Hỏa Ca

Chương 220






Hai người đều chạy ngay lại gần thấy bọn trẻ đều đang chạy bỏ tán loạn đi. Alin sợ sệt lùi lại đằng sau, hai hàng nước mắt đã rơi xuống, cả người cô bé run bần bật cố vớ lấy tất cả thứ gì để trông đậy.

Feelic đứng đằng trước giang hai tay ra cố chắn cho cô bé nhưng chính bản thân nó, tiếng xương cũng va đập vào nhau tạo thành nỗi sợ cố kìm nén. Đốm lửa xanh kiên cường ra sức bảo vệ cho Alin. Nếu bây giờ nó có đủ sức để biến đổi thì sẽ không lâm vào tình cảnh thế này.

Gonn đằng trước huyết sắc trắng bệch, đốm vàng từ lúc nào đã nhuộm cả màu da người, gân đỏ nổi lên trán như những rễ cây mọc thẳng trông rất đáng sợ. Miệng liên tiếp gầm gừ hăm dọa, tư thế chuẩn bị để đánh mọi thứ cản trở trước mắt.

" Chuyện này rốt cục là thế nào?" Rena đang chứng kiến một sự thật hoàn toàn khác so với sự thật vừa nãy. Chẳng phải bệnh này sẽ không phát tán ở trẻ con sao

" Không thể nào, rõ ràng tôi đã áp chế bệnh của thằng bé xuống rồi mà." Sanki còn mấy phần hoảng hốt hơn Rena.

Nhanh nhẹn tiến lên phía trước, cả người Sanki hóa thành một lớp hoa anh đào, tạo thành nhiều mảnh nhỏ bay lại gần chỗ Gonn. Hoa anh đào tạo thành một cột lốc xoáy lớn bao bọc Gonn trong đó. Cậu bé hoàn toàn mất kiểm soát điên loạn không suy nghĩ, cứ đánh tới đánh lui hoa đào trong vô thức nhưng nhiêu đó là vô ích. Có đánh đến mấy tầng lớp hoa đào luôn tản ra. Cứ tiến lên phía trước, chặn một bước, Sanki đang cố gắng hết sức để ngăn chặn.

Rena cũng biết mình cần phải làm gì. Cô dựng Alin dậy giao nhiệm vụ cho Feelic dẫn cô bé chạy đi.

" Có gì có thể giúp không?" Rena nói với Sanki đang cố gắng trấn giữ Gonn.


" Tôi cần cô giữ thằng bé lại để tôi áp chế năng lượng." Sanki thu hẹp vòng hoa anh đào lại.

Mất đi thần lực nhưng thân thủ của Rena vẫn vẹn toàn cô vẫn có khả năng di chuyển linh hoạt. Sinh khí của thằng bé cũng không quá cao sức cô có thể làm được. Cánh hoa anh đào vừa mở, Gonn lập tức lao ra tiến tới Rena.

Rena không ngần ngại áp chế năng lượng để phản công. Cố giữ chặt đứa bé lại, cô vòng ra đằng sau lộn một đường, không chậm đã áp chế được cánh tay còn lại của Gonn, ghì chặt người thằng bé xuống, giữ lấy tay còn lại. Đến cô cũng còn thấy đau rồi, sinh lực này của một đứa trẻ đã như vậy đến khi hoàn thành quá chỉnh chuyển hóa chỉ e mọi chuyện không phải như thế.

Sanki trở lai hình dáng cũ dùng cánh hoa ánh đào đặt lên trán của Gonn. Khi làm công việc dưỡng thương, thì phải tập trung năng lượng toàn bộ mới có thể nhanh chóng chữa trị. Đặc biệt đối với trường hợp bệnh phát tán này thì càng nghiêm trọng hơn.

Rena vẫn cố giữ lấy tay Gonn. Nó gào thắc liên tục giãy nảy ra khỏi vòng giam cầm. Cô cũng phải cắn chặt răng để cố định hoàn toàn. Trong lúc chữa trị, sức công phá bỗng nhiên một lớn, cuối cùng cánh tay phía bên trái của Rena đã bị hàm răng sắc nhọn như dao cứu đâm vào. Nó rất sắc và sâu như đã ghim hẳn vào sâu tiến đến bên trong xương cốt của cô.

Rena áp chế tiếng hét của mình xuống, dùng hàm răng cắn thật chặt vào môi. Miếng thịt trên tay cô sắp rời khỏi cơ thể đến nơi. Cô rất muốn thoát ra nhưng bản thân không thể làm thế. Quá trình chữa trị sẽ thất bại mất.

Sanki đứng bên cạnh ngửi thấy mùi máu tươi từ Rena càng muốn giúp, nhưng cô biết mình phải tập trung vào việc ngăn cản căn bệnh của Gonn. Không thì ngay cả tính mạng của thằng bé hay Rena cũng sẽ đều gặp nguy hiểm.

