Hỏa Ca

Chương 194






Cái hang chứa Huyết Dạ Hoa vừa là trái tim vừa là đầu não, vì thân thể hiện tại của Thanh Long hiện đang nằm sâu dưới cái hang động đó. Mấy ngày trước, không hiểu từ đâu ra mấy tên ngoại tặc tìm được hòn đảo này, cố bén mảng đến đây xâm chiếm.

Ông ng lại phải dành thời gian bố trí lại kết cấu bên ngoài để tránh việc này lặp lại. Khả năng tạo ra sương mù đã che lấp được hòn đảo này được một thời gian khá dài, giờ chỉ cần đổi lại một chút, cơ may tên nào đi vào sẽ lạc đường vĩnh viễn.

Đang muốn tận hưởng giấc ngủ trưa, thì bên trên hang động ông truyền đến tiếng động nhỏ. Ban đầu, tưởng đâu có con gì vô tình lọt vào, ông cũng mặc kệ. Cảm nhận một hồi thì nhận ra nguồn năng lượng đó là biết thằng nhóc kia. Mà cũng không sao, trong cái hang này không có gì thú vị cho thằng nhóc kia chơi, chán sẽ tự khắc đi ra. Ai ngờ...

Bên trong hang động, đặc thù của nhiều loại cây quý hiếm mọc phải mấy trăm năm mới có một lần, ở ngoài hang không ai có. Một phần tạo nên đặc trưng riêng, cái không khí cũng hòa nhã hơn. Vậy mà, sau khi đánh một giấc ngủ trưa, xong, ông lên kiểm tra tình hình thì, hơn một phần tư chỗ cây của ông đều bị hái hết. Đa số toàn loại quý hiếm nhất.

Lúc đó cơn lửa giận, cũng gần như bốc hỏa, Thanh Long lập tức đi kiếm thủ phạm. Trên cái đảo này, ngoài nó ra thì không còn ai. Tưởng đâu thằng nhóc này vô hại không ngờ lại dám làm càn.

Ông chưa thấy mặt của thằng nhóc này cũng như chưa biết tên. Mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh dương. Nhìn coi bộ cũng không đến nỗi tệ. Để xem nó định làm gì.

Leon phía đằng xa, sau khi thu gom đống cây quý hiếm tìm được, thấy rất phấn chấn. Lập tức bắt tay vào làm việc. Nó xếp thành một lũ, sau đó gọi tên:" Ann"

Từ phía đằng sau bụi rậm, một con chó nhỏ lông màu trắng tinh, trắng như tuyết chạy ra, khẽ vẫy đuôi sau đó xủa gâu gâu vài tiếng. Dáng vẻ trông rất đáng yêu.

Leon mỉm cười, chỉ vào đống cây quý hiếm:" Chỗ đi vệ sinh mới của mày này."

Vừa nói dứt lời, chú chó nhỏ đó, đã chạy vào hưng phấn bắt đầu thực hiện nghĩa vụ của mình.


Thanh Long quan sát từ trên cao, vài kí hiệu bỗng chốc bay loạn lên hết trên đầu. Thằng nhóc đó dám lấy mấy cái cây quý hiếm ngàn năm có một mới có một lần, lại đi làm chỗ vệ sinh cho chó. Bao nhiêu năm qua, ông sống trên thế giới này, biết bao nhiêu người thèm khát chỗ cây này cho mục đích cao cả như cứu người nhưng chưa bao giờ, một lần nào, ông lại thấy có người đem ra làm chỗ tiểu tiện cho chó. Thật là một sự phỉ báng.

Nuốt trôi cục tức về hang, ngồi cả đêm cuối cùng Thanh Long cũng bỏ qua. Dù sao nó cũng là một thằng nhóc, có thể nguy hiểm đến chỗ nào cơ chứ.

Ngày thứ hai, số cây đó tiếp tục mất, lần này còn nhiều hơn. Mục đích y chang như vậy. Ông cũng ngấm ngầm cho qua, không nên chấp nhặt với bọn con nít.

Ngày thứ ba, lên lại thấy mất đến quá nửa. Lần này nó lại dùng đó để làm công cụ tắm rửa cho chó. Kí hiệu tức giận bắt đầu nổi đầy đầu.

