Hỏa Ca

Chương 197






Ryvan cầm sẵn Huyễn Cốt Khí. Ánh mắt tham dò một lượt trên người Karmas.

Rena cố vực dậy. Bên đối phương có hai tên, chắc chắn một mình Ryvan không thể xử lí hết. Huống chi người mang đôi mắt màu vàng kia, hắn khiến cô thấy lần đầu tiên lại có linh cảm về một trận đấu rất tồi tệ sẽ diễn ra. Liệu hắn có phải là người đã làm cho Leon thương tích đầy mình? Chết tiệt, vậy lí do cho sự có mặt ở đây chỉ có thể là Huyết Dạ Hoa.

Ryvan đã nhận ra trước cô, anh khẽ ra kí hiệu cho cô. Cô lập tức hiểu ý, triệu hồi Hỏa Chi Viêm, đứng cạnh, dù Huyết Dạ Hoa có không thành nhưng sẽ tìm được cách về sau. Một khi đã bị lấy đi thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Luồng sinh khí tràn ra ngập tràn lấy cái hang. Toàn bộ hoa cỏ xung quanh héo rũ xuống vì sức mạnh bóng đêm. Quanh Ryvan, anh dần bước xuống, phía bên đó, sự lạnh lẽo thấy xương đã phủ toàn bộ lên mọi thứ. Nhiệt độ trong đây giảm xuống cực mạnh.

Hai con mắt đối lại nhau giống như hai tia lửa điện xẹt qua kinh hoàng, gây nên một sự kịch liệt không thể tả nổi. Sát khí đặc quánh tản ra, như xé nát luôn cả sức mạnh Rena. Đứng thôi, tay cầm kiếm của cô cũng phải run lên. Nếu trận chiến này diễn ra, cả hòn đảo này sẽ tan xác không còn một dấu vết gì. Nguồn năng lượng của Ryvan từ sau khi giải phóng toàn bộ đã mạnh lên trông thấy, giờ đứng cạnh anh cô còn không nhận ra con người trước kia nữa. Thật sự đôi mắt dịu dàng nhìn cô ban nãy chẳng khác nào mấy cái bóng ma bò lên từ địa ngục cả.

Bóng người phi nhanh như chớp đã vung mạnh xuống Huyễn Cốt Khí phá nát luôn mặt đất cứng rắn thành nhiều mảnh. Làn sương từ dư chấn bốc lên tỏa ra trắng muốn bao phủ lấy đôi mắt của Ryvan. Thế nhưng Thanh Long lẫn Rena không chấn động vì điều đó mà chính là cái tốc độ vừa mới xảy ra. Chuyện gì vậy, mắt cô đảo liên tục, hắn đã đi đâu. Không thể nào, lại có một tốc độ nhanh được đến thế. Giống như đã bốc hơi khỏi cái hang này vậy. Một tốc độ ánh sáng lướt qua không để lại bất cứ một dấu vết nào.

Ryvan thở hắt ra một tiếng đã chú ý đến điểm đáng ngờ này. Đôi mắt liếc ra đằng sau, lộ ra tia khát máu bao phủ dần lên. Với một đòn đánh này, anh đã có thể biết sức mạnh của tên này là gì?


" Lẩn vào trong bóng?" Ryvan quay sang hướng dần về phía Karmas.

Karmas đứng đằng sau anh, đôi mắt vàng ghê rợn với tròng mắt tam giác sắc nhọn đó bộc lộ ra của một kẻ đã tắm trong máu của hàng vạn cái đầu hắn đã ngắt xuống. Hắn cười nhạt một tiếng:" Nếu ngươi không phát hiện ra thì căn bản cũng chỉ là một tên vô dụng." Ở trong quân đội làm việc với Ryvan, cái khả năng của hắn vượt trội về cả thể xác, trực giác. Ngay cả một cái việc phán đoán còn đưa ra được thì không xứng làm đối thủ của hắn.

" Ta rất muốn đánh nhau với ngươi nhưng không phải hôm nay. Ta sẽ để cho kẻ khác làm còn nhiệm vụ của ta..." Vừa nói hắn vừa hướng đến Rena, tròng mắt khẽ nhốt cô lại bên trong.

Một cảm giác rùng mình, lại vừa quen thuộc truyền đến Rena Rõ ràng cô gặp tên này đầu tiên, tại sao lại cho cô một cảm giác như đã gặp ở đâu rồi. Lại còn rất rõ nhưng cô không thể nghĩ tới ai.

