Hỏa Ca

Chương 278






Áp sát hai bên lấp đất được Sevant đánh xuống vỡ tan thành nhiều mảnh, rung chuyển. Anh như bá chủ nắm giữ lấy vùng đất này, thỏa sức điều khiển ngăn chặn lối đi còn đang tiến công của Marsking. Liếc mắt một cái, Marsking như được có đà phản công.

Trụ lại làm một, bóp chặt lấy Marskig, rất khó khăn, hắn liên tục trấn áp. Gần như sắp vượt được. Sevant cau mày, anh có thể thực thi thần lực nhưng không có nghĩa nó không hút cạn sinh lực của anh.

Những người khá liên tục đồng loạt tiến đất, Con rồng trắng của Leon hiện ra cuốn quanh lại trói chặt lấy ông ta. Những cái bóng của Karmas hóa thành những cột dây, chiếm giữ lấy phía chân, gần như Marsking đã hết phần nhúc nhích. Tảng băng của Ryvan trồi lên, kết hợp với máu thần đang chảy trong huyết quản của ông ta. Giờ đây, trên người bỗng dưng đã có thêm những vặt sọc dày đặc chi chít băng.

Marsking điên tiết, mắt ông ta ra hiệu triệu hồi ra những con quái hùng mạnh. Tiến đến giúp ông. Đương nhiên sẽ không để xảy ra bất cứ cơ hội nào hết. Leon nhảy vụt lên cao vụt một vòng, chém mạnh xuống, ngang đầu con quái đến không còn gì, dù chỉ trong một mảng bóng tối.

Ryvan tiếp chiêu, từ nguồn nước của Leon trải dài rộng lên đến trên những con quái khác đóng băng chúng toàn bộ. Bước tiếp theo, như một đòn phối hợp ăn ý, những người còn lại chém bay những con quái khác. Để cho thân xác hóa thành kiếp băng vĩnh cửu hòa vào trong không khí, vĩnh viễn không thể tái sinh.

Các đường xích như được dẫn lối, trong bóng tối mịt mù, từ hai thanh kiếm kia trụ lại làm, một quả cầu, dao động giữa các nguồn sức mạnh khác nhau. Rực rỡ, bừng cháy. Đúng vậy, từ trong tâm can, cô cảm nhận rõ tất cả quyết tâm của mọi người, không riêng gì một ai hết. Nó như những đường mạch sống, nhịp tim đang cùng đập.


Đường mạch máu của Rena như được truyền hết lên phía trên chảy người vào trong, một vầng sáng quắc lao mạnh, từ trên trời, trên đôi cánh phượng hoàng rực lửa, nó lao xuống, không chần chừ gì, rơi chúng vào Marsking, phá tan đi cái ma trận bóng tối đang bủa vây ánh sáng này.

Vòng vây bao quanh người hắn như một gường xích phong ấn đã làm triệt tiêu đi toàn bộ lòng kiêu hãnh vì quyền lực thống trị thế giới này.

Kết thúc, một hồi bầu trời trong xanh trở lại, Rena hạ cánh xuống, chống kiếm. Giờ cô đã trở lại trạng thái bình thường, nhìn về phía mảnh đất cằn cỗi bị tàn phá do thần lực. Nghĩ lại, một khung cảnh tuyệt đẹp suy cho cùng cái xấu của sức mạnh này đã phá vỡ sự cân bằng vốn có.

Không thấy bóng dáng của Marsking đâu, xung quanh không khí phảng phất mùi khói, cùng máu tươi đang ngã xuống. Có phải cuối cùng cô đã thắng không, có phải cuối cùng sau tất cả cô đã có thể hoàn thành được ước nguyện của mẹ không.

Nhìn mọi người đang đứng đằng sau mỉm cười với cô, đặc biệt là anh, Ryvan. Người đàn ông đã kề vai sát cánh, cho cô niềm tin đứng đó. Người duy nhất không mỉm cười, có thể bản chất không thể nào thay đổi được. Thế nhưng đó mới chính là người cô yêu.

Anh bước lại gần phía cô, vuốt đi mái tóc còn đang lòa xòa trên gương mặt vương vấn máu tươi.

" Thình thịch."