Dần dần tia sáng màu hồng từ cánh hoa anh đào cũng lớn mạnh đủ để thu gục căn bệnh. Gonn chìm trong an tĩnh dần dần, từ ra sức vùng vẫy cho đến cựa quậy cũng khó khăn rồi dần đổ gục xuống vì ngất đi. Màu da trở lại như cũ trên người chỉ còn lại những đốm vàng. Sanki thở mạnh ngồi mệt xuống sàn, cô gần như đã sử dụng toàn bộ tinh thần và năng lực.

Hai người đưa Gonn vào nhà. Sanki lập tức trị thương cho Rena. Vết thương mất hẳn một mảng thịt. Sanki cố phất váy áo lau đi tầng mồ hôi của mình, cố gắng lại lần nữa để chữa thương. Đương nhiên không nặng bằng Gonn nhưng cũng không được gọi là nhẹ. Không hiểu sao cô ấy có thể chịu được đến mức đó.

Rena toát hết cả mồ hôi, chịu đựng để chữa trị. Năng lực của cô gái này rất thần kì, bình thường nếu khi trị thương, quá trình sẽ vô cùng đau kể cả có tiêm thuốc tia vẫn không khỏi cảm thấy bị xót. Còn đối với việc sử dụng cánh hoa anh đào, ngược lại cô còn thấy rất thoải mái, một cảm giác mát lạnh truyền vào làm giảm nỗi đau của cô chịu đựng.

Phải mất một lúc lâu sau đó, Sanki mới chữa khỏi hoàn toàn, giờ nhìn lại trên lớp da trắng nõn đó chỉ còn xuất hiện một mảng hồng hồng, không rõ nét lắm. Sanki băng bó lại một lớp vải trắng thêm một ít thuốc cô đặc chế để khỏi có gì ảnh hưởng đến.

" Cô cũng mau đi tìm lũ trẻ đi, bọn chúng hẳn đã sợ hãi rất nhiều." Rena vận động cánh tay nhưng vẫn không quên tình cảnh lúc nãy hỗn loạn thế nào.

Sanki hơi chần chừ, đáy mắt màu hồng hiện lên tia khó hiểu:" Cô mới chỉ gặp mấy đứa bé này còn chưa vài canh giờ, sao lại bất chất bản thân để cứu vậy?"

" Cần phải có lí do để cứu người khác à?" Rena hỏi lại, trên gương mặt lấm tấm mồ hôi cũng dần đỡ hơn đi bù lại tâm tình rất đỗi vui mừng.

" Tôi tưởng cô..." Sanki chưa định nói một lời thì đã bị Rena ngắt quãng.

" Cô nói đúng. Milquynus và Vacrina đều giống nhau. Có người xấu có người tốt. Những đứa trẻ không có tội tình gì, sao tôi lại phải đi hận chúng." Rena cười, đáy mắt còn lộ ra sự quan tâm đến Gonn đang nằm trên giường bệnh:" Có khả năng cứu được một người thì nên cứu, huống chi bọn trẻ đáng yêu tôi không muốn chúng nó chịu khổ."


Sanki sững người ra, gương mặt xanh xao vì chuyện vừa nãy dần giãn ra, cô gái này đến tột cùng là sao đây. Thế nhưng cũng không còn quan trọng nữa, Sanki cười cười, sau đó khẽ cúi người:" Đa tạ cô đã cứu giúp."

" Không có gì."

" Cảm ơn cô." Sanki cúi người lại lần nữa, rồi sau đó đi ra ngoài.

Rena ngắm nhìn Gonn nằm trên giường khẽ nhíu chặt lông mày lại. Một màn cảnh tượng vừa nãy làm cô chấn động vô cùng. Sao lại có một căn bệnh quái ác lại nỡ lòng nào phá hoại đi tuổi thơ hạnh phúc của một đứa trẻ như vậy. Lẽ nào mấy đứa khác cũng phải chịu đựng như thế sao.

Sau khi Sanki thành công tìm lại được lũ trẻ, thần sắc Gonn cũng khá hơn. Thời gian cũng trôi qua vài canh giờ , Sanki cùng Rena đi ra ngoài phía cổng nghe tin có Karmas sắp tới.

Feelic nằm trong lòng Rena vẫn còn thấy hoảng hồn vì pha vừa nãy, ngữ khí vô cùng mệt mỏi:" Công chúa, người nói xem sao bọn trẻ con lại đáng sợ thế?" Lúc bình thường cũng đáng sợ, đến khi hóa điên rồi lại càng đáng sợ hơn. Huhu nghĩ lạnh chết lạnh hết cả sống lưng rồi.

