Hỏa Ca

Chương 286






Lễ cưới ngày hôm đó của Ryvan và Rena, Karmas không trực tiếp có mặt. Anh chỉ nhờ người đưa quà sang chúc mừng. Hay nói cách khác, anh không có đủ dũng khi để trực tiếp nhìn thấy người phụ nữ mình yêu rơi vào tay người đàn ông khác. Chỉ có thể thầm chúc phúc cho hạnh phúc đang chờ đợi phía trước của cô.

" Làm vậy cũng được hả, đúng là một người si tình ghê ha." Nina cười, chỉ chỉ trỏ trỏ đứng nhìn Karmas ngồi trên bệ ngai vàng, ánh mắt đang không ngừng dò xét đăm chiêu mình.

" Từ trước đến nay cô phục vụ cho ai, cho tôi hay cho cha?" Từ thời điểm Nina cứu anh và Rena, anh đã không được gặp cô. Kể cả có trong trận chiến cuối cùng, cô cũng không xuất hiện, chỉ đến khi thời điểm kết thúc, cô đã xuất hiện vào lúc không ngờ tới nhất. Nếu nói người khó hiểu nhất thì chính là cô, quân sư của Milquynus.

Nian thầm cười nhỏ nhẹ, bộ dáng thong dong không hề có chút lễ nghĩa, nói:" Ngài thông minh mà thử đoán xem."

Karmas không có hứng thú ngồi đoán già đoán non với trò đùa của Nina. Trong đầu cô gái này nghĩ cái gì, không một ai đoán được hết.

" Lạnh lùng quá đấy, thôi thì để tôi nói vậy." Ngồi vân vê quyển sách một hồi, Nina giả định, gập vào một chút một, bỗng dưng ẩn sau cặp kính tròn kia, đôi mắt cũng trở nên nghiêm túc hẳn, một thái độ thay đổi đột ngột cũng làm cho nhiều người phải xáo động:" Tất cả những gì tôi làm, đơn giản là phục vụ cho một kỷ nguyên mới."

Karmas ngồi trên chiếc ngai vàng vì lời nói của Nina cũng đã dần chú tâm đến cuộc trò chuyện này:" Cô đã biết trước là có ngày này."


" Không hẳn nha. Tôi chỉ là quân sư thôi, không có khả năng dự đoán tương lai. Đơn giản là linh cảm thôi. Hãy thử nghĩ mà xem, lần đầu tiên trong lịch sử, người của Milquynus và Vacirna hợp tác với nhau chẳng phải mục đích chính là mở ra một trang sử mới sao. Nếu không thành công thì há quá đáng tiếc. Và tôi ấy à, thì vốn dĩ được sinh ra để chờ đợi thời khắc này mà."

Nian cười, vẩn vơ, sau đó như muốn kết thúc cuộc nói chuyện, cô nhảy chân sáo đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nháy mắt ra khỏi phòng:" Đặt cược vận mệnh chẳng phải rất thú vị sao. Cũng như ngài đã đặt vận mệnh vào Rena Vanlock. Bàn cờ số phận vốn dĩ đã được loay chuyển từ rất lâu rồi."

***************

Đời sống ở Milquynus cũng dần thay đổi dưới sự cai trị của Karmas. Đội ngũ tướng đã được chấn chỉnh lại hoàn toàn. Mặc dù có những kẻ không cam tâm tình nguyện nhưng đã đều vẫn phải phục tùng, vì đối với bọn họ bây giờ, không có một chỗ dung thân nào cho sự làm phản. Hai đất nước vốn dĩ đã hòa bình, chỉ cần manh động, những thế lực hùng mạnh bên Vacrina sẽ đồng loạt giáng xuống. Ít nhất ở đây vẫn có thể giữ lấy cấp cao.

Quái mất kiểm soát cũng được Karmas bố trí chặt chẽ, có thể ngăn cản bọn chúng ảnh hưởng đến đời sống của người dân. Sanki cũng đã thành công chế tạo được thuốc giúp cho bệnh tật ở Milquynus cũng được cải thiện nhờ có kho tàng và dược phẩm bên Vacirna. Mối giao hảo của anh hay bên đó cũng phải mất một thời gian rất lâu mới có thể củng cố mối quan hệ oán hận từ trước. Bên Rena và Ryvan cũng đều phải đau đầu về vấn đề này một thời gian. Sao có thể nói hòa bình là hòa bình sau khi đã có một mối thù truyền kiếp kéo dài hàng trăm năm, gây ra những tổn thương mất mát cả thể xác lẫn tinh thần của nhiều người.

