Hỏa Ca

Chương 164






Rena lần nữa nghe thấy tiếng chuông điện thoại có hiện lên hai chữ của người bạn thân quen thuộc" Tô Mộng" Cô cố kiềm chế lại cảm xúc, nói chuyện với ngữ điệu vui vẻ nhất.

Mở máy đã truyền đến giọng nói lanh lảnh của Tô Mộng:" Làm ở quân đội nhiều quá, quên mất tụi này luôn sao, hai tuần cậu chưa có về, có biết trái tim tớ cô đơn thế nào không?"

“ Ngày mai tớ sẽ về."

" Thật sao lần này định về bao nhiêu ?"

" Một ngày."

" Ở quân đội đang có nghỉ phép à?"

" Không, thần trí mệt mỏi muốn nghỉ ngơi." Rena nói thành thực.

" Cậu không sao chứ?" Tô Mộng lo lắng


" Xin về thăm thì có vấn đề gì?"

" Vậy được, ngày mai tớ sẽ cố sắp xếp lịch để chiều mai đi shopping cho khỏa khuây. Lâu lắm rồi." Tô Mộng bày vẽ ra ý tưởng ngày mai bắt đầu chỉ địa điểm ra ở đâu.

Rena đều lắng nghe hết vì hiện tại đây là cách thức duy nhất có thể khiến cô xao nhãng khỏi mọi chuyện, mọi kí ức cô đã trải qua và nghĩ về hôm nay.

Buổi sáng ngày hôm sau đó, Rena cùng với Tô Mộng đi dạo khắp các buổi chiều, mua sắm điên cuồng. Số cũng may, làm idol cải trang rất thành công gần như không bị ai phát hiện. Đến khi cả hai thấm mệt, mới tìm một quán cafe vắng khách ra ngồi nói chuyện.

" Cậu quả nhiên có chuyện" Tô Mộng chỉ điểm ngay khi vừa ngồi xuống bàn

Rena uống cốc nước cam, dừng lại trên đầu ống hút, nói:" Cái gì cũng không thể qua mắt được."

" Quả nhiên, đi mua sắm toàn khuôn mặt thì sầu não, thở dài, trầm tư có cái nào thiên về vui vẻ không, cậu ở quân đội rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay có ai ức hiếp."

" Nói có lí vào, cậu thấy chức vụ thượng tướng này cao ngất này có ai bắt nạt được?"

" Anh chàng đại tướng kia." Tô Mộng nói một lần đã đánh trúng mục tiêu của Rena. Không cần nghe trả lời, Tô Mộng đã tiếp tục:" Anh ấy đã làm gì cậu?"

Làm gì hả? Xem nào, cô có thể nói rằng anh ta buông mấy lời tàn nhẫn, xát muối vào lòng cô, cô tát anh. Vài tiếng sau cô vào phòng mình, anh ta có mặt bỗng chốc nổi điên, ép cô vào tường, dở chứng nói một hồi, sau đó cưỡng hôn, rồi cô cũng chấp nhận sau đó lại rút kiếm giơ lên cô bảo muốn giết anh vì mối hận ngày xưa.

" Không liên quan đến anh ta. Áp lực công việc thôi." Rena cười nhạt, tìm bịa ra một lí chính đáng.

" Cậu mới có hai mươi mốt tuổi đầu, tại sao lúc nào cũng phải đâm đầu vào công việc. Hết soạn nhạc, đi quân đội, khác nào chạy xô." Tô Mộng cảm thấy xót xa cho người bạn của mình vì tâm trạng càng ngày càng tệ đi từ lúc cô phát hiện ra nghề nghiệp ẩn giấu đằng sau. Tô Mộng đặt tay lên Rena nói nhỏ:" Nếu mệt quá, cậu có thể xin nghỉ làm soạn nhạc, tớ thấy ngày nghỉ cậu không còn thời gian phải lao đầu đi làm cái khác. Tớ nghĩ Lâm Lục Trí với Lý Thành sẽ hiểu."

