáng liên tiếp mấy ngày liền, sợ rằng sức chiến đấu của các chiến sĩ không đủ để chịu được gánh nặng về thể chất này. Một phòng để nghỉ ngơi thư giãn cũng là một liều thuốc rất tốt không cứ gì phải đồ ăn thức uống.

Đấy là mẫu máy bay gần như ở quân đội, cái nào cũng có. Riêng cái này, một phần nào đặc biệt hơn cả. Mẫu mã riêng , phong cách riêng , đặc biệt hơn nó đầy đủ tiện nghi có thể coi đây là một chỗ ở để sống thôi cũng được, Không may rằng, loại này chỉ có thể là của quan chức cấp cao trong quân đội. Cụ thể hơn là từ cấp thượng tướng trở lên.

Trong không gian tĩnh mịch, khi máy bay đã cất cánh lên cao được một lúc. Trên màn hình xuất hiện bản đồ, có đánh hình sao màu vàng. Có biểu tượng chiếc máy bay đang hướng dần đến đó. Trụ sở quân đội.

Ở trạng thái an toàn. Lý Minh Triệt cũng thoải mái hơn một chút, anh khẽ buông lỏng mình nhưng vẫn chú ý trong chuyện cầm chắc tay lái. Cảm thấy mình không phù hợp với không khí này, anh liền kiếm chuyện để nói với Rena: " Tôi thật sự rất cảm kích khi ngài quay lại quân đội, lần này ngài sẽ cứu sống chúng tôi rất nhiều."

Ngữ khí nặng nề, phảng phất một mũi tên vô hình bắn xa ngàn dặm hướng đến ai đấy: " Nếu không nhờ vị đại tướng anh kính trọng kia thì có lẽ ngay cả cơ hội anh nhìn thấy mặt tôi cũng không có."

Lý Minh Triệt vẫn cố gắng hết sức để nói cẩn trọng với cô. Bất cứ chuyện gì anh nói ra, cô cũng phải mở miệng nhắc đến đại tướng, hơn nữa là thái độ thù địch khiến anh còn hoảng sợ hơn. Anh liền kiếm chủ đề khác: " Bay trong thời tiết thế này, cũng giống với lần đầu tiên ngài lái máy bay nhỉ."

Lời Lý Minh Triệt nói, cô yên lặng trong vài giây rồi nói với ngữ khí lạnh nhạt: " Chuyện đấy qua lâu rồi, tôi không còn nhớ nữa."

Rồi cô khẽ nhắm đôi mắt của mình, quay mặt sang bên phải, rồi yên lặng. Lý Minh Triệt tưởng cô ngủ nên cũng không dám làm phiền , tập trung vào việc trước mắt.

" Lái máy bay sao" Cô nghĩ , đó cũng không phải là ngày đầu khá thuận lợi đối với cô.

Hôm đấy cũng tầm giữa thu như hiện tại. Những đám mây trắng như tuyết bồng bềnh trôi như chiếc thuyền vô định tự do, đan xen vào khoảng trời mênh mông rộng lớn xanh ngắt của mùa thu. Dưới đó, một khoảng sân rộng lớn, nơi có khoảng chục cái máy bay chiến đấu được đặt ngăn cách nhau bởi một vạch trắng xóa.

Giữa sân, nơi có hàng chục ngườ , mặc áo phông trắng, quần đen, tay chắp đằng sau lưng đứng thẳng tắp, mặt rất nghiêm túc. Họ làm vậy để đón chờ vị đội trưởng mới của nhóm. Tất cả đã được thông báo đầy đủ từ hôm qua, để chuẩn bị một màn chào đón. Số lượng người trong đội cũng không phải là ít, liệu ai có khả năng dẫn dắt được đây.

Mọi con mắt dần đổ dồn về phía đằng sau. Khi nhìn thấy đằng sau xuất hiện vị trợ lí của ngài thượng tướng là Lý Minh Triệt đang bước tới, còn dẫn theo một cô gái thì đều rất không che dấu nổi vẻ ngạc nhiên.


Một cô gái mặc quân phục trắng, tóc màu nâu xõa ngang lưng ẩn dưới chiếc mũ màu trắng càng làm tôn lên khí chất của một người chiến sĩ. Đôi mắt nâu sáng như sao sa đang hướng đến từng người trong các anh, ánh lên vẻ thích thú.

Lý Minh Triệt thấy họ đang há hốc mồm nhìn cô, khẽ ho mấy tiếng rồi nói : " Đây chính là ngài thiếu tướng Hạ Nhan mới đến quân đội từ tuần trước. Cô ấy kể từ hôm nay sẽ là đội trưởng mới của các anh."

Một làn sóng ồ ạt phản đối đông đảo đồng thanh chối bỏ cô.

" Cái gì cơ, thiếu tướng mới nhậm chức, ngài đùa tôi sao?"