Cầm chắc Hỏa Chi Viêm, cô cố gắng đứng vững. Sao lại vào đúng lúc này. Phân nửa sức mạnh đã cho lại Huyết Dạ Hoa, nếu đấu với tên này cô chắc chắn sẽ thua.

Ryvan thấy Karmas dần tiến chỗ Rena, phản xạ còn hơn hành động, phi đến trước ngăn chặn. Đột ngột một phát rìu giáng xuống người anh, ngăn chặn việc làm của anh. Cây rìu to khổng lồ màu bạc, bao quanh nó một tia hào quang màu trắng rực sáng. Hắn không dừng hành động của mình lại, tiếp tục tấn công anh mọi lúc mọi nơi.

Cái hang bị khuấy đảo chấn động, mảng băng trên tường bị băm vằm ra sứt mẹ biến dạng. Vài phút thôi, nơi này sắp chuẩn bị biến thành bãi chiến trường đẫm máu. Con mắt Ryvan phải luôn để ý đến đòn đánh của đối phương đến nỗi anh không thể đến được chỗ Rena. Với tình trạng này, để cô đấu với tên kia chỉ có thể lãnh thất bại.

Hắn trùm một chiếc áo choàng màu đen khó có thể nhìn thấy mặt. Tuy nhiên nhìn thấy cây rìu đó, nhìn thấy luồng sức mạnh đó, con mắt của anh đã bị thu hút, hay nói cách khác, anh không thể tin được vào mắt mình. Tại sao người này lại ở bên Miquynus.

Bên phía Rena, cô đưa mình vào trạng thái chiến đấu, lùi bước lùi bước tiến lại đằng sau, đến bản thân còn không biết tại sao lại làm vậy. Hơi thở của cô còn dồn dập cho thấy sức khỏe cực yếu đang áp đảo dần dần tâm trí Rena.

" Giao cho ta Huyết Dạ Hoa, bọn ta sẽ đi." Ngữ khí mang hẳn âm khí quyết đoán rõ mành mạch mục tiêu hắn đến đây.

" Không bao giờ." Nhưng không có nghĩa cô sẽ sợ một lời nói như thế, bảo cô đưa Huyết Dạ Hoa cho kẻ thù thì thà tự giết lấy mình còn hơn.

Thanh Long ở ngay bên cạnh bao quanh Rena, cô hỏi thẳng thừng:" Ông không thể làm gì để giúp được bọn tôi?" Phương án cuối cùng. Bản thân Rena không muốn người ngoài can dự vào cuộc chiến của hai vương quốc, nhưng khi đẩy đến bước đường này thì phải cầu xin mọi sự giúp đỡ có thể. Nhất là có thể cứu giúp được Leon.

" Ta không thể."

Thoáng lên sự kích động trong đôi mắt, cô không giấu nổi vẻ nhạc nhiên


" Hình ảnh các ngươi nhìn thấy bây giờ chỉ là một phân thân."

" Cái gì?" Lại vào thời điểm này.

Karmas một lúc tiến lại gần Rena, cả người cô dừng hẳn trước Huyết Dạ Hoa. Chưa một giây nào, anh dừng mắt khỏi cô, gương mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt của anh ta lại không mang dáng dấp như vậy. Như một sự thương hại vậy.

" Ta không muốn đánh nhau với cô." Âm thanh kéo dài xuống.

Đối với Rena, nếu một đối thủ không muốn đánh nhau với cô, nó giống như một sự coi thường. Giờ chắc hẳn trong mắt hắn, cô là một người phụ nữ vô dụng, mất hết sức mạnh, đang cầm lên thứ vũ khí mình còn không cầm chắc nổi. Đến vũ khí hắn còn không thèm rút ra

Cô nghiến răng, trừng mắt lớn lên với Karmas. Có một ngọn lửa khẽ cháy lên trong đôi mắt phượng hoàng sắp thiêu đốt lấy cơ thể anh:" Ngươi không muốn đấu với ta vì thấy ta yếu sao? Rút vũ khí lên."

" Cô lấy đâu ra tự tin đó?" Karmas dần mất kiên nhẫn, liếc xuống đôi tay run run của Rena

Rena cười, nụ cười lạnh của sự phấn khích trước khi ngắt được đầu đối thủ xuống đột ngột xuất hiện lại sau một quãng thời gian dài:" Chưa thử sao biết."

