Hỏa Ca

Chương 175






" OMG, thật đấy chứ?" Tô Mộng đang ăn muốn bánh ngọt, suýt nữa bị sặc lên đến tận mũi, nhìn chằm chằm vào cô bạn trước mặt.

Rena bịt hai lỗ tai lại, để cho cơn khủng hoảng âm thanh trôi qua. Sau ngày hôm đấy, cô đã xin nghỉ phép ở quân đội để quay lại với công việc thường nhật của mình. Khi lòng rối loạn nhất, không khỏi phủ nhận cô sẽ tìm đến một chuyên gia có lĩnh vực cao hơn mình để đưa ra lời giải đáp. Sau khi kể hết mọi chuyện xảy ra hôm đấy, thì hiện tại là thế này đây.

Tô Mộng cảm thấy không thể ăn nổi miếng bánh ngọt nữa, thúc giục Rena nói nhanh nhanh: “ Hay lắm, giấu chị em đến tận bây giờ, thành thật khai báo, hai người đã tiến đến đâu rồi?”

" Đã nói được câu nào đâu." Rena thở hắt lấy một hồi, tầm mắt lơ đễnh nhìn ra phía ngoài đường để phân tán âu lo.

Tô Mộng giơ tay đỡ trán, thầm than dài than ngắn:" Giờ định như nào?

Nếu cô biết cô làm gì thì cần gì phải ngồi đây trong tâm trạng rối bời này. Ánh mắt Rena không khỏi mông lung, từ lúc nào tia ảm đạm ngày một nhiều:" Thật ra tớ khá sợ. Ba năm đối với tớ là một vết thương đã để lại quá nhiều vết sẹo. Không gì có thể đảm bảo tớ và anh ấy sẽ nắm tay hạnh phúc với nhau đi hết cuộc đời."


Cả cuộc đời Rena này đã xác định không thể chứa chấp thêm bất kì người đàn ông này khác. Nếu đã nhận định là ai, cô chỉ muốn ích kỉ lưu giữ lại tất cả những gì tốt đẹp nhất. Tương lai càng làm cô sợ hãi hơn bao giờ hết.

Tô Mộng sao có thể không hiểu được nỗi lo của Rena. Tính ra là ai trong trường hợp đấy cũng cảm thấy não lòng. Tô Mộng đặt lên vai lên Rena, khuyên nhủ chân thành:" Vấn đề này thật ra tớ nghĩ cách tốt nhất để cậu giải quyết, chính là thẳng thắn nói chuyện với anh ấy. Nỗi ám ảnh của hai người chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết. Sau khi nghe xong, cậu sẽ có được câu trả lời mình muốn."

Rena hơi ngẩn người đi rồi sau hàng lông mi dày lá liễu, cô đặt tay lên Tô Mộng:" Bạn tốt có khác."

Tô Mộng cười hì hì, sau đó cao hứng quyết định ăn chơi nhậu nhè suốt mấy ngày. Công việc ném sang một bên. Rena cũng hùa theo.

Trở về quân đội, ai cũng thấy thượng tướng khác hẳn. Hình như cười nhiều hơn thì phải. Đến Lí Minh Triệt còn cảm nhận cả một lớp hào quang tỏa sáng xung quanh cô. Đặc biệt nhất, thấy đại tướng đi qua, cô còn cười chào một tiếng.

Lí Minh Triệt phải nháy nháy mắt mấy lần. Có cái gì đó sai sai, nhất định là sai rồi. Liếc liếc sang đại tướng, thấy ngài cũng có phản ứng đối với hành động bất chợt này của Rena, hẳn cũng sốc không ít đi. Tình trạng này lẽ ra hai người bọn họ đã hóa giải hiểu nhầm rồi.

Ryvan dõi theo bóng lưng của Rena dần xa lại. Có phải lâu lắm rồi, anh mới thấy cô cười rạng rỡ như thế. Lòng ai đấy dần trở nên xáo động, trong giây phút đó, anh như bị chính người phụ nữ này thu hút.

Tối hôm đấy.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đi ra. Cô cười nhạt một tiếng với anh, tay giơ hai chai rượu lên, chủ động mời:" Có muốn uống với tôi không?"

Anh rẽ người để Rena đi vào. Cô chỉ mặc một bộ áo ngủ màu trắng. Tầm váy vừa đủ che mất bắp đùi thon dài của cô, trắng nõn đi qua tà váy khẽ bay lên lay động giống như một thiên sứ. Trên gò má trắng kia đã sớm hiện hai tia đỏ ửng lên, đi qua còn có mùi rượu thoang thoảng.

" Em đã uống bao nhiêu?"

Rena lười biếng dựa vào khung bàn làm việc của anh đặt rượu xuống, láng máng nhớ:" Chắc khoảng hai.”


Ryvan nhíu mày với hơi rượu men theo cơ thể của Rena. Tửu lượng rõ ràng không tốt cứ đâm đầu vào đi uống. Cô làm thế khiến anh có thể không lo sao?

Cả ngày hôm này, cô cố ra vẻ mình là người có một tâm trạng tốt nhất để có thêm dũng khí bắt đầu một luồng khí mới. Đến tối rồi, cô mới thấy can đảm của cô như bay đi đâu mất. Nên cách tốt nhất chính là tìm đến rượu.

