Hỏa Ca

Chương 200






Cơ thể vốn đã mệt mỏi vì vận động nay vì mất máu càng khiến tâm trí Rena suy sụp hoàn toàn. Nhìn bóng hình phía trước càng ngày càng xa, cô cố cắn răng đứng lên, để đuổi kịp.

Hình ảnh phía trước, chỉ toàn gạch lát ở phía dưới chân. Cơ thể lắc lư như dây đàn sắp chuyển bị đứt, tiếng bước chân cứ thế nặng nề dần.

Khi cả người dần đổ ra phía sau, như có một bàn tay lạnh buốt túm lấy tay Rena, khiến cả người cô bỗng chốc vững lại, nhưng chỉ được một lúc sau đó cả người ngồi hẳn xuống, liên tục phát ra tiếng thở mạnh yếu ớt.

Nét mặt Karmas cơ hồ như có ai tác động ra khiến nó khó chịu lên trông thấy. Vừa nhìn có thể biết trận đánh vừa rồi đã chiếm hết toàn bộ sức còn lại của cô. Vốn đã mất nhiều máu nay còn vận động để nó còn ra thêm. Cô gái ngu ngốc này sau mọi lúc mọi nơi, mọi thời điểm luôn không biết tự quan tâm lấy bản thân mình.

Bất giác anh trầm trầm cất ngữ khí lành lạnh:" Nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ trông cho cô."

Ngay cả anh lẫn Rena đều không thể tin được điều vừa xảy ra. Hắn có lòng tốt đến vậy sao:" Nhưng..."


" Đừng hiểu lầm." Karmas ngồi hẳn xuống phía đối diện cô, dựa lưng vào bức tường:" Ta không muốn gần đến nơi phải vác theo một cái xác."

Rena gần bò đến bức tường, không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô bắt đầu chìm vào trong cơn mê. Trước khi chìm, cô gần như thoái thác suy nghĩ lúc trước. Hắn nói đúng, nếu đổ gục thì chỉ đem thêm gánh nặng không cần thiết. Đôi mắt mệt mỏi dần khép lại, tâm trí gần chìm trong vô thức. Có vẻ đây là lần đầu tiên cô có thể tâm trạng thả lỏng khi có kẻ thù đứng trước mặt thế này.

Karmas nhìn vào Rena phía đối diện. Trông cô chẳng khác nào con búp bê sứ bị vỡ. Mỏng manh, yếu ớt chỉ cần chạm vào sẽ tan thành nhiều mảnh. Lớp da trắng nhợt nhạt trên khuôn mặt đã có mấy giọt mồ hôi rơi trên ngũ quan đẹp như bức tranh kia khiến anh ngẩn người ra. Mái tóc bạch kim dài như thác nước đổ xuống, thỉnh thoảng vài sợi mái dài con hôn lên làn mi quyến rũ, đen như mực đó, kiêu sa tuyệt mĩ.

********

Trên kia, cuộc chiến vẫn tiếp diễn, nhưng có thể thấy bên nào đang bại bên nào đang thắng. Thiên về phòng thủ, nhưng sức chiến đấu của Kim Thần vẫn vượt xa Ryvan. Ông ta không tốn một chút sức lực nào hết, thậm chí cả trên người như một tờ giấy trắng. Trong khi đó, Ryvan vốn đã phải chịu tổn thất lớn về cả thể xác lẫn sức lực. Tất cả những đòn phản công của anh đều bị chặn đứng bởi động thái hóa cứng của Kim Thần.

Thế nhưng trong cái rủi vẫn có cái may. Nhờ thế trong suốt trận chiến, nhờ vài tài quan sát khôn lường, anh đã nắm bắt được một cơ hội rất mỏng manh giống như một sợi tơ. Phải căn thật chính xác mới có thể làm được.

Dựng người hẳn dậy, một lần nữa anh lại đối mặt với bộ dáng vô hồn của Kim Thần. Ông ta không hề hả hê kể cả mình có đánh thắng trận, không một cảm xúc gì hết. Giống như một con rối không dây điều khiển.

Sau ngày thảm họa đó, bốn vị thần còn sống. Một người là Mộc Thần, sư phụ của Leon đã chết cách đây không lâu, cha của anh cũng đã từ giã từ hồi còn rất nhỏ, Thổ Thần thì phản bội, còn Kim Thần thì mất tích. Hóa ra vốn dĩ không phải mất tích mà là bị bắt.