Giơ mũi kiếm sát vào mặt Karmas, lưỡi kiếm sáng quắc khẽ lông vào gương mặt góc cạnh của cô.

"Phập." Tiếng động từ đằng sau truyền đến, máu phụt lên phía trước thành bốn hướng.

Đôi mắt Rena mở căng ra quay đầu dần lại phía sau. Cả người cô ngồi hẳn xuống đất, thanh kiếm đã kích thích đến thính giác Ryvan. Anh lập tức quay đầu lại cả kinh chứng kiến chuyện đang diễn ra :" Rena."

Bốn rễ cây màu xanh lam đâm vào cơ thể Rena bốn hướng, theo bốn tứ chi. Máu của cô dần bị tút gọn theo đường lối dần tiến đến Huyết Dạ Hoa. Màu xanh đã nhanh chóng bị nhuộm đỏ trong tích tắc.

Toàn bộ người trong phòng đều một mạch hướng về phía Rena. Ngay cả cô cũng không biết đang có chuyện gì. Huyết Dạ Hoa đang lấy máu cô?

" Quả nhiên là vậy." Thanh long bay lại gần:" Khi thức tỉnh dậy sau lớp băng, để tái tạo lại sự vận chuyển chất, Huyết Dạ Hoa cần chất dinh dưỡng để phục hồi lại các chức năng. Không phải ngẫu nhiên tại sao lại hoa này lại được gọi là Huyết đâu."


" Phải cung cấp máu sao?" Rena có thể cảm nhận từng lượng máu đang dần rời khỏi cơ thể mình, đau đến không tả nổi.

Ryvan đứng đằng xa, dây thần kinh lúc này của anh giống như đang được ngâm trong miệng núi lửa, sắp đốt chát đến nơi. Làm sao biết được, Huyết Dạ Hoa muốn bao nhiêu máu, cứ đà này nó sẽ lấy toàn bộ máu trong cơ thể cô.

Một thời cơ anh lại muốn lao lên nhưng trước mặt lại đang có kẻ thù, không thể mảy may có lấy một tí giây phút nào để lọt lên trên. Bên cạnh Rena còn có tên nguy hiểm đó. Tròng mắt Ryvan nhuộm dần một sát khí u ám hơn cả bóng đem dày đặc, gần như anh rất muốn nhấn chìm toàn bộ cái hang này trong biển băng, đóng băng toàn bộ kẻ địch.

Rena mặc cho Huyết Dạ Hoa hút lấy máu mình. Vậy là tốt quá. Vậy thì cô có thể an toàn lấy được phương thuốc về chữa cho Leon. Nụ cười rạng rỡ trên môi như nhận được món quà hạnh phúc nhất thế gian, đôi mắt long lạnh như thủy tinh dần nhắm lại vì mỏi mệt nhưng trên gương mặt kia không hề tồn tại lấy một sự đau đớn nào hết.

Karmas đứng bên cạnh, chân mày anh nhíu lại mỗi lúc một chặt, quỳ xuống gần chỗ Rena, gằn mạnh từng ý tứ:" Vì cứu người, cô đến mạng sống mình cũng không tiếc nữa sao?"

Phản chiếu lại trong tròng mắt Karmas chỉ còn lại hình dáng của cô gái nhỏ bé, đơn độc, đang run lên từng cơn vì lạnh. Cơ thể vốn đã xụi lơ đến đáng thương.

Không hiểu sao bỗng chốc tâm tình anh không kiềm chế nổi, bóp chặt cằm cô bắt cô ngẩng đầu lên nhìn mình. Ở bên cạnh cô bao nhiêu năm nay, tính cách thay đổi rất nhiều nhưng tại sao chỉ riêng phần này đến một chút nào cũng không chịu rút cho mình kinh nghiệm.

Tay hắn như sắp bóp nát đến cằm cô, cô khẽ cau màu. Mặt cô lại gần sát với mắt hắn lần nữa, ý chí trong đôi mắt cháy lên, nói dõng dạc:" Sẵn sàng cứu lấy những người quan trọng thì giá nào ta cũng sẽ trả. Loại người như ngươi sao có thể hiểu được?"

Cánh tay yếu ớt của Rena vung lên gạt tay Karmas ra, gạt bỏ đi cái ý nghĩ trong đầu hắn. Cùng lúc đó, mấy cái rễ cây cũng dần rút khỏi người Rena trở về với Huyết Dạ Hoa.