Rena lắc đầu:" Sự nghiệp còn đang lên cao, khác nào tự tay chặt đứt đường sống của bạn thân. Với cả tớ coi soạn nhạc là niềm vui. Bỏ rồi, thì về sau khó sống."

" Haiz, sống giống cậu tớ sẽ chết" Tô Mộng tưởng tượng viễn cảnh mình trở thành con người của công việc đã thấy tuổi thanh xuân mình già lú khớ.

Hai cô gái ngồi bắt đầu nói chuyện một hồi, tâm trạng Rena đã khá hơn nhưng còn suy nghĩ thì cứ mắc kẹt mãi.

Cô quyết định đến tìm Leon, may thay tầm tối anh vẫn còn đang làm nghề cảnh sát trưởng kia nên cô không bị lỡ. Vào phòng đã thấy anh ngồi vừa xem tài liệu vừa uống nước như mọi lần, bỗng liếc mắt lên thấy Rena thì mới buông xuống.

Thấy sự xuất hiện bất ngờ của cô tại đây, anh vứt hết mọi thứ chạy ra gần cô bởi vì anh biết tâm trạng cô đến tìm anh thời điểm này tức giận hoặc buồn bã. Bản mặt sầu não thế này thì chỉ có thiên về lựa chọn thứ hai.


" Lần này lại sao nữa đây, cô em gái của anh." Leon hơi cúi đầu xuống, quan sát Rena.

" Tối nay em sẽ ngủ ở đây." Rena nói thản nhiên

Leon chớp lại mắt mấy lần:" Trụ sở phòng cao cấp, hơn nữa có cả căn biệt thự có phòng lịch sự đàng hoàng sao lại tìm đến đây để nằm trên sofa."

" Không muốn về."

"..."

" Anh có rượu không?" Rena thoáng thoáng đến chỗ tủ lạnh tìm kiếm món đồ nhấm nháp để giải sầu.

Sự tùy tiện có một không hai xuất hiện, Leon còn chưa kịp định hình việc thay đổi xoay vòng khắp nơi. Cô hỏi đâu anh trả lời đấy:" Không."

" Bảo trợ lí của anh đi mua." Rena lạnh lùng giao trọng trách cho Leon.

" Trợ lí dùng để chuyển giao công văn thư từ sao lại biến thành người đi mua rượu?”

" Chẳng phải anh đã biến họ trở thành người vận chuyển đồ ăn hồi mới đến biệt thự sao?"

"..." Leon không cãi lí nổi bởi vì sự thật rõ rành rành. Bèn mở máy gọi cho trợ lí nhờ đi mua mấy chai rượu về. Mua về chất đống trên bàn, Rena không thèm lấy cốc một hơi tu cạn một chai. Leon ngồi cạnh cũng bật một chai ra uống, rồi lại chăm chăm vào gương mặt ngày một đỏ bừng.

Rena uống hết chai này đến chai khác. Tâm trí cô chỉ đang hướng về một người. Cô khẽ cười khổ, người đàn ông đó rốt cuộc đã thu hút cô ở điểm gì khiến cô sống chết hận qua nhiều năm tháng vẫn kém tình yêu của cô dành cho anh. Chỉ một câu nói, chỉ một cái hôn cô đã gần như quên đi thống khổ anh đem lại, chìm đắm trong khoảng thời gian ngây ngốc, phó mặc anh muốn kiểm soát. Thậm chí còn quên luôn số phận của những đồng đội cùng người bạn thân nhất trôi về cát bụi cũng sục sôi ý chí thống khổ giống mình. Tại sao có nhiều người tốt với cô như Hàn Vĩnh Phong lại làm cô không thể yêu nổi.

Càng uống để quên thì hình bóng anh lại hiện ra rõ nét, tức hơn lại chính là hình bóng với ánh mắt bất an, lo lắng cho cô mỗi lần gặp nguy hiểm càng ngày càng khiến bản thân xao động. Đập mạnh chai rượu xuống mặt đất, vỡ toang từng giọt rượu rơi xuống màu đỏ tươi giống hệt với trái tim này đang chảy máu.

Hành động bất thình lình của Rena di dời tầm mắt của Leon

" Em..."