" Ngài bảo tôi cô ấy sẽ tiếp quản một lũ đàn ông cao to, khỏe khoắn sao, cấp trên kiểu gì vậy?"

Cô nhìn xung quanh, tất cả đều cười cợt mình như thể bản thân đến đây chỉ để mua vui là trò hề trong quân đội. Cô cũng mặc quân phục, không những thế lại có quân hàm cấp bậc, hẳn hoi tại sao vẫn bị khinh thường chỉ bởi vì cô là phụ nữa sao

Rena vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, phải cố gắng kiềm chế lắm cô mới không nhảy bổ vào đánh cho tơi tả từng tên một: " Các anh xin đừng coi thường tôi, nhìn nhỏ bé vậy thôi, sức chiến đấu của tôi cũng rất giỏi đấy."

Một câu nói có đủ sức thuyết phục được đám đàn ông vẫn cười trêu đùa thế này không? Chắc chắn là không rồi? Lời cô vừa nói ra có khi họ còn chẳng để tâm. Lý Minh triệt đứng bên cạnh cũng định đứng ra nhưng đã bị ngăn lại.

Rena nhìn anh khẽ gật đầu một cái, mỉm cười ý muốn nói tôi sẽ tự giải quyết được. Cô đứng lên phía trước, hướng tới người đàn ông to con nhất chỗ đấy, đồng thời cũng là người cười to nhất. Chiều cao của cô so với tên đó thấp hẳn một trời một vực. Cơ thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn. Tuy nhiên cái khí thế, lòng vững chắc cửa cô không vì thế mà đổ gục.

Ánh mắt của cô thay đổi hẳn, có gì đó thâm sâu hơn. Nó không đáng sợ như ánh mắt của ngài Ryvan họ từng thấy nhưng lại có một cái gì đó khiến họ phải dừng hành động của mình lại. Một thế lực vô hình.

Sự thân thiện tràn đầy trên khóe mắt: " Nếu mọi người không tin tôi có khả năng vậy thi tôi sẽ chứng minh ngay bây giờ.

Giọng nói đầy vẻ tự tin, không chút lùi bước, cô giơ tay cao chỉ hẳn vào mặt của tên đằng trước, nói to : " Tôi muốn thách đấu anh. "


Người đàn ông thấy ánh mắt trong sáng tràn ngập nghị lực trong đó, bất động trong giây lát. Đám người xung quanh cũng phải dõi mắt theo. Ai cũng biết anh ta là người có sức chiến đấu tốt nhất nhóm, gần như chưa ai có thể thắng. Huống chi là người con gái có thần hình bé nhỏ yếu ớt như cô.

Anh ta liền tiến tới . Chưa nói đến sức mạnh nhưng ý chí của cô có lẽ đã khiến anh dao động:" Tôi khâm phục tinh thần của cô. Tôi chấp nhận thách đấu nhưng chúng tôi cũng không muốn người yếu hơn lãnh đạo. Nếu thua mong cô hãy rời khỏi, đây là phép tắc lịch sử tối thiếu nhất của chúng tôi. Mong cô thông cảm."

Cô mỉm cười, khoái chí : " Được thôi."

Người khác dần nhường chỗ đánh cho cô và anh. Có người xung quanh còn hét lớn :" Đánh nhẹ thôi đấy, khiến tiểu thư này bị thương thì không đáng mặt làm đàn ông đâu."

Người tiếp theo cũng hét lớn: " Tiểu thư, có gì đánh xong đi ăn bữa tối với tôi nhé, có gì tôi sẽ trừng trị tên này giúp cô."

Đám đàn ông này vẫn sử dụng giọng điệu giễu cợt trêu đùa cô. Phía trước, anh ta khẽ bẻ đốt ngón tay tạo thành âm thanh răng rắc, mở màn trận đấu: " Tôi lên đây."

Cô cũng giơ tay lên phí trước, tạo thành tư thế chiến đấu. Khuôn mặt cô vẫn bình thản như thể người đánh thắng trận đấu này chắc chắn là cô. Lý Minh Triệt đứng gần đó, anh chỉ khẽ thở dài rồi lắc đầu. Tất cả tưởng biểu cảm của anh là đối với cô nhưng thật ra nó hoàn toàn dành cho một người khác.

2 phút sau

Người đàn ông nằm trên đất sõng soài , một tay bị cô cầm ra đằng sau, kéo căng ra tưởng chừng như nó có thể lìa ngay lập tức. Một tay của cô ấn cơ thể của anh xuống một cách đơn giản nhưng thật ra nó đang khiến anh phải chịu những cơn đau từ các khớp xương do thay đổi đột ngột. Âm thanh duy nhất anh nói được chính là tiếng kêu rên rỉ từ cổ họng vì đau đớn.