Cả không gian chìm trong tĩnh lặng, bỗng chốc như có một cơn gió thổi chảy qua, mùi máu bỗng chốc không còn ngửi thấy đâu nữa, âm thanh như được lắng đọng tại chỗ để cho một khung cảnh đang từ từ diễn ra trước mắt. Nó xảy ra rất nhanh, như không có gì báo trước cả, Nhanh đến nỗi làm cho đôi mắt phượng hoàng của cô ghim lại hình ảnh của máu bắn lên trên gương mặt mình.

Dưới đất, anh nằm đó, máu bắn ra từ tim, một lỗ hỗng hiện hữu xuyên qua người, anh nằm xuống dưới đấy, máu bắt đầu chảy ra nhiều hơn, tạo thành một vùng.

" Ry....van." Cô gọi tên anh, khuỵu xuống đất, cô gọi tên anh nhiều hơn, ôm lấy xác anh. Rồi như một ý chí sống còn khép lại một giây, cô ôm người anh lên, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của anh. Trái tim của anh đã mất rồi, cơ thể không còn một nhịp đập nào nữa. Anh ấy không còn thở nữa.

" Rena, anh yêu em."


" Sinh mệnh chỉ có một. Em chính là sinh mệnh của anh. Nếu em chết, anh sẽ không thể nào sống tiếp được.

" Tương lai về sau, cuộc đời của em sẽ luôn có sự tồn tại của anh. "

Cô hồi tưởng lại những lời anh đã từng nói rồi lắc đầu. Chuyện này chắc chắn chỉ là mơ đâu, không thể nào. Chẳng phải anh đã bảo sinh mệnh của anh là cô sao, nếu cô chết, anh sẽ chết sao. Chẳng phải, anh nói sẽ cùng cô xây dựng một tương lai, một vương quốc tràn ngập trong hòa bình. Sao bây giờ không còn gì nữa, vậy, tại sao.

Xung quanh mọi thứ như im lặng hẳn. Mặc cho người phía ngoài đang kêu gào, gọi tên cô hay nói cái gì, cô cũng không để tâm nữa rồi. Cũng không quan tâm cái gì vừa xảy ra, cô chỉ biết lúc này đây, người cô yêu đã nhắm mắt, đã không còn một nhịp thở nào nữa. Há nào, tất cả những gì sau này, thành công thì sao, làm nữ hoàng thì sao. Một tương lai không có anh, đối với em đó chỉ là những kí ức nhạt nhòa, và phù du thôi.

Nhắm mắt lại, từ lúc nào không hay, cô đã được ôm đi một chỗ khác, vì một cú sốc mạnh như vậy, khi thấy cả người được rơi vào trong một vòng ôm bất ngờ và mạnh mẽ, cô chỉ theo phản xả ngước đầu lên, thấy Karmas đang ôm cô bằng một tay, tay kia cầm lấy thanh đao hình con quỷ, sáng rực. Nhưng trên gương mặt anh, đã có máu chảy xuống. Mắt phải của Kamas đã bị chém. Anh cắn răng chịu đau, gương lên bảo vệ lấy Rena.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

" Karmas....Em." Tầm nhìn của Rena giờ đây mới được hiện rõ dàng hơn. Mọi người ai cũng đang máu me, định hình chiến đấu với một đám khói đen. Đầu của Marsking hiện ra như một làn khói, hình dáng khác, giọng nói khác, chỉ riêng có đôi mắt có hình tam giác kia thì không thay đổi.

" Em phải sống." Karmas nhịn cơn đau, cầm lấy thanh đao trên tay, mỗi lúc một ôm chặt cô:" Tàn khốc chính là bản chất của chiến trường. Một lần em đau khổ vì người mình yêu ngã xuống, chính là lúc tiếp tay cho mũi giáo của địch. Phải vứt bỏ hết cảm xúc, cầm vũ khí lên và đấu tranh. Nếu muốn thỏa mãn chính mình để nguồi ngoai đi tất cả là phải giết chết kẻ thù."

Dây thần kinh của Rena như được đánh thức vậy, tất cả đau thương như được dồn nén một lúc. Cô biết chứ, cô hiểu lời của Karmas nói chứ. Trên hết, đều cùng là người đứng đầu tương lai, là thủ lĩnh của một quân đội, cô không được phép chần chừ và tiếc thương cho bất cứ sinh mạng nào ngã xuống hết. Phải tiếp tục cất bước, chừng nào kẻ địch còn tồn tại, thì chính là lúc dâng hiến nên những mạng sống khác.