Ngày thứ tư, khu vườn của ông lại chỉ còn lại 1/3. Nó lại dùng mấy cái cây của ông để làm đồ chơi cho chó gặm. Lần này sương mù bắt đầu dày đặc gần hang, thỉnh thoảng sắp có mấy tia sấm chớp

Ngày thứ năm, Leon đang chuẩn bị hái thì một loạt sương mù bắt đầu xuất hiện. Từ trong đám sương mù, một đôi mắt màu đỏ lóe sáng, một giọng nói oang oang đe dọa, gầm gừ nghe rất ghê tai" Nhóc con, cút khỏi đây ngay."

Leon thấy nó, đờ người ra vài giây. Tốt, có vẻ như thằng nhóc này đã biết sợ, ít nhất về sau sẽ không còn quay lại đây lấy cây của ông.

Thoáng nghĩ, ngay sau đó Thanh Long thấy Leon lúi hụi bắt đầu công việc gặt hái gần như rất tốc độ số cây của ông:" Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao, thằng nhóc kia?"

Leon mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt có phần ngây thơ hiện lên:" Hiểu chứ"

" Vậy thì ngươi đang làm cái gì?"

" Gặt hái hết toàn bộ chỗ cây này chứ sao, ông bảo đừng bao giờ trở lại đây vậy thì tôi phải lấy hết, dữ trữ cho Ann nữa."

" Ý ta không phải thế." Thằng nhóc này, thằng nhóc này.

" Bỏ lại toàn bộ, lập tức biến, ta không cho phép ngươi gặt."

" Ồ"

Cuối cùng nó cũng hiểu, vậy về sau cuộc sống sẽ yên bình hơn rồi.

" Kệ ông."

"..."

" Thằng nhóc hỗn láo kia, ngươi có biết ta là ai không?" Thanh Long gầm lên, nguồn cơn ức chế sắp xung lên tận não.

Leon ngẫm một hồi thật lâu, cuối cùng:" Không biết." Trả lời nhanh gọn.

Có nên ngoạm đứt đầu nó không?


Mắt đối mắt một hồi, thành ra đám sương mù phía cũng dần thu hẹm lại. Bản chất không thèm chấp nhặt với bọn oắt con:" Mau đi đi, trước khi ta đổi ý. Đừng bao giờ quay trở lại."

Hi vọng nó lấy được những cái gì nó muốn. Cuộc sống về sau sẽ thầm lặng hơn chút đỉnh. Ngắm nhìn bóng dáng Leon rời đi, ông đã cho rằng bình yên đã được bắt đầu lại. Nhưng không, mấy hôm sau đó, nó đến liên tục, lần này gọi hẳn tên:" Thanh Long, ông có ở đây không?"

" Thanh Long, Thanh Long, Thanh Long, Thanh Long, Thanh Long."

Gọi gì gọi lắm thế không biết, thế này có ngủ bằng trời. Thanh Long đành tiến đến, gầm gừ bộc lộ giọng điệu giữ dằn:" Ta đã nói ngươi không được đến đây nữa." Thằng nhóc này hoàn toàn không sợ sệt gì bộ dáng của mình sao.

" Sư phụ đi vắng, nên tôi đến đây tìm ông chơi."

Nó cho rằng cái hang động này là chỗ vui chơi sao, lại còn coi mình thành cái gì" Con chó của ngươi đâu, tìm nó mà chơi."

" Ann chết rồi." Leon ngồi phịch xuống, thu lu một chỗ cạnh mỏm đá.

Thanh Long có thể thấy đáy mắt nó toát ra vẻ u ám trầm buồn nhưng nụ cười trên mặt nó không hề mất đi khi có thái độ lần trước. Bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể cười được sao.

" Cậu ấy không thích nghi được với môi trường ở đây, sinh bệnh. Tôi cũng không tìm được cách." Cầm cây củi khô bên cạnh, bắt đầu vẽ vòng trong dưới mặt đất.

Mình bảo nó kể sao. Thanh Long nghĩ.

" Nhà ngươi không sợ ta sao?" Bọn xâm nhập kia lần trước đến hòn đảo của ông trông thấy bộ dáng này đã mất hồn mất vía chạy toán loạn ra xa hòn đảo. Thằng nhóc mười ba tuổi lại chẳng có một dáng vẻ gì gọi là sợ hãi, kể cả hôm trước.

" Ông? Sao phải sợ? Có nhiều thứ đáng sợ hơn. Ông giống với vị thần của chúng tôi, đều là những vị thần tốt, khác hẳn với bọn sói."

" Sói?"

" Ừm, vương quốc của tôi, ba năm trước bị tấn công. Mẹ tôi và ba đều mất, em gái thì mất trí nhớ lạc xuống chỗ con người. Chỉ còn mình tôi cô đơn với sư phụ."