Rena chỉ cười cười với biểu cảm của Feelic:" Người sống trong vũ khí của anh không có cơ hội tiếp xúc, dài dài ngươi sẽ biết mọi thứ không đến nỗi tệ."

" Tôi không có tin đâu, công chúa một ngày nay đã đủ đáng sợ rồi." Feelic khóc không ra nước mắt.

" Hỏa thần, hôm nay thật sự tôi rất cảm ơn cô." Bộ mặt không giấu nổi vẻ nghiêm túc của Sanki lặp lại lần nữa

" Cô cảm ơn tôi đến ba lần, cũng thành ra không quen. Hơn nữa, cô đừng có gọi tôi là Hỏa thần, cứ gọi Rena được rồi."

Một ngày tiếp xúc nói chuyện cô mới nhận ra, dù cho cô gái tên Sanki này có là kẻ địch của cô nhưng không vì thế mà tỏ ra cảm giác chán ghét, bù lại vô cùng thân thiết. Nếu được cho một cơ hội, Rena rất muốn làm bạn với cô ấy. Tính cách cô gái này đoan trang, tao nhã, dịu dàng đôi khi nghiêm túc quá có phần giống cô. Đặc biệt hơn, suy nghĩ cực kì sắc bén không khỏi khiến người ta cảm phục.

Chần chừ nghĩ ngợi, Sanki nghĩ cũng thấy được bèn chấp thuận. Như có tương đồng ý hợp, cô cũng cảm thấy cô gái thống lĩnh đem về đúng khác hẳn với tưởng tượng. Không hề yếu đuối cũng không hề ủy mị như mấy người hoàng tộc. Mạnh mẽ, giỏi giang, ý chí vững chắc, vẻ đẹp đằm thắm đan xen lạnh lùng nhưng không vì thế mà làm người ta muốn tránh xa. Chẳng trách thống lĩnh lại để ý nhiều đến thế.

" Tôi có thể gọi cô là Sanki, được chứ?" Rena hỏi lại, ít nhất trong khoảng thời gian này, cô và Sanki có thể miễn cưỡng đến được mối quan hệ bạn bè.

" Được."

Có vẻ ngày hôm nay nghe được câu trả lời mong muốn, thì tâm tình cũng khá tốt. Ngoại trừ việc cô sẽ lại bị nhốt trong căn phòng u ám kia mỗi tối. Cảm giác gò bó như muốn xâm chiếm lấy cả người Rena.


Khi Karmas đáp xuống, Sanki lập tức hành lễ. Anh chỉ gật đầu sau đó liếc về phía Rena, anh tiến tới, người hơi cúi xuống:" Nghe được điều mình muốn nghe rồi chứ?"

Tâm tình gặp lại kẻ thù cũ, cũng theo đó lên xuống không đồng đều, Rena lạnh giọng:" Ừ."

" Sanki."

" Vâng."

" Tình hình bọn trẻ hôm nay thế nào?"

" À vâng...chuyện là?" Sanki có phần hơi do dự nhưng bị ánh mắt khát khao của thống lĩnh dòm ngó, cô cũng không khỏi giấu được bèn kể lại tường thuật mọi chuyện cho anh nghe. Không sót một chữ nào. Karmas liền hạ lệnh cho Sanki lui ra. Cô cũng lập tức làm theo. Hiện tại chỗ này chỉ còn lại mỗi cô và anh, à tính cả Feelic nằm trên người cô nữa.

Karmas không nói gì nhìn chằm chằm Rena, bất giác cô cũng thấy có phần mất tự nhiên. Cái ánh mắt này không phải lần đầu tiên hắn nhìn cô, rất nhiều lần, nhiều lần đến nỗi chính cô càng thấy quen thuộc vô cùng. Cô ghét cái cảm giác này nó làm cô thấy lòng cũng theo đó nhấp nhô theo.

Được một lúc sau đó, Karmas lại gần bế Rena lên làm cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh khống chế.

" Ngươi...mau thả ta xuống." Ánh mắt giận giữ đến cùng. Tên này bị đá đập đầu sao, tự nhiên làm thế để làm gì.

" Ta đưa em đến môt nơi." Karmas trầm thấp nói, từ phía đằng sau lớp lưng một đôi cánh quỷ màu đen rộng lớn giang rộng, chưa đến một giây sau khung cảnh đã được thay thế bằng bầu trời đêm với ánh trăng xanh ngời ngợi phía trên cao.

Feelic đáng thương vừa nãy vô tình đã bị rơi xuống trên người Rena đá đập vào sưng một cục u to. Thầm chửi thề muốn tìm cái tên hung thủ đáng ghét kia làm hắn thành ra thế này còn dám đưa công chúa đi. Tuy nhiên, cơn giận lại dẫn đến cho Feelic một ý nghĩ cần phải làm luôn cấp tốc.