Anh cầm một chai rượu của cô, lấy hai cái cốc, thì chỉ nhìn thấy cô đã bật nắp chai kia một lúc nào, tu một hơi, anh đặt xuống, hùa theo uống một hụm nhỏ, tầm mắt thì dán lên dáng vẻ khác lạ của Rena.

" Mấy ngày hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều." Giọng nói từ trong cổ họng ngấm với rượu đang phá tan đi bầu không khí ngại ngùng.

Cô ngửa mặt lên cao, nhìn về bầu trời đêm trong phòng, cười một tiếng:" Có thể nói từ lần đầu gặp mặt, khi anh muốn giết tôi, vạn nhất lòng đã rung động mấy phần. Hài hước lắm phải không?" Ánh mắt của anh rất tàn nhẫn, chắc chắn sẽ không do dự để giết cô giây phút đó. Thế nhưng cô đã bị anh cuốn hút, đôi mắt đó thật cô đơn, đã phản ánh một lối sống có thể đã trải qua rất nhiều năm rồi.

Tu thêm một hơi nữa, cô để ý thấy cặp mắt dưới không gian tối đen chỉ có thể nhờ một chút ánh sáng nhỏ nhoi từ phía màn hình mô phỏng.

" Sau đó trải qua nhiều lần nhiệm vụ, cảm xúc đó còn mãnh liệt hơn nữa. Anh đối xử với tôi vô tình thế nào, tôi yêu anh nhiều đến thế. Về sau anh xả thân cứu tôi, hành động cũng dịu dàng hơn, tôi nhận ra mình đã đắm chìm vào mối tình này, có làm thế nào cũng không thể xua tan đi."

Ánh mắt mông lung của Rena cứ mê man vào trong quá khứ ngày xưa, đau đớn đến trái tim trên lồng ngực cũng vì thế mà tê tái theo:" Tôi không trông mong gì anh sẽ đáp lại tấm chân tình của tôi nhưng bản thân cũng không thích giấu diếm nên ngày hôm đó, khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ nói với anh tất cả."

Lại uống nữa, gương mặt Rena đỏ bửng lên, nụ cười chua xót dần ẩn hiện trên môi, dòng nước từ trong khóe mắt cứ đang cứ ngớt lại:" Tôi đã tự hỏi rất nhiều lần." Cô ngước đôi mắt đáng thương về phía anh:" Tôi đã làm gì sai, để khiến anh phải đối xử với tôi như thế. Rốt cuộc tôi đã đắc tội anh chỗ nào."

Tầm mắt Ryvan thu lại bóng hình mỏng manh yếu đuối trước mặt của Rena, hình dáng của cô, giọng nói của cô mỗi lần được nói ra, làm anh phải trầm lặng đi.

" Quá khứ về hồi còn bé hay hiện tại lúc đó là một gánh nặng quá lớn. Tôi đã buông bỏ để sống một cuộc sống bình thường nhất."

Cô nghĩ cô điên rồi, chẳng phải định chỉ để nói với anh vài câu thôi sao. Sao lại nói toẹt ra tâm trạng lúc quá khứ của cô thế này.


Rena cười trong mơ hồ, lại liếc về người đàn ông mình yêu đến tận xương tủy này nói:" Anh xuất hiện, phá tan lối sống bình thường nhất của tôi.”

Cái này Ryvan sao có thể không biết. Cô gái ngày xưa đã hoàn toàn thay đổi chỉ với mối thù này. Anh hơi siết chặt tay lại, đôi mắt sáng quắc như chim ưng liếc về Rena.

" Tôi hận anh nhưng càng hận chính bản thân . Rõ ràng anh đã giết hại đồng đội của tôi, chà đạp lên trái tim tôi, thế mà tôi vẫn cắm đầu vào đi yêu anh." Cô dùng cánh tay run rẩy của mình, đấm nhẹ lên trên trái tim đang dần rỉ máu:" Anh có biết cảm giác đó đau khổ thế nào không?"

Dường như nói đến đây, đôi mắt màu vàng của cô cuối cùng cũng rơi xuống những giọt lệ tủi hổ và đau đớn. Khẽ lau đi hàng nước mắt đang ngày một nhiều xuống. Sao cô lại khóc trước mặt anh thế này, không được, sao bản thân lại yếu đuối thế.

" Tôi nghĩ mình nên đi thôi." Những cái gì định hỏi lúc ban đầu, đầu cô đều mau chóng quên đi mất. Cô không còn tâm trạng để ở đây đối diện với anh nữa.

Đi ngang qua, chợt cô phát hiện bản thân mình không thể đi nỗi, vì cổ tay mảnh khảnh của cô đã được một bàn tay to lớn nắm lấy, giật mạnh về phía sau. Định quay đầu ra hỏi, thì trước mặt Rena trở nên tối sầm lại. Một không gian trở lên vắng lặng hẳn đi. Cô mở trừng đôi mắt lớn lên quan sát hàng lông mi anh đáng nhắm lại, ra sức hưởng thụ.

Cô ngã vào lòng anh, được anh ôm lấy dung hòa vào cơ thể cường tráng ấm nóng như trước kia. Kì lạ vậy, cô cứ nghĩ anh phải lạnh lắm chứ. Sao có cảm giác như có một ngọn lửa đang thiêu cháy tâm can cô.