" Leon, anh biết gì về tình yêu?" Rena bắt đầu ngưng uống rượu và mở miệng nói lần đầu tiên sau một trận say.

" Hả?" Say quá bắt đầu hỏi loạn lên rồi sao? Tuy nhiên hỏi câu này cá nhân anh không thể trả lời rõ ràng được, vì anh chưa bao giờ yêu.


" Không biết đúng không, thế mà còn chửi người ta kém hiểu biết, em chưa bao giờ gặp người nào lại có trình độ bằng O." Rena vừa cười vừa chế nhạo Leon.

Khóe môi anh giật giật. Say rượu hình như trình độ ghi hận càng cao.

" Em say rồi." Leon giật chai rượu trên tay cô thì lại bị cô bật chai khác uống.

" Em vẫn đủ tỉnh táo để biết tại sao em lại ra nông nỗi này." Rena bỗng chốc lại hét lên tạo thành cơn tức giận lớn đổ về phía người Leon.

Một con người vô tội như anh sao lại bị người khác đưa ra để làm chỗ trút giận. Cả hai người họ ai ai cũng đáng hận.

Đang trên đà tức giận, cô không thể ngừng lại được cảm xúc của mình:" Em hận anh ta, em chưa bao giờ hận anh ta đến như vậy nhưng em không biết phải làm sao nữa, Leon. Em không thể giết được anh ta, mỗi lần nghĩ đến việc anh ta chết dưới lưỡi gươm của em, tim em như bị ai đó bóp nghẹt lại vậy. Mỗi lần nghĩ đến việc anh ta cứu em, em lại bắt đầu mềm lòng, lắm lúc còn cảm thấy vui vẻ. Anh nói đi..."

Rena bắt đầu nắm lấy vạt áo Leon, ánh mắt đầy bi ai của một thiếu nữ đã vừa uống kịch độc của tình yêu khiến tim can đâu đâu cũng thấy có cơn đau chạy xuyên khắp mọi mạch cảm xúc. Đôi mắt phượng hoàng thế chiến hừng hực nay cũng hóa thành viên ngọc châu sa long lanh được làm tự mọi nỗi khổ đớn đau nhất của Rena dựng thành.

" Tình yêu của em rốt cuộc được gọi là gì ?" Mỗi lời Rena nói nghẹn ngào chua xót sực lên hương vị đau khổ nhất của mối tình cô đã nếm trải.

Leon chỉ có thể lặng lẽ ôm cô em gái yếu đuối nhất của mình vào lòng khẽ an ủi. Anh quá hiểu cô, tỏ ra mạnh mẽ mọi lúc mọi nơi, lạnh nhạt với người khác cũng có thể nhưng anh biết khi cô đến gặp mình, thì mọi lớp vỏ ngụy trang đều được cởi ra hết bởi vì hiện tại chỉ có anh đủ khả năng cho cô trở thành chỗ dựa tinh thần vững trãi nhất.

Nằm trên chiếc ghế sofa, Rena được đắp chiếc áo của anh tìm thấy chỗ ấm áp nên dường như lờ mờ chìm vào trong giấc ngủ. Trước đó cô còn nghe thấy giọng Leon loáng thoáng nói với ai đó qua điện thoại. Vẫn là nói liên quan đến cô nhưng cô không nghe rõ vì cơn say của rượu đã làm cho tâm trí Rena suy sụp.

Ngủ một giấc thật dài, cô mới ngồi dậy khỏi ghế sofa, đầu lại trở nên đau đầu. Thấy chỗ rượu trống trơn trên bàn, lại ngước nhìn Leon ngồi ngay trên bàn làm việc uống tách cà phê bèn hỏi:" Hôm qua em uống hết chỗ này?"

" Chẹp, anh phải công nhận mình quá tốt, có thể vừa xem em thay đổi cảm xúc trên mặt, nói lảm nhảm nhưng kể ra cũng khá vui vì lâu lắm mới thấy kể từ hồi ở quán bar" Leon vừa cười vừa gợi nhắc lại chuyện cũ, nhằm cố ý trên cô.