Đôi mắt thằng nhóc này. Màu xanh ngọc thanh khiết lại đầy sự tổn thương giày vò. Nụ cười chưa hề mất trên khuôn mặt, nhưng chỉ riêng đôi mắt đã làm cho biểu cảm thật khó coi. Rốt cuộc một đứa trẻ đã phải trải qua những gì?

" Em gái ngươi vẫn còn sống, ngươi có thể đi tìm."

Leon lắc đầu, giọng nhỏ dần:" Chưa đến lúc, tôi cần phải mạnh hơn, khi gặp lại sẽ đủ khả năng bảo vệ được em ấy."

" Vậy thì lo đi luyện tập đi, để trở nên mạnh hơn, đừng có dùng thời gian cá nhân đến đây làm phiền ta." Quay mặt đi, Thanh Long định rời khỏi.

" Tôi có thể tìm đến đây nói chuyện với ông nữa được không?" Leon hỏi có phần thành khẩn.

" Không." Thanh Long thẳng thừng từ chối.


" Được rồi." Leon cười toe tóe nhìn Thanh Long.

Thật là một đứa trẻ kì lạ. Nó có thể cười mọi lúc mọi nơi được sao.

Ngay ngày hôm sau đó, Leon tiếp tục tìm đến quấy rối, lại bắt đầu một màn tra tấn.

" Ta đã bảo ngươi không được đến đây nữa, nhiều lần."

" Ông có vẻ cô đơn, tôi đến tìm ông không vui sao." Bộ dáng tươi cười gần như đã không nghe lọt bất cứ một điều gì của Thanh Long.

" Ai bảo ta cô đơn?"

" Chắc chắn mà, nên tôi đến nói chuyện cho vui."

Thằng nhóc này mới có tí tuổi sao mặt lại dày đến vậy. Cứ mặc cho bao nhiêu lần bị xua đuổi như thế, Leon liên tục đến làm phiền, đủ mọi chiêu trò. Đủ cái thể loại, không nói chuyện thì luyện tập, khuấy tung đảo, phá hoại cái nơi trú ngụ của ông đến mấy chục lần. Thành ra từ lúc nào đó, Thanh Long vốn dĩ đã quen với sự hiện diện của Leon.

Có vẻ như kể từ khi có mặt thằng nhóc này, đời sống cũng có phần bớt nhàm chán. Sinh sống mấy thế kỉ nay, hiếm khi mới có người chịu nói chuyện với ông. Sư phụ nó đi vắng ba tháng nên gần như đời sống sinh hoạt, hơn nửa ban ngày đều tìm đến hang của ông

Đến một ngày, nó không đến nữa. Ông chờ biết bao lâu cũng không thấy nó đến. Chán rồi sao. Đành đem theo cái suy nghĩ đó vào hang, ông định đi ngủ thì chợt có một tín hiệu truyền đến quanh đảo. Kẻ xâm nhập, mở mặt hồ phía dưới trong hang, nó như một cái gương phản chiếu mọi vấn đề. Xung quanh bãi biển, không phải bọn lần trước. Chẳng phải đến từ Milquynus sao, bọn chúng làm gì ở hòn đảo của ông.

Thế nhưng, dân số cũng chỉ dừng lại ở bọn quái cấp thấp, không có gì đáng lo ngại đối với sức mạnh của ông, chỉ cần thổi phù một hơi thì sẽ xong xuôi. Vấn đề ở đây, thằng nhóc kia làm gì ở đó.

Xuyên thấu qua tấm gương, người vốn dĩ đầy máu, thở hồng hộc. Cố gắng vận chuyển sức mạnh. Thể lực hồi đó còn quá ít, con chưa triệu hồi được vũ khí đấu với bọn này, thân thủ có phần hơn mấy đứa trẻ loài người khác thì cũng không hạ nổi bọn này.

Đúng là rắc rối, giờ lại phải đi xử lí đống lộn xộn này. Thanh Long bay một mạch đến chỗ rìa hòn đảo, tức thì một làn sương mù dày đặc bao quanh, che kín tầm mắt của bọn quái. Ông bay đến gần chỗ Leon, chứng kiến cậu nằm dưới đất cả người thâm tím, cố mở con mắt sưng mọng ngẩng lên phía trước, cười hì hì:" Ông đến rồi sao?"

" Ngươi bị điên sao, không biết đường chạy. Bỏ mạng ở đây, em gái ngươi thì tính thế nào?" Thanh Long mang vài phần tức giận.