Cầm chắc Huyễn Cốt Khí, ngọn lửa xanh xung quanh bốc cháy. Mặt đất dần đóng băng lại theo đường đi của anh. Rơi trên cao hàng ngàn mũi giáo băng nã xuống như mũi tên lên trên người Kim Thần. Lớp lá chắn bằng sắt bao bọc dựng lên thành một bức thành kiên cố đanh tan sức mạnh. Lợi dụng thời cơ, Kim Thần toan mở bức tường, phóng thẳng đến ngăn chặn đòn tấn công ồ ạt của Ryvan giáng xuống.

Hơi lạnh tỏa ra thấu xương lan đến cả chiếc rìu của hắn. Sự ma sát lên đến đỉnh điểm tạo ra âm thanh thật chói tai đã xé toạc sự yên bình của hòn đảo. Cây cối tan xác, đất vỡ tung tóe, một bãi chiến trường chỉ còn lại hừng hực máu lửa, đang bao phủ xung quanh khí chất lên đến đáng sợ này.

Một giây sau khi anh quyết định, giáng lưỡi hái xuống đầu. Cơ thể bỗng chốc lại hóa cứng, một giây sau đó, cánh tay duy nhất kia vốn đã trở lại nguyên dạng, chưa chờ cơ thể Ryvan hạ xuống đã nhanh gọn đánh thẳng vào vai anh, dọc xuống. Máu lập tức bắn tung ra, vết chém không sâu những cũng đủ để cho đôi mắt ngoan cuồng của anh phải cụp lại xuống.


Đúng lúc đó, toàn bộ lớp hóa cứng của Kim Thần cũng vội quay trở lại bình thường. Vài giây sau đó, bóng hình to lớn đứng đằng sau hắn, bỗng nhiên xuất hiện, dùng ngọn lửa xanh hình thành một mũi kiếm vô hình đâm vào lưng. Lớp lửa lạnh buốt trở thành vũ khí sắc nhọn đâm qua cơ thể. Cảm giác lạnh buốt lan truyền đông cứng máu hắn, lan truyền qua xương cốt gần làm cho mọi thứ đóng băng. Phía quanh miệng vết thương, dòng máu ứa ra rơi xuống nền đất.

Kim Thần quay mặt đằng sau, giáp với hắn, hình dáng một bộ xương cao gần hai mét, xung quanh ngọn lửa xanh bao phủ chở thành lớp giác kiên cố.

Anh quả nhiên đã đoán đúng. Tổng cộng thời gian hóa cứng của Kim Thần chỉ được đến 10 giây, sau đó phải đợi ít nhất 4 giây mới đến được lượt hóa cứng tiếp theo. Nhân cơ hội đó, anh đã triệu hồi Feelic, trong hình dáng nhỏ năng lực của nó rất thấp, thêm nữa, vì nhỏ bé nên có thể lẩn giấu để đi qua người Kim Thần mà không để ông ta phát hiện.

Đằng sau, khi biến hóa không lường trở thành hình dáng chính chủ, đã nhanh tay đâm vào lúc sơ sẩy nhất. Sau khi sức mạnh anh quay trở lại, đến Feelic cũng ảnh hưởng, dần tăng khả năng chiến đấu của mình lên, nên bây giờ lực chiến có thể so với một tên cấp S.

********

Trong căn hầm sáng tỏ chỉ còn ánh sáng của Huyết Dạ Hoa, đỏ lấp lánh như cánh hoa bị ngạn lung linh đang vương vấn trên gương mặt Rena. Cô vẫn còn đang say ngủ, yên tĩnh chìm lặng, giống như một nữ thần giáng thế. Dựa vào bức tường mệt mỏi, đôi môi đỏ thắm hé mở hít thở đều đều cứu lấy chút dưỡng khí cho thần sắc tỉnh táo.

Rena không biết rằng, có cặp mắt màu vàng sáng quắc đó đã nhìn mình trong bóng tối bao lâu. Karmas ngồi đó, anh chưa hề ngoảnh đi một giây phút nào, chỉ chăm chăm vào một mình cô.