Nhưng người chết trước mặt cô lúc đó, là Ryvan. Người đàn ông cô yêu.

Cô đã đứng dậy từ lúc nào không hay. Trong đầu óc cô lúc này hiện hữu lên hình ảnh trong quá khứ cùng cô và anh. Từ lúc hai người gặp nhau, từ lúc cô yêu anh trong cái nhìn cô đơn và lạnh lùng của anh. Thời khắc đó cô mới biết mình đã rơi vào lưới tình không thể kiểm soát


Cô yêu anh, cô yêu anh ấy hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Anh luôn âm thầm bảo vệ cô, anh mạnh mẽ chiến đấu, giết tất cả những kẻ làm hại cô. Cô luôn tưởng rằng, lí do vung lên lưỡi hái đó của anh chỉ như để thỏa mãn nhu cầu chém giết của một vị tử thần quanh năm đều sống chung trong bóng tối. Nhưng cô sai rồi, sai rất nhiều.

Ryvan, về sau em mới biết, mỗi lần vung vũ khí lên là mỗi lần anh đang che giấu đau khổ và đau thương. Nhiều người nói anh tàn nhẫn, nói anh khát máu, nói anh không có cảm xúc. Nhưng anh biết không, em luôn biết đó không phải tất cả. Anh đau khổ khi nhìn thấy những người xung anh mình đang dần mất đi mạng sống, anh đau khổ khi đã lầm lỡ đi giây phút cứu cha mẹ mình. Giờ đây, khi em nhìn thấy bóng dáng anh đứng trước kẻ thù. Khi đôi mắt hai ta phản chiếu, em mới nhận ra hình bóng của em luôn hiện hữu trong đôi mắt anh, bất cứ nơi đâu. Em mới biết, tình yêu của anh so với em nhiều hơn gấp vạn lần.

Đến cuối cùng, em cũng hiểu rồi. Trước đây, em muốn vung kiếm lên chỉ để chứng tỏ bản thân mình mạnh mẽ, đủ để đánh bại tất cả những kẻ muốn ngáng đường mình. Còn trong trận chiến này, khi thấy anh ngã xuống, khoảnh khắc đó trở đi, em đã biết lí do để em vung kiếm lên chính là anh.

Thanh kiếm cháy lên một hi vọng mới, một con phượng hoàng, từ thanh kiếm vọt ra đốt cháy lấy bóng tối Marsking đang bủa vậy, hắn ta nhìn thấy đằng sau, nhìn thấy người vừa thi triển chiêu thức kia thì sinh ra hoảng sợ. Chuyện gì vừa xảy ra vậy, hắn chưa từng sợ thế này. Kể cả lúc đó khi bị quả cầu lừa kia giáng xuống người, hắn cũng chưa từng có cảm giác thế này.

Tên nhóc ngoại lai kia sau khi dùng chiêu thức đã hoàn toàn yếu đi, một phần nào đó đã tác động đến phần bóng tối bên trong cơ thể. Khi để dung hòa nó vào trong thần lực băng, thì thần lực đó phải tương đương hoặc hơn thì mới có thể dung hòa. Một khi nó đã yếu dần, bên mạnh hơn sẽ nắm lấy quyền chủ động. Marsking sử dung lá bài của mình, đánh cược cướp lấy nó một lần nữa. Quả nhiên đã thành công, sức mạnh bóng tối đó được phong ấn ngay ở ngực trái, đúng chỗ tim nên khi hắn lấy lại được, cùng lúc vạn tiễn xuyên tim.

Tuy không thể lấy lại hình dáng lúc đầu, nhưng chỉ cần hắn còn sống thì có thể tái tạo lại cơ thể bất cứ lúc nào. Vấn đề chính là con bé kia, hắn cảm thấy năng lực đó không còn như ban đầu nữa, ánh lửa phượng hoàng đó đem theo sự phẫn nỗ, bi thương, căm hẫn như muốn giằng xé tâm can ông ta.

Từ tay Rena, thanh kiếm như hút lấy đi máu của cô, đúng một con dao hai lưỡi, bền bỉ và chắn chắn. Máu phượng hoàng, chính là loại máu thần, nếu cô không thể dùng thần lực để có thể gia tăng, vậy thì mạng đổi mạng, Hỏa Chi Viêm hôm nay dù có hút hết sạch máu của cô, hay có bắt cô dùng xương cốt để trao đổi, cô nhất định phải giết được hắn.