Ba năm sau

Đứng dưới đêm trăng xanh tròn sáng vời vợi trên cao, rừng hoa tỏa sáng ra những ánh sáng bập bùng trong đêm tối nhưng nhiêu đó chưa đủ để dập tan bóng tối trong lòng Karmas. Một bóng tối đã gần như làm cho trái tim anh chết đi. Ngoài việc chìm đắm trong công việc hàng ngày, mỗi đêm anh đều ra chỗ này đứng một mình, lẳng lặng rơi vào suy tư. Nơi này chỉ có rất ít người biết, hay có thể nói cách khác, Rena là người đầu tiên anh đưa đến đây.

Không ngờ bao nhiêu năm sống đủ tàn nhẫn, trải qua tất cả những gì khắc nghiệt nhất vẫn không bằng một chữ tình.

Anh đã lựa chọn buông tay, và chính sự buông tay đó sẽ làm cho trái tim anh ngừng đập vĩnh viễn.

" Ai?" Một tiếng động rất nhỏ, đã làm tác động đến Karmas. Giữa vườn hoa, đằng sau thân cây to, một đứa bé với đôi mắt màu xanh to tròn nhỏ ngây thơ. Mái tóc màu đen láy, trên tay ôm hai cuốn sách bộ dáng có vẻ sợ sệt nhìn về phía anh.

Không quá khó để nhận ra danh tính của cô bé này. Anh đi từng chỗ lại gần cô bé đó, quỳ xuống một chân, ánh mắt ôn hòa hỏi:" Ba mẹ cháu đâu?"

Iris cẩn thận trả lời, đối diện với người đàn ông này, có mang phần lạnh lùng giống ba nhưng cũng có phần không phải. Nó được gọi là gì nhỉ?

" Cháu mượn sách ở đây, lúc này còn đi với dì Sanki, sau đó bị lạc." Cô giơ quyển sách lên cho Karmas nhìn.

Nhìn tựa đề của quyển sách, anh cũng thoáng ngạc nhiên. Nhỏ tuổi thế này đã học hỏi về lịch sử rồi sao:" Cháu thích đọc thể loại này?"

" Nó kể ra rất nhiều điều thú vị về một thế giới khác xa với bây giờ. Cháu đã được nghe mẹ và ba đọc gần như những kiến thức cơ bản về lịch sử rồi." Khi nhắc đến lịch sử, Iris có phần không khỏi muốn thuận lại mọi chuyện cho Karmas.


Karmas đằng trước không nói gì nữa, Iris chớp chớp mắt một hồi rồi như sực nhớ ra chuyện rất quan trọng, cô hỏi ngây thơ:" Chú thích mẹ cháu ạ?"

Đáy mắt của Karmas có phần hơi giãn ra, đứng trước một câu hỏi thẳng thắn của một đứa bé, anh không biết phải nói gì, bởi vì vốn dĩ không ai hỏi anh như vậy

" Sao cháu lại nghĩ thế?"

Iris thuận lại tường tận:" Hôm trước chú có đến nhà cháu, ánh mắt của chú nhìn mẹ cháu giống hệt mỗi khi ba nhìn mẹ cháu." Còn vê phần miêu tả ánh mắt đó như thế nào, Iris không có đủ từ vựng đễ diễn tả,đến hiện tại cô mới chỉ nghe đọc để hiểu chứ chưa đủ khả năng để nói ra những từ đó.

Nói đến đây, Karmas bỗng nhiên cười nhạt, nụ cười không phải vì tình huống éo le trong vận mệnh của mình, mà đơn giản đến biểu hiện như vậy anh cũng không qua mắt được một đứa bé gái ba tuổi.

" Chú đừng buồn, mẹ cháu bảo trên đời này cũng có nhiều người hợp với chú." Iris chạm lên gần đáy mắt của Karmas.

" Mẹ cháu bảo vậy à?"

" Vâng." Thật ra Iris đã hỏi lại mẹ mình, cô mới dám xác nhận khẳng định của mình là đúng. Hóa ra không phải có mỗi một người là ba yêu mẹ mình, còn có chú này nữa. Lúc đó mẹ chỉ nói một câu rất khó hiểu, sau đó cô chỉ nhớ được mỗi câu kết của mẹ mình, nói rằng còn nhiều người khác thích hợp hơn mẹ có thể xứng đôi với chú này.

Được một bàn tay nhỏ nhắn mềm mềm chạm lên khóe mắt mình. Cảm giác mềm mại ấm nóng từ một hành động xuất phát từ sự an ủi lo lắng, ngay cả chỉ với một đứa bé, Karmas vẫn cảm thấy khối đá đêm nay đè nặng trĩu trên lòng cũng dần dần bị phá bỏ.

Anh xoa đầu Iris, ý cười tràn đầy trên gương mặt. Lúc này đôi mắt to tròn của Iris như được căng mở. Ngoài ba của mình ra, cô chưa từng thấy lại cười lên nhìn đẹp như chú này. Vậy thì chắc chắn không sao rồi, chú này đẹp trai như vậy, sẽ tìm được người thích hợp thôi. Đương nhiên người đó vẫn sẽ không thể nào bằng được người mẹ xinh đẹp của cô rồi.

" Thôi chết, cháu phải về thôi, muộn thế này rồi, không về kịp sẽ không được nghe mẹ kể chuyện." Một buổi tối về một câu chuyện lịch sử đáng giá ngàn vàng đó.

Karmas thoáng cười cho biểu hiện của cô bé này. Đi lạc, gặp phải người không quen, đến một chỗ xa lạ không đáng để tâm bằng đến một câu chuyện lịch sử sao?

" Để ta đưa cháu về?" Karmas nắm lấy bàn tay của Iris, thoáng chốc đằng sau lưng của anh hiện lên đôi cánh quỷ màu đen đứng giữa một biển hoa phản chiếu cả một bóng hình oai phong lẫm liệt trong suy nghĩ của Iris. Hóa ra chú này cũng có cánh giống mẹ và ba. Còn là cánh màu đen, giống như trong lời kể của mẹ vậy.

Iris được Karmas ôm lên bay vọt lên trời. Đứng dưới bầu trời trăng xanh to sáng lấp lánh. Gương mặt Iris tràn ngập thích thú, vui sướng, thậm chí còn vươn tay muốn chạm đến vầng trăng đó. Trăng ở đây vừa sáng vừa tròn lại có màu xanh nữa, về cô phải tìm hiểu mới được. À có khi dẫn cả ba mẹ mình đến đây xem nữa.


Ôm cô bé vào trong ngực, chứng kiến đôi mắt như hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, không hiểu sao tâm tình Karmas có phần dễ chịu. Có thể ngay từ lúc đầu khi nhìn thấy cô bé này, anh phần nào cũng có hảo cảm. Cô bé này không có mấy phần giống Rena, nói cách khác, có phần rất giống với tên đó.

Đợi đến khi bay thẳng đến cánh cổng dịch chuyển, Rena và Ryvan cũng đứng đó cùng với Sanki và Leon. Anh hạ người xuống thật nhanh, đôi cánh quỷ vựa hạ xuống đất thu lại, anh đặt Iris nhẹ nhàng xuống.

Iris chạy đến gần chỗ ba mẹ phát hiện sắc mặt của cả hai người họ đều rất không tốt một chút nào.

" Iris Vanlock, con có biết bây giờ là thời điểm nào không?" Rena gằn giọng, có phần quở trách đối với đứa con gái của mình. Hại cô với Ryvan và cả gia đình Leon phải lo lắng. Tối muộn nhỡ làm phiền đến người ta thì đúng là quá mất mặt.

Rena đến gần chỗ Karmas, hơi cúi đầu xuống, nói tiếng cảm ơn:" Để con bé làm phiền anh, thật ngại quá."

" Không sao."

" Rena." Ryvan gọi cô đằng sau, một tay ôm lấy Iris, phần nào cũng đem theo cô mấy phần gấp gáp. Bản năng đàn ông của anh, mấy phần để cho họ đứng cạnh nhau, tâm tình anh rất mực xáo trộn bất ổn mặc dù ngoài mặt anh không thể hiện ra điều gì.

" Hẹn ngày gặp lại." Rena chào vội Karmas rồi cũng hướng về phía cánh cổng dịch chuyển.

" Ngày mai cháu sẽ lại đến, cảm ơn chú đã đưa cháu về." Iris vẫy tay chào Karmas, nở một nụ cười rất tươi.

Karmas nhìn thấy cánh cửa, cả bốn người đều biến mất. Sau đó ánh sáng cũng dần dập tắt, anh lại đứng yên, thở hắt ra một tia hơi sương của màn đêm. Cô độc chưa bao giờ là giới hạn đối với anh thế nhưng có thể bắt đầu từ giây phút này, đã có một chút ánh sáng len lỏi vào vùng trời vô tận này.