Mới có mấy tuần không gặp cô, lại giống như cả năm vậy. Vẻ đẹp kiều diễm đó vẫn kéo đi tầm hồn anh thường lệ. Khi ở bên cạnh cô với một hình dáng trợ lí ngờ nghệch có vẻ ngốc nghếch, anh chỉ có thể nhìn lén cô, nhưng giờ chưa bao giờ anh lại được thấy trực tiếp cô trong bộ dáng này.

Gương mặt lãnh khốc của anh bỗng chốc như có ma quỷ xui khiến, cho cơ thể vốn này tự động đến gần cô. Đôi bàn tay to lớn khẽ vuốt gò má trắng có phần hóp đi vì thiếu máu. Mặt cô nóng rẫy, ấm áp hơn bàn tay lạnh giá của anh rất nhiều lần.

Rồi anh dần di chuyển xuống cặp môi hé mở kia. Mềm mềm mịn màng mặc cho mỏi mệt đang đè nén xuống, cô vẫn không đánh mất sự xinh đẹp của mình.

Nếu anh và cô không phải kẻ thù, thì hẳn giờ trong tay anh đã nắm giữ được trái tim của Rena nhưng định mệnh đã đưa đẩy cả cô và anh vào bước đường vào hủy diệt nhau. Chẳng nhẽ chỉ còn cách đó.


Đôi mắt màu vàng kia từ lúc nào đã chuyển sang sự ôn hòa hiếm thấy. Nếu anh chiếm hữu cô thành của mình, tránh xa khỏi tất cả mọi vấn đề trên thế gian, thì sao. Một lối suy nghĩ ích kỉ len lỏi vào trong não bộ của Karmas. Anh khẽ nâng khuôn mặt cô lên, để cho bờ môi của hai người gần kề nhau. Có vẻ như anh đã bị ai đó cho uống thuốc, giờ thần trí đã thần hồn điên đảo chỉ vì cô. Đúng, anh rất muốn có được cô, muốn toàn bộ mọi thứ của cô.

Rena không hề hay biết gì vẫn còn đang say giấc nồng trong một giấc mơ. Giấc mơ đó, cô đã gặp lại Leon, nhưng anh lại ở rất xa, rất xa cách cô, dù có gọi thế nào cũng không thấy. Trên tay cô còn đang cầm Huyết Dạ Hoa, muốn chạy tới để níu kéo anh lại. Rốt cục vẫn không được.

Cô ngồi trên đất, dần rơi vào tuyệt vọng, khuôn mặt kia sắp trở thành trong suốt như thủy tinh. Thì chợt có bóng hình khác tiến tới, ôm chặt cô vào lòng, khuôn mặt cô gắn chặt vào lồng ngực của anh, hưởng thụ sự hạnh phúc đang lan truyền tất cả. không cần nhìn mặt, cô vẫn biết đó là Ryvan, người đàn ông cô yêu, hận cũng yêu, đau cũng yêu.

Anh khẽ nói nhẹ nhàng vào tai cô:" Sẽ không sao. Anh vẫn luôn ở bên em."

" Ry...van" Cô gọi tên anh trong mơ, như để tìm chút an ủi. Không sao, có anh chắc chắn có anh thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, cả cô và cả Leon.

Thế nhưng Rena không biết rằng tiếng gọi đó lại vô tình lọt ra bên ngoài, lọt về hiện thực, và cũng đã đánh thức tâm trí của Karmas. Khoảnh khắc cô gọi tên Ryvan, Karmas như tỉnh ngộ ra một thực tế. Từ trước đến nay bất kể lúc nào trong trái tim của Rena chỉ luôn tồn tại một bóng dáng đó chính là anh ta. Mà anh cũng chỉ có thể đứng bên cạnh, không thể bước vào trong tim cô.

Anh lùi dần ra xa, đứng dậy, khuôn mặt che giấu đi nỗi sững sờ trong đáy mắt. Vì đồng thời lúc đó, Rena cũng tỉnh dậy. Đối diện ngay lúc đó, cô đã thấy Karmas đứng ở đằng trước, dáng dấp sắp chuẩn bị lên đường. Nghỉ ngơi một hồi, Rena cũng dần lấy lại sức dần đứng dậy. Hắn ta quay mặt đi nên cô cho rằng tất cả đều đang bình thường, thế nhưng cô đã lầm. Đó chỉ như một sự che giấu cho việc biến hóa khôn lường đến Rena cũng không ngờ tới lại có mặt ở